“Còn đứng đó làm gì? Mau lại đây, xuôi theo cảm giác do dòng máu của cậu đang thôi thúc đi.” Thanh Vũ đưa tay lên rồi ngoắc ngoắc.
Hoàng Trác thấp thỏm, lo âu nói: “Giáo Hoàng đại nhân, dù máu tôi đang nóng bỏng hơn bao giờ hết nhưng có cần phải làm vậy không?”
Hai người Văn Lam, Hạ Ly cũng gật đầu, đồng tình với Hoàng Trác, nhìn xem cái thác nước vừa cao, dòng chảy lại xiết xao, tiếng ầm ầm vang lên liên tục và không có hồi kết, nhảy xuống dưới đó không bị thương mới là lạ.
Vì thế Hoàng Trác có vẻ nhút nhát.
“Hiển nhiên là phải nhảy rồi, mau lên, đây là một cơ duyên lớn của cậu đấy.” Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, tiếp thêm dũng khí cho Hoàng Trác.
Hoàng Trác đành phải lẻn bẻn đi tới gần Thanh Vũ, càng rút ngắn khoảng cách thì thác nước càng đáng sợ hơn, dòng nước đổ xuống giống hệt như một dòng lũ quét ngang từ trên đỉnh núi xuống phía đồng bằng, trái tim Hoàng Trac đập nhanh hơn vài lần, còn nét mặt thì lo lắng không thôi.
Văn Lam, Hạ Ly cũng bị ảnh hưởng bởi Hoàng Trác, tâm trạng thì căng thẳng dõi theo Hoàng Trác, xiết chặt nắm đấm.
“Giáo Hoàng đại nhân, tôi phải nhảy thật sao?” Hoàng Trác lại ngẩng đầu hỏi Thanh Vũ.
Thanh Vũ cười khổ một tiếng, chưa nghĩ đến Hoàng Trác là yêu hồ, còn là phái mạnh lại sở hữu tính cách khá mềm yếu như vậy.
“Nhảy đi, đây là cơ duyên rất lớn!” Thanh Vũ lại phải cam đoan lần thứ hai, nhấn mạnh hai từ “cơ duyên” để khích lệ tinh thần của Hoàng Trác.
“Nhưng mà, cái thác này hơi cao.” Hoàng Trác lại đi gần hơn tới thác nước, âm thanh nước chảy thì cứ nổ tung bên tai, thế là Hoàng Trác lại yếu ớt hỏi.
“Nhảy mau!” Thanh Vũ nghiêm giọng nói, ánh mắt lạnh nhạt làm Hoàng Trác nơm nớp lo sợ.
“Nhưng mà, cái thác này rất nguy hiểm.” Hoàng Trác rụt đầu xuống, nhỏ giọng nói.
Văn Lam, Hạ Ly đang lo cho Hoàng Trác, nhìn thấy cảnh Hoàng Trác câu giờ thì cười khúc khích, lần đầu tiên kể từ khi chơi chung với nhau, bọn họ nhìn thấy được biểu tình này của Hoàng Trác, phải biết, trước đó Hoàng Trác luôn luôn cố tình khoe khoang thành tích của bản thân.
“Có nhảy không?” Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Nhưng…” Hoàng Trác giật mình vì tiếng hừ của Thanh Vũ, cậu lại ngó xuống bên dưới thác nước, trái tim bé nhỏ đập loạn cả lên, vừa định lên tiếng hỏi cho chắc ăn, thì mông của Hoàng Trác bị một vật gì đó đυ.ng mạnh.
Bụp!
“Á!!” Hoàng Trác thét thảm một tiếng rất dài, thân thể không tự chủ được mà tiến về phía trước, sau đó liền không có mặt đất để cậu đứng nữa, Hoàng Trác lộn nhào rơi xuống thác nước, bị dòng nước màu tím rực mờ ảo nhấn chìm.
Thanh Vũ thu chân lại, cái thằng Hoàng Trác câu quá nhiều thời gian, cho nên Thanh Vũ phải giúp đỡ Hoàng Trác một chân, tiễn xuống thác nước.
“Thanh niên thời nay không có dũng cảm gì cả.” Thanh Vũ lắc đầu, nét mặt tiếc nuối.
