Đứng bên ngoài nhìn vào trong khu rừng thì có thể cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng đang lan tràn ra khắp mọi nơi.
Thanh Vũ canh thời gian rất chuẩn, nhóm của hắn vừa đến khu vực chỉ định thì liền thấy nhiều nhóm người khác đang mai phục chờ sẵn, bao vậy một con đường đi sâu vào trong rừng, chờ đợi con mồi tiếp cận.
“Đến giờ này mới tới nơi!” Một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ khó chịu vì nhìn thấy nhóm đến sau cùng.
“Có lẽ bọn họ đang sợ bọn kiến lửa này.” Một người cười đùa nói.
“Nghe nói lần này nhóm kia dẫn một bầy Xích Nghĩ Ma Tộc lên đến một nghìn con, trong đó không thiếu Kết Đan sơ kỳ trở lên, chúng ta hãy cẩn thận ứng phó.” Một người cao giọng nhắc nhở.
Thanh Vũ bình tĩnh nhìn xem từng khuôn mặt đang căng thẳng, có hơn bốn trăm người đang hoạt động tại khu vực này bao gồm cả nhóm người do Thanh Vũ chỉ huy, còn một nhóm nữa phụ trách dụ dỗ Xích Nghĩ Ma Tộc khỏi lối vào Trúc Cơ Cốc.
Xích Nghĩ Ma Tộc không có trí khôn, bọn chúng thực hiện nhiệm vụ canh giác nên khi nhìn thấy kẻ địch thì chúng liền bỏ hết tất cả để đuổi theo.
Lợi dụng việc đó, nên các nhóm làm nhiệm vụ dụ dỗ chia bầy Xích Nghĩ Ma Tộc ra thành từng phần nhỏ rồi đưa vào nơi mai phục.
Một kế hoạch không có vẻ gì là thâm sâu nhưng lại hiệu quả rất lớn!
“Tới rồi!” Lý Duy Mạnh ngưng trọng nói ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lời nói của ông còn chưa dứt thì tiếng động trầm trọng vang lên một cách dồn dập như thể có một đội quân khổng lồ đang chạy loạn, mặt đất thì rung động, còn thực vật thì đong đưa, cảnh tượng rất loạn.
“Chuẩn bị chiến đấu!!” Một tu sĩ dẫn đội quát lớn.
“Chuẩn bị chiến đấu, chúng ta phụ trách cánh phải!” Một tu sĩ ra lệnh,
“Đừng để một Xích Nghĩ Ma Tộc nào chạy thoát vì chúng sẽ báo tin cho con đầu đàn, sau đó kế hoạch này sẽ không thể nào đạt hiệu quả nữa!” Một người trầm giọng nói ra.
Chưa đầy hai mươi giây sau, tiếng động càng lúc càng mạnh hơn, một luồng nhiệt lượng thổi đến từ rừng sâu, khiến cho không khí khô khan, mặt đất cứng rắn, và ngay cả trái tim của mọi người cũng trầm trọng hơn.
“Bọn chúng tới rồi, có tất cả hơn một ngàn con!!” Một tiếng quát hoảng sợ vang lên từ một hướng, kéo theo đó là gần một trăm bóng người lao vù ra, đi qua địa điểm mai phục, lâu lâu lại quay đầu nhìn về phía sau.
Vù! Vù! Vù!
Đám người vừa đi xuyên qua thì hàng trăm cột lửa lớn bắn ra từ phía sau, nó đốt trụi tất cả thực vật nhỏ yếu, tấn công thẳng vào một nhóm người.
“Cùng nhau phòng thủ!” Một tu sĩ dày dặn kinh nghiệm nói ra.
Thêm số người vừa chạy tới thì giờ đây có hơn năm trăm người, trong đó hơn bốn mươi tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, hậu kỳ, còn lại đều là Trúc Cơ kỳ, mọi người cùng nhau sử dụng linh lực tạo thành một cái vòng bảo vệ, ngăn cản hàng trăm cột lửa kia.
Ầm!
Cột lửa bắn trúng lớp phòng vệ nhưng không thể làm rung chuyển nó mảy may, sau đó cột lửa tan biến, bọn Xích Nghĩ Ma Tộc vừa gầm gừ vừa chạy ra khỏi cánh rừng sâu, hiển lộ ra thân thể to lớn với cặp càng sắc nhọn, bọn chúng đang phẫn nộ vì có kẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghiêm của tộc đàn, vì thế chúng liền nhào tới tấn công bất cứ mục tiêu nào cản đường.
