“Tạm thời ta không muốn Giáo Đình đối mặt trực tiếp với Dị Hồn Chân Quân.” Thanh Vũ trầm ngâm nói ra.
“Ngài nói đúng, chúng ta sẽ không có bất cứ lợi thế nào nếu như chiến tranh với Dị Hồn Chân Quân.” Minh Khư Quỷ Vương bình tĩnh gật đầu.
Theo như ông nghĩ, Giáo Hoàng là người mạnh nhất của Giáo Đình, nhưng Giáo Hoàng vẫn chưa đủ mạnh để đánh bại các Quỷ Vương ở thứ hạng cao, còn có một Dị Hồn Chân Quân hết sức thần bí cùng thông minh.
Một khi chiến tranh giữa đôi bên nổ ra thì Giáo Đình sẽ là người bị thiệt thòi, kéo theo đó, rất nhiều người dân ở các quốc gia, tông môn gần đây bị ảnh hưởng, đại họa ngập đầu.
Danh vọng của Giáo Đình cố gắng gầy dựng trong hơn nửa năm qua cũng biến mất theo trận chiến đó, một tổ chức lại làm hại một cách gián tiếp đến người vô tội, danh tiếng sẽ xấu đi rất nhiều, không còn ai tin tưởng vào Giáo Đình nữa.
“Việc làm trước mắt là giữ mọi thứ như lúc ban đầu, để bọn họ tiếp tục kế hoạch, còn chúng ta hãy bàn bạc đối sách, hành động trước khi kế hoạch đó hoàn thành.” Thanh Vũ thở dài một hơi rồi nói.
Thanh Vũ chẳng còn cách nào khác nữa để giải quyết mọi chuyện cho thật suôn sẻ, không khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn, giờ đây hắn đành phải nhẫn nhịn, dù không cam lòng nhưng Thanh Vũ cần làm như thế để diễn biến không phức tạp hơn nữa.
Liệu một Dị Hồn Chân Quân cùng các Quỷ Vương sẽ để yên cho Thanh Vũ, Giáo Đình nếu như bọn họ dự định nhúng tay vào kế hoạch nửa thiên niên kỷ?
Chắc chắn là không, Dị Hồn Chân Quân, Quỷ Vương không những không bỏ qua mà bọn chúng còn hành động một cách điên cuồng, diệt trừ mầm họa vừa xuất hiện.
“Giáo Hoàng nói đúng.” Minh Khư Quỷ Vương gật đầu.
“Tạm thời kế hoạch này vẫn còn ba mươi năm nữa mới hoàn thành, chúng ta còn bấy nhiêu thời gian để bày ra cách đối phó.”
“Nhưng càng về lâu dài thì càng bất lợi cho chúng ta, thực lực của Quỷ Vương và thế lực của Dị Hồn Chân Quân đang lớn mạnh với tốc độ chóng mặt.”
“Chúng ta cần làm mọi thứ thật bình tĩnh và nhanh chóng, không để một người nào phát giác ra được sự hiện diện của chúng ta vào kế hoạch đó.” Thanh Vũ gật đầu nói tiếp.
“Được rồi, sau khi làm xong một số việc thì ta sẽ tổ chức một cuộc họp, mục tiêu là đối phó kế hoạch của Dị Hồn Chân Quân.”
“Hiện giờ có một chuyện quan trọng hơn cần làm, Minh Khư, ta có thể độ hóa các linh hồn ở dưới đây được không?” Thanh Vũ đưa ánh mắt nhìn xuống hố sâu.
Minh Khư Quỷ Vương bình tĩnh lắc đầu nói: “Không thể được, các đại trận đang có một liên kết mỏng manh, nếu như mất đi nguồn năng lượng là các linh hồn thì sợi dây liên kết liền đứt mất, lúc chiến đấu với ngài, tôi không sử dụng đại trận ngay từ đầu vì lý do đó.”
“Vậy thì ta không thể độ hóa các linh hồn khốn khổ ở dưới rồi.” Thanh Vũ nhíu mày nói.
