Tiểu Hắc quả đúng là một người tự do, không ràng buộc gì, nói thử sức mạnh là