“Cùng nhau tiêu diệt tất cả chúng!” Một tu sĩ dẫn đầu, hắn ta sử dụng thanh kiếm pháp bảo cấp va xé toạc thân thể vài con Xích Nghĩ Ma Tộc, nhóm người do hắn chỉ huy cũng nhào tới, gϊếŧ sạch hàng chục con trong nháy mắt.
“Gϊếŧ!”
Vài cái chớp mắt sau, trận chiến diễn ra rất ác liệt, các nhóm đều tụ lại gần nhau để diệt trừ lũ sinh vật tàn bạo, còn bọn sinh vật thì không vừa chút nào, chúng phản công kịch liệt, không để ý đến sống chết.
“Xích Nghĩ Hỏa.” Thanh Vũ cười khổ khi nhìn thấy có thêm vài vật phẩm rơi vào Cửa Hàng, loại lửa này không mạnh lắm nhưng nếu thu nạp hàng chục ngàn hỏa chủng lại với nhau thì uy lực cũng không tệ chút nào.
Thanh Vũ chẳng có thời gian hấp thụ Xích Nghĩ Hỏa nên bỏ qua ý định đó.
“Haha, bột phấn, con này có bột phấn!!” Một tu sĩ cười to khi thu rất nhiều bột phấn màu đỏ có trong cơ thể của Xích Nghĩ Ma Tộc.
Chúng là nguyên liệu đắt giá, nếu chuyển đi xa thì giá trị càng kinh người hơn, cho một ít bột phấn vào vũ khí, pháp bảo khi luyện chế thì sẽ tăng uy năng hệ hỏa, một loại hệ mà tu sĩ rất ưa chuộng vì lực tấn công mạnh, lại còn là sát thương diện rộng nữa.
“Coi chừng đằng kia!!” Đột nhiên, một người hét lớn với người đang nhặt bột phấn, tuy vậy, mọi chuyện đã quá muộn màng vì có một Xích Nghĩ Ma Tộc cảnh giới Kết Đan sơ kỳ dùng càng kiến kẹp đứt người đó thành hai nửa, máu tươi bắn tung tóe.
]
Một người chết!
“Hừ, đang giữa chiến trường lại tham lam nhặt tiện nghi, chết cũng đáng!” Một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ cười gằn.
“Bọn Xích Nghĩ Ma Tộc mạnh mẽ đã đến rồi!” Một người cao giọng nhắc nhở vì thấy thể hình của mấy con mới đến tăng lên gấp hai, ba lần, bọn chúng đều có cảnh giới Kết Đan sơ kỳ trở lên.
“Một trăm Kết Đan sơ kỳ, mười Kết Đan trung kỳ, một Kết Đan hậu kỳ!” Thanh Vũ nhẹ giọng nói ra số lượng trong khi dùng một tay vỗ xuống mặt đất, đánh chết nhiều Xích Nghĩ Ma Tộc, tư thái nhẹ nhõm, hắn không chú trọng chiến đấu, mà đang quan sát mọi người làm việc, tiện tay giúp dỡ những người gặp nguy hiểm.
“AA!” Hứa Du Kỳ hét thảm vì bị một Xích Nghĩ cấp ba đuổi theo.
“Để tôi cứu cậu!” Chu Tĩnh Nhi lập tức viện trợ, cô điều khiển một thanh kiếm pháp bảo cấp hai biến thành vệt sáng màu trắng đâm tới để cứu Hứa Du Kỳ.
Keng!
Thanh kiếm đâm thủng bộ giáp xác nhưng lại không thể xuyên thủng, lực lượng chưa đủ nên Xích Nghĩ cấp ba vẫn không lùi bước.
“Tiền bối, xin ngài cứu tôi!” Đến đường cùng, Hứa Du Kỳ vội vàng hô to về phía Thanh Vũ.
“Đừng hoảng sợ, chỉ là một con kiến nhỏ thôi mà, chẳng cần đến ngài ấy cứu giúp đâu!” Hắc Tinh mỉm cười khi xuất hiện trước mặt Hứa Du Kỳ.
Trước đôi mắt trừng to của Hứa Du Kỳ, Hắc Tinh đấm tới, đυ.ng trúng vào phần đầu của Xích Nghĩ cấp ba, phá tan lớp giáp cứng kia, đẩy cho thân thể to mấy mét của Xích Nghĩ cấp ba bay ngược trở về sau, nó không còn động đậy để đứng lên nữa.
“Chết… Chết rồi?’ Hứa Du Kỳ kinh hãi nhìn Hắc Tinh.
“Nó chết chứ không phải ta chết!” Hắc Tinh lạnh nhạt nói ra.
“Nhưng nó, nó là một con hung thú cấp ba á!!” Hứa Du Kỳ há hốc mồm nhìn thái độ bình thản của Hắc Tinh.