“Xin Giáo Hoàng hãy đưa trọng trách lên hàng đầu, một khi Thiên Linh Phá Diệt trận vận chuyển thì số sinh mạng chết đi sẽ tăng lên gấp trăm lần, ngàn lần ở đây.” Minh Khư Quỷ Vương nhìn Thanh Vũ rồi nói một cách ngưng trọng.
“Tạm thời tôi ở đây để quan sát mọi việc và không để lộ chút manh mối gì về Giáo Đình cho bọn chúng, ngài hãy tin tưởng tôi.”
Minh Khư Quỷ Vương nói rất chân thật, ông ấy không còn lý do gì để chống lại Thanh Vũ vì ông ấy trung thành hết mực với Giáo Đình, đặt lợi ích và sự tồn vong của Giáo Đình lên hàng đầu.
Thanh Vũ suy nghĩ khoảng chừng năm phút, sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn Minh Khư:
“Được, ta giao nhiệm vụ bảo vệ nơi này cho ông, đừng làm ta thất vọng.” Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Vâng!” Minh Khư Quỷ Vương cúi đầu trả lời, ánh mắt nghiêm nghị.
Không ai tốt hơn Minh Khư Quỷ Vương, cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, lực chiến ngang với Nguyên Anh đỉnh phong, gần chạm tới nửa bước Hóa Thần kỳ, có thêm một góc nhỏ của đại trận giúp đỡ, coi như là tu sĩ Hóa Thần cũng chưa chắc làm hại được Minh Khư khi ông dùng toàn lực.
Thanh Vũ lại nhìn về phía dưới, hơn một trăm ngàn linh hồn đang hôn mê và định mệnh của bọn họ đã được định đoạt trong tay một số người vì mục đích xấu xa, bọn họ không thể làm gì hơn ngoài cứ đứng lặng người ở bên dưới rồi bị coi là một nguồn năng lượng dự trữ.
Thanh Vũ thở dài một hơi thật nặng nề, số mệnh của những người đó thật bi ai, không một ai nhớ đến họ, không một ai để ý đến sự tồn tại của họ, và cũng chẳng một người nào ngó ngàng tới…
Có lẽ, vài chục năm trước, một ngôi làng bé nhỏ rộn rã đầy ắp bóng người…
Có lẽ, vài trăm năm trước, tiếng người rao bán khắp ở mọi nơi hòa lẫn vào âm thanh cười đùa hí hửng của lũ trẻ tinh nghịch giữa một ngôi làng đầy sức sống nào đó…
Bây giờ thì tất cả đã biến thành những ký ức không người biết đến, những mảnh đời đau khổ bị vùi lắp vào trong các âm mạch, giờ đây các linh hồn hiền lành đã sẵn sàng cho một cuộc chiến tàn khốc, đẫm máu người vô tội…
“Xin lỗi, tôi không thể làm gì hơn cho các bạn.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói, âm thanh chân thành vang vọng xuống bên dưới hố sâu, và nó vẫn còn tiếp tục ngâm nga sau khi Thanh Vũ quay lưng và bước đi.
“Tôi phải cứu những người khác…”
Tựa hồ, lắng nghe giọng nói bất đắc dĩ và buồn bã của Thanh Vũ, hơn một trăm ngàn linh hồn yên lặng bấy lâu nay bỗng nhiên lắc lư, muốn truyền đạt ý niệm của bọn họ cho Thanh Vũ.
“Ta sẽ giao cho người của Giáo Đình xử lý bọn chúng.” Thanh Vũ chỉ tay về phía đám người Tiền Phá Lang.
“Vâng, bọn chúng không quan trọng gì, ngài cứ tự nhiên.” Minh Khư Quỷ Vương gật đầu nói.
Thanh Vũ trói chặt bọn người Tiền Phá Lang và nhìn Minh Khư Quỷ Vương:
“Hãy thận trọng!”
“Vâng, tạm biệt Giáo Hoàng đại nhân.” Minh Khư Quỷ Vương hơi khom người trả lời.
“Tạm biệt Giáo Hoàng đại nhân!!” Đám Quỷ Tốt cũng đồng thanh nói lớn.