Văn Lam, Hạ Ly im lặng nhìn Thanh Vũ, là một Giáo Hoàng với hình ảnh cao thượng và uy nghiêm lại chơi trò xấu với một thành viên nhỏ nhoi ở Giáo Đình, không có công bằng gì hết.
Thanh Vũ biết cách sử dụng Bản Nguyên Huyết Mạch Thác cho nên mới gọi Hoàng Trác nhảy xuống, quyền năng của thác này rất kinh người, cho phép người nhảy xuống truy tìm về phía bản nguyên, ngược dòng cội nguồn của dòng máu chảy trong cơ thể họ, từ đó tìm tới dòng máu nguyên thủy và mạnh mẽ nhất.
Xuôi theo dòng thác từ trên xuống dưới, ngâm toàn thân thể, linh hồn, từng tế bào một vào dòng nước đang chảy mạnh, khi ở trạng thái đó, toàn bộ linh hồn của họ sẽ đi theo lực lượng huyền bí, hư vô đến một thế giới huyền ảo nào đó.
Chỉ có người đang rơi xuống theo dòng nước mới biết rõ.
Theo thời gian, người ở Thánh Điện tập trung gần thác nước vì màn xuất hiện của nó quá hoành tráng, vẻ đẹp xuất sắc của nó càng làm mọi người thích thú hơn, vài người còn sử dụng pháp thuật, vật phẩm pháp bảo để ghi lại cảnh tượng của thác nước.
Đương nhiên, không thiếu người chụp hình, ghi lại kỷ niệm đẹp cho bản thân.
“Mọi người không được phép nhảy xuống thác, vì việc đó rất nguy hiểm.” Thanh Vũ đề cao âm lượng để nhắc nhở bọn họ, chỉ yêu tộc mới được phép sử dụng dòng thác này, con người bình thường thì không thể vì huyết mạch của con người là tinh khiết nhất.
“Chúng tôi hiểu rồi, thưa Giáo Hoàng đại nhân.” Mọi người nghiêm giọng trả lời cho Thanh Vũ.
Để cảnh báo mọi người chưa đến đây, Thanh Vũ còn đặc biệt mua một tấm gỗ khá lớn, tiếp theo, Thanh Vũ dùng linh lực kết thành những chữ viết, còn bồi thêm Quang pháp tắc vào đó để chứng minh thân phận Giáo Hoàng của mình, lời cảnh báo kia càng có trọng lượng hơn.
Để biển báo cấm ở một nơi dễ thấy, Thanh Vũ mới bước đi trở lại vị trí mà Hoàng Trác nhảy, mười lăm phút trôi qua mà Hoàng Trác chưa có động tĩnh gì, Thanh Vũ vẫn tự tại, bình thản, nhưng Văn Lam, Hạ Ly thì đã gấp đến đi vòng vòng, chân không đứng yên một chỗ được nữa.
“Nồng độ linh khí đang tăng lên, tốc độ rất nhanh.” Thanh Vũ hít sâu một hơi, cảm nhận linh khí ở xung quanh thân thể và đánh giá.
“Nước chảy xuống của thác này giống như một cánh cửa đưa yêu tộc đến với cội nguồn của họ, ngoài ra còn mang theo một số lượng lớn linh khí cung cấp cho môi trường.”
“Tính theo tốc độ hiện tại thì chừng một ngày sau linh khí ở Thánh Điện bằng với linh mạch trung cấp, một tháng sau bằng với linh mạch cao cấp, nhưng mình không biết liệu linh khí có tăng lên nữa không, tốt nhất thì nên tăng lên đến địa mạch sơ cấp.” Thanh Vũ nghĩ thầm trong lòng.
“Mình đã quá tham lam rồi.” Thanh Vũ cười nhạt một tiếng, bỏ đi suy nghĩ về linh mạch nữa, cấp độ của linh mạch rất rõ ràng, nồng độ linh khí chênh lệch nhau mười lần.
Ở Vương Thành, vì có một mỏ khoáng linh thạch hạ phẩm nên linh khí khá dày đặc bằng với linh mạch sơ cấp, dưới Thánh Điện có một linh mạch sơ cấp nữa nên linh khí ở Không Vũ quốc sung túc, đủ để trồng cây trồng cấp một, cấp hai.