Một đòn đánh chết hung thú cấp ba, ngang bằng cảnh giới với sư phụ của hai người Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi, chuyện này đem đến cho hai người sự rung động quá lớn.
Ngay cả các tán tu cũng hoảng hồn nhìn Hắc Tinh, ánh mắt kiêng dè không dám trêu chọc.
“Người kia, là Hắc Tinh, thiên tài hai sao, nhưng mà, một đòn đánh chết hung thú cấp ba, trời đất, đó không phải là thực lực nên có của một thiên tài hai sao!!” Một tán tu hoảng sợ nói.
“Đừng nói thực lực chân chính của người kia là thiên tài ba sao?!”
“Không thể nào, chắc chắn kẻ đó muốn phô trương sức mạnh nên sử dụng bí thuật cấm.” Một người lắc đầu nói ra.
“Một đấm gϊếŧ hung thú cấp ba, ngay cả mình cũng không làm được.” Đặng Hoài, Diệp Hàn Thanh ngưng trọng nhìn Hắc Tinh.
Hai cười cùng các tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đang vây công hung thú cấp ba, gϊếŧ bọn chúng một cách chậm rãi, cẩn thận hết mực vì sợ sơ sẩy chút thôi thì gặp phải nguy hiểm đến mạng sống.
Làm tán tu không dễ, tu luyện đến cảnh giới Kết Đan kỳ lại càng không dễ hơn nên ai cũng luyến tiếc mạng sống.
Thanh Vũ, Ngọc Trang, không thể hiện gì nhiều, hai người cứ thong thả đẩy lùi Xích Nghĩ Ma Tộc, còn Không Yên, Hắc Tinh, Lâm Phong, Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy thì hăng say chiến đấu cùng nhau, không gặp vấn đề gì quá lớn.
Hơn nửa tiếng sau, trận chiến kết thúc với phần thắng nghiêng về tu sĩ, số người chết lên đến hơn hai mươi người, toàn bộ đều là tu sĩ Trúc Cơ, bị tấn công bất chợt nên không thể sử dụng thủ đoạn bảo mạng được, chết tức tưởi.
Sau trận chiến, tưởng chừng giây phút căng thẳng nhất trôi qua, nào ngờ, khi đến phần kết thúc lại càng căng thẳng hơn, năm nhóm đứng nhìn lẫn nhau, sau đó nhìn đống bột phấn đang nằm im tại chỗ, chiếm nhiều sự chú ý nhất là bột phấn cấp ba, nguyên liệu đắt đỏ, ngay cả tu sĩ Kết Đan cũng ham muốn.
“Các vị bằng hữu, Hợp Ma Tông đã ra luật, sau trận chiến thì chiến lợi phẩm sẽ chia theo thực lực, vì thế chúng ta cũng làm theo như vậy đi để tránh xung đột không cần thiết.” Một người dẫn đội mỉm cười nói ra, tu vi là Kết Đan trung kỳ.
“Haha, cứ làm như vậy đi.” Một người nữa cười nói, đồng ý với cách phân chia kia.
“Nhóm của ta có năm tu sĩ Kết Đan trung kỳ, cũng là nhóm mạnh nhất nên ta sẽ chiếm ba phần mười.” Một người lạnh lùng nói ra, khuôn mặt có vết sẹo, đôi mắt dữ dằn, nhìn qua liền biết là loại người không dễ trêu chọc rồi.
“Vậy nhóm ta sẽ chiếm hai phần.” Một người mỉm cười nói.
“Nhóm ta hai phần.” Lại có một Bách Trưởng cứng giọng nói.
Bốn nhóm chiếm chín phần, còn lại một phần dành cho nhóm của Thanh Vũ vì Bách Trưởng chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ, lại là nhóm yếu nhất nữa.
“Hình như mọi người có vấn đề về khoảng chia phần thì phải>” Thấy bốn nhóm không đá động gì đến nhóm mình, Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
Tuy vậy, lời nói của Thanh Vũ chẳng có giá trị gì, bốn nhóm kia cứ lờ hắn đi với vẻ mặt khinh bỉ, mò mẫm thu thập bột phấn của Xích Nghĩ Ma Tộc, để vào túi riêng.
Đặng Hoài, Diệp Hàn Thanh, và bảy tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đều có một tâm tình khó chịu, khuôn mặt như đang đổi mọi tội lỗi lên đầu Thanh Vũ.
“Bọn người đó thật quá đáng!!” Hứa Du Kỳ nắm chặt nắm đấm.
“Lý nào lại như vậy!!”