“Đây là phần quà chào đón ông trở thành một thành viên của Quang Minh Giáo Đình.” Thanh Vũ nhìn Minh Khư Quỷ Vương thật sâu rồi nói trong khi búng một ngón tay.
Có một vệt sáng bay ra từ Thanh Vũ thẳng đến trước mặt Minh Khư Quỷ Vương thì mới ngừng lại.
Minh Khư Quỷ Vương nhìn vật hình tròn đang lan tỏa ra mùi hương hấp dẫn quỷ hồn, nét mặt toát lên vẻ kinh ngạc không thôi.
“Một loại đan dược có tác dụng rất lớn cho quỷ hồn? Ngay cả mình cũng không cưỡng lại sự hấp dẫn của nó.” Minh Khư Quỷ Vương lẩm bẩm, ông đưa bàn tay to ra và nhẹ nhàng nâng viên đan dược rồi mới nhìn về phía Thanh Vũ nhưng ông không thấy Thanh Vũ đâu nữa vì Thanh Vũ đã rời đi.
“Cảm ơn Giáo Hoàng ban thưởng.” Minh Khư Quỷ Vương trầm giọng lên tiếng nói, sau đó ông khoát tay ra hiệu cho đám Quỷ Tốt quay trở về, bọn họ nhảy xuống hố sâu, đất cát ở gần đó tự động bay lên trời rồi lắp đầy cái hố sâu đó.
Cuối cùng, khu nhà của Tiền gia hiện giữa một vùng đất mông lung, chúng là ảo ảnh do Minh Khư Quỷ Vương tạo ra để che mắt mọi người, không gian dần chìm sâu vào bầu không khí tĩnh lặng, ngọn gió thổi vi vu xen kẽ qua những khe hở của loài cây cỏ dại, mọi thứ quay trở về như lúc ban đầu.
…
Thanh Vũ nhận phần thưởng từ nhiệm vụ thu phục Quỷ Vương của Hệ Thống và ban tặng cho Minh Khư, viên đan dược kia không có tác dụng gì với Thanh Vũ, nó dành riêng cho quỷ hồn.
Một con người luyện hóa nó không khác gì đang tự sát, số quỷ khí tinh thuần ẩn trong viên đan dược có tên Vong Quỷ Đan sẽ phá hủy thân thể con người đó từ trong ra ngoài và gϊếŧ chết họ.
“Sau khi Minh Khư Quỷ Vương luyện hóa xong Vong Quỷ Đan thì cảnh giới của ông ấy tăng lên một bậc nhỏ.” Thanh Vũ nghĩ thầm ở trong lòng, hắn đang trên đường bay về Thánh Điện, chuẩn bị tham gia vào một khóa huấn luyện đặc biệt kéo dài khá lâu.
“Tứ Dương đỉnh phong, thêm nhiều kỹ năng mạnh của Thánh Kỵ Sĩ và sự điêu luyện của Thánh Pháp Sư, Minh Khư Quỷ Vương chắc chắn mạnh ngang với tu sĩ nửa bước Ngũ Dương kỳ, thậm chí còn hơn nữa.”
“Chuyến đi lần này có quá nhiều bất ngờ nhưng mình thu hoạch cũng nhiều không kém.”
“Đầu tiên, khám phá ra một kế hoạch đồ sộ của Dị Hồn, phát hiện thêm nhiều kẻ địch tiềm ẩn là Quỷ Vương.”
“Thứ hai, mình thu nạp thêm một cường giả cho Giáo Đình, sau này có Minh Khư giúp đỡ thì mình không quá bận rộn như trước nữa, có thêm thời gian rèn luyện bản thân.”
Thời gian trôi qua nhanh, Thanh Vũ vừa suy nghĩ vừa bay lượn, cái hắn cần phải lo thì nhiều lắm, không đếm xuể, nên hắn chưa nghiền ngẫm xong thì đã đặt chân lên Thánh Điện.