Cộng thêm lợi ích tăng cao huyết mạch của thác thì Thanh Vũ đã quá đòi hỏi nhiều về tác dụng của cái thác này rồi.
Đây chỉ là một phần thưởng khi ký kết Giấy Khế Ước với Hắc Viên tộc, sau này, thành tựu sẽ có phần thưởng càng mê người hơn nữa đang chờ Thanh Vũ nắm lấy.
“Giáo Hoàng đại nhân, Hoàng Trác không bị gì nguy hiểm đâu phải không?’ Hạ Ly lấy hết can đảm để tới gần Thanh Vũ rồi hỏi.
Thanh Vũ thản nhiên trả lời: “Không cần lo lắng, đây là cơ hội lớn lao của Hoàng Trác.”
“Chờ một chút nữa đi, hình như cậu ta đang tìm kiếm cơ duyên thay đổi cuộc đời, việc này tốn khá nhiều thời gian.”
Văn Lam đứng bên cạnh Hạ Ly, cậu ta không khỏi cười gượng, nhảy thác mà là một cơ duyên lớn cho Hoàng Trác, còn nói Hoàng Trác đang mò mẫm ở dưới đó, ai lại tin tưởng mấy lời nói đó chứ?
Tuy nhiên, lời nói này phát ra từ miệng của Giáo Hoàng, hai người vẫn giữ lấy một lòng tin cao dành cho Thanh Vũ.
“Linh khí nồng nặc thật!” Có người đang ngắm nhìn cảnh sắc của thác nước thì chợt lên tiếng thốt ra.
Nghe thế, mọi người liền tập trung cảm nhận linh khí và đưa ra một phán đoán giống vậy, sự thay đổi nhanh chóng của linh khí làm họ hiếu kỳ, chỉ khu vực ở gần thác nước mới nồng nặc thế này, vậy nguyên dân đó là cái thác nước thần kỳ.
“Chúng ta chờ một chút đi.” Văn Lam đề nghị.
“Được rồi.” Hạ Ly đành gật đầu.
Đúng như lời Thanh Vũ nói, chừng mười lăm phút nữa, có tiếng hét vang lên từ phía dưới thác, và một bóng người bay lên theo tiếng thét dài kia, mọi người lập tức chú ý.
“Lên rồi!” Văn Lam, Hạ Ly đồng thanh nói, nét mặt mừng rỡ.
Người bay lên từ phía dưới thác nước không ai khác chính là Hoàng Trác, giờ thì Hoàng Trác ướt sũng như chuột té nước, còn khuôn mặt thì hưng phấn không gì sánh được.
“Tôi, tôi có phát hiện lớn!!” Hoàng Trác vừa đặt chân lên mặt đất lên chạy tới gần hai người Văn Lam, Hạ Ly, giọng nói vui sướиɠ đến cực điểm.
“Nào, đừng vội vàng quá, bình tĩnh lại đi.” Văn Lam lên tiếng khuyên bảo.
Hạ Ly gật đầu nói ra: “Bình tĩnh mà kể, cậu có phát hiện gì lớn ở dưới đó sao?”
Hoàng Trác gật đầu liên tục, nói ra: “Đúng là một thác nước thần kỳ, khi trôi theo dòng nước thì nó dẫn tôi đến một thế giới khác, giữa khu rừng rộng lớn liên miên vô tận, tôi tìm thấy rất nhiều yêu hồ và làm bạn với họ.”
“Ủa?” Nói tới đây, Hoàng Trác ngẩn người, giọng nói hơi rung động.
“Tôi đi bao lâu rồi?”
“Cậu thì nửa tiếng đồng hồ kể từ khi rơi xuống thác nước đó.” Hạ Ly lên tiếng trả lời.
“Có vấn đề gì sao?” Văn Lam nghi hoặc.
“Tất nhiên là có vấn đề rồi!” Hoàng Trác hét lên.
“Trời đất, có chuyện quỷ quái xảy ra rồi, tôi nhớ là tôi ở bộ tộc yêu hồ tận một năm trời cơ mà!!”