“Đúng vậy, chúng ta cũng bỏ nhiều công sức tiêu diệt hung thú mà.” Chu Tĩnh Nhi gật đầu, khuôn mặt tức giận đến chuyển thành màu đỏ hồng.
“Cũng do hắn ta cả!” Đặng Hoài khịt mũi nói.
“Các nhóm khác đều do một Bách Trưởng Kết Đan trung kỳ dẫn dắt, chỉ có nhóm này là ngoại lệ.”
“Biết sao được, người ta có Kim Giác Phù, lá phù cấp ba thượng phẩm! Là thượng phẩm đó!” Diệp Hàn Thanh cười lạnh, cố ý nhấn mạnh chữ phù và chữ thượng phẩm cho người trong nhóm trở nên phẫn nộ hơn nữa.
Giờ đây, vị trí Bách Trưởng lại lung lay.
Nếu Thanh Vũ không làm ra hành động gì ngăn cản chuyện đang xảy thì chẳng ai tuân theo mệnh lệnh của hắn nữa.
“Giáo Hoàng, để tôi cho bọn họ một trận!” Hắc Tinh hùng hổ truyền âm, đôi mắt hung hăng nhìn đám người ngoài kia.
“Không cần!” Thanh Vũ lạnh nhạt trả lời, từ khi bắt đầu chuyến đi thì hắn luôn gặp phải phiền phức từ nhỏ đến lớn, không một giây phút nào bình yên cả, thế giới của tu sĩ quá phức tạp.
Điều đó càng mách bảo Thanh Vũ một luật lệ sinh tồn trong Tu Chân Giới, nắm đấm của người nào lớn thì có quyền!
Muốn bắt kẻ khác tuân theo thì phải có một sức mạnh áp đảo!
Tại Hành Tinh Gaia, sức mạnh để duy trì trật tự, để bảo vệ nhân loại và bảo vệ mạng sống của bản thân.
Tại Tu Chân Giới, không có sức mạnh thì chẳng là gì cả, chẳng ai lại tuân theo luật lệ của một tổ chức chỉ có hư danh mà không có thực lực tương xứng.
Công lý của chính nghĩa dùng để trừng phạt kẻ ác và cũng dùng để cho mọi người biết rằng cái ác đang tồn tại!
Công lý của kẻ mạnh dùng để khiến cho kẻ khác kính trọng!
Lúc này, Thanh Vũ đang là hiện thân của một Bách Trưởng, hắn phải đứng ra tranh giành quyền lợi xứng đáng cho những thành viên của nhóm, không màng đến xuất thân của họ.
“Nếu các ngươi muốn phân chia theo thực lực thì ta sẽ chiều theo ý của các ngươi vậy.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.
Sau đó, trước những ánh mắt kinh ngạc, Thanh Vũ bóp nát bốn Kim Giác Phù, linh lực bùng nổ lên trời cao ngưng tụ thành bốn cái sừng dê lớn, chúng nhắm vào nhóm mạnh nhất để tấn công.
“Ngươi điên rồi sao!” Người Bách Trưởng kia trừng mắt hét lớn vì không phản ứng kịp hành động quyết đoán của Thanh Vũ.
Đó là phù chú cấp ba thượng phẩm! Một lá phù cực kỳ mắc tiền, ai lại nỡ tiêu xài vì một ít bột phấn Xích Nghĩ chứ?
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn cái sừng dê nhắm thẳng vào tu sĩ Kết Đan trung kỳ để tấn công, năm người bay ngược ra sau đυ.ng nát vài cây màu đỏ mới ngừng lại, vẻ mặt tái nhợt, họ vừa chiến đấu xong chưa hồi phục, tiêu hao rất lớn vì phải tiêu diệt hung thú cấp ba hậu kỳ, giờ không chịu đựng nổi đòn tấn công từ phù chú cấp ba thượng phẩm nữa.
“Bây giờ thì nhóm các ngươi đã yếu nhất, còn nhóm của ta mạnh nhất, cho nên ba phần kia thuộc về nhóm của ta!” Thanh Vũ lạnh nhạt lên tiếng.
Số phù đó không thuộc về Thanh Vũ, Kim Giác Phù kia do Kỷ Lãnh Hoàng tặng, biết làm sao được, sư phụ của cậu ấy là Chân Quân, lại còn là Phù Sư ba sao, địa vị cao cả đứng gần với chủ của một thế lực hai sao, mấy là phù cấp ba thì nhằm nhò gì? Quơ tay là lấy cả trăm tờ!
Cho nên, Thanh Vũ không ngại xài đồ của người khác, với lại, mấy lá phù kia chẳng đem lại một chút tác dụng nào cho Thanh Vũ ngoại trừ để ẩn đi sức mạnh chân chính cả.