“Diêu Nguyệt, em về rồi à?” Thanh Vũ bỗng dưng nhìn thấy một người quen, với khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp còn tỏa ra khí chất trầm ổn, hai thứ đối lập lẫn nhau tạo nên một người đứng đầu của Hội Đồng Thẩm Phán, đại diện cho pháp luật của Giáo Đình.
“Anh Thanh Vũ, em vừa mới trở về thôi.” Diêu Nguyệt vội vàng chạy đến gần Thanh Vũ, cô ấy lên tiếng cười.
“Đại Tướng Quân Tăng Tự Đạo tự mình bảo vệ em trở về Thánh Điện đó.”
“Vương Thành thế nào? Chuyến du lịch của em có vui không?” Thanh Vũ mỉm cười hỏi, nhìn thấy một người trẻ lại hoạt bát như Diêu Nguyệt làm mệt mỏi của Thanh Vũ tan biến hết.
“Vương Thành rất nhộn nhịp luôn ấy, người thì đông như kiến, em còn không chen nổi vào mấy cửa hàng bán thức ăn nổi tiếng nên phải nhờ Đại Tướng Quân Tăng Tư Đạo giúp đỡ, ông ấy rất tận tình và ông ấy cũng rất ngầu luôn, mấy người kia nhìn thấy ông ta liền nhường ra một con đường lớn.” Diêu Nguyệt phấn khích nói, cô là một đứa trẻ của vùng quê hẻo lánh, người dân ít ỏi, lúc lễ hội thì cùng lắm có khoảng hai nghìn người tham gia, so với Vương Thanh thì một trời một vực.
Đây là lần đầu tiên Diêu Nguyệt đi dạo ở chốn đô thành phồn hoa nên Diêu Nguyệt cảm thấy hạnh phúc và muốn chia sẻ kỷ niệm ở đó với mọi người xung quanh.
“Tăng Tư Đạo? Xem ra người đó rất tốt mới được em nhắc đi nhắc lại nhiều lần đến vậy.” Thanh Vũ cười nói.
“Haha!” Diêu Nguyệt nháy nháy mắt, rõ ràng Diêu Nguyệt đang giúp đỡ Tăng Tư Đạo, nói tốt cho ông ấy trước mặt một Giáo Hoàng.
Đại Tướng Quân Tăng Tư Đạo là người mới vừa nhận chức ở Không Vũ quốc, khi xưa ông ấy là một trong hai mươi bảy Thành Chủ, tu vi Nhị Dương đỉnh phong, qua nhiều tháng cố gắng tu luyện, ông ấy đột phá cảnh giới lên thành nửa bước Tam Dương kỳ, tiếng tăm cũng thuộc dạng lừng lẫy ở Vương Thành.
“Cái con bé này…” Thanh Vũ cười khổ ở trong lòng, hắn luôn hành xử theo một quy tắc riêng và không có một giới hạn cố định, hắn trân trọng người thân, người luôn nỗ lực cố gắng vươn lêи đỉиɦ cao, và người tài giỏi.
Tăng Tư Đạo sẽ không nhận được một chút lợi ích gì dù cho Diêu Nguyệt rất tốt với ông ấy, Tăng Tư Đạo cần chứng minh khả năng của bản thân, huống chi, ông ấy đang là Đại Tướng Quân, tiền đồ rộng mở, không cần mạo hiểm gia nhập Giáo Đình làm gì.
Diêu Nguyệt là một cô gái tốt bụng, nên Diêu Nguyệt sẽ giúp đỡ người nào tốt với cô bé.
Một hướng dẫn viên kiêm luôn bảo vệ của Diêu Nguyệt như Tăng Tự Đạo có hảo cảm từ Diêu Nguyệt là một chuyện rất bình thường, với lại, ông ấy làm sao trái lệnh của Không Yên cho được?
Thậm chí khi gặp nguy hiểm, Tăng Tư Đạo còn dùng cả mạng sống để che chắn cho Diêu Nguyệt khỏi nguy hiểm.
“Diêu Nguyệt, anh có một vài phần quà tặng cho em này.” Thanh Vũ mỉm cười nói.