“Một năm trời!!” Văn Lam, Hạ Ly kinh ngạc thốt ra thành tiếng. Mới nhảy thác chưa bao lâu liền nói thời gian trôi qua một năm trời, chuyện quái gì đang xảy ra với Hoàng Trác vậy.
Ngay cả người hiểu biết quyền năng của thác nước như Thanh Vũ cũng ngạc nhiên không thôi.
“Mỗi người có một thế giới khác nhau, và họ sẽ tìm kiếm cơ duyên trong thế giới đó, đánh thức huyết mạch của tổ tiên.” Thanh Vũ nói thầm trong lòng.
“Chuyện này sao có thể? Tôi chắc chắn rằng đã sống một năm ở bên cạnh yêu hồ tộc kia.” Hoàng Trắc chắc chắn như đinh đóng cột.
“Chúng tôi tin tưởng cậu.” Văn Lam, Hạ Ly gật đầu nói.
“Hoàng Trác, cậu thật sự sống một năm ở bên yêu hồ tộc, nhưng thời gian thật chỉ trôi qua mới nửa tiếng mà thôi.” Thanh Vũ bước đến gần ba người, từ tốn nói.
“Giáo Hoàng biết chuyện gì vừa xảy ra sao?” Hạ Ly hiếu kỳ hỏi, còn Văn Lam, Hoàng Trác thì cũng chờ câu trả lời từ Thanh Vũ.
Người giựt giây cho Hoàng Trác nhảy xuống và cũng là người tiếp thêm cho Hoàng Trác một chân mạnh bạo chính là Thanh Vũ, vậy thì Thanh Vũ tất nhiên hiểu rõ về tình cảnh của Hoàng Trác.
“Đây là một kỳ quan với tên gọi Bản Nguyên Huyết Mạch Thác, nó chứa đựng một quyền năng tối thượng!” Thanh Vũ ngưng trọng nói ra.
Văn Lam, Hạ Ly, Hoàng Trác cũng bị nghiêm túc hơn nhiều, rõ ràng thác nước này vượt qua những gì họ có thể biết.
“Nói cho ta xem, cậu thu hoạch được gì sau khi nhảy thác?” Thanh Vũ vẫn giữ một vài thông tin quan trọng của thác nước, và lên tiếng hỏi Hoàng Trác.
Hoàng Trác thành thật trả lời: “Thưa Giáo Hoàng đại nhân, tôi sống ở yêu hồ tộc hơn một năm trời ròng rã, học được cách săn bắn, trồng linh dược, chiến đấu với kẻ thù ở trong rừng sâu, ngoài ra họ còn tổ chức một nghi lễ trưởng thành cho tôi sau một trận chiến khốc liệt với Thổ Nha tộc.”
“Và tôi đạt được một sức mạnh thần kỳ, dòng máu của tôi trở nên thuần khiết hơn trước rất nhiều.”
Vừa nói xong, Hoàng Trác vội vã chứng minh lời nói bằng cách sử dụng linh lực làm thân thể cậu khô ráo, ngay tại thời điểm đó, khuôn mặt thật của Hoàng Trác hiện ra dưới ánh mắt của ba người.
Một khuôn mặt trắng noãn tựa như bạch ngọc ôn nhuận, thậm chí còn làm cho Hạ Ly ghen tỵ vì vẻ đẹp yêu dị của đặc trưng của yêu hồ tộc, so với trước khi nhảy thác thì Hoàng Trác đẹp trai hẳn.
“Tôi đã thu hoạch được một cơ duyên lớn!” Hoàng Trác nghiêm túc nói.
“Đó là cơ duyên gì vậy?” Văn Lam, Hạ Ly thúc giục.
“Tôi đẹp trai hơn trước gấp mười lần!” Hoàng Trác tự tin trả lời, ngước đầu lên nhìn trời cao. Đây là cơ duyên lớn nhất đời của Hoàng Trác, thay đổi vẻ ngoài một cách lớn lao, trở thành một hồ ca mà nhiều cô gái trong yêu hồ tộc theo đuổi.
Thanh Vũ: “...”
Văn Lam, Hạ Ly: “…”
Người xung quanh hóng chuyện: “…”
“Huyết mạch tăng cao còn không bằng một khuôn mặt đẹp trai sao?” Khóe miệng của Thanh Vũ co giật liên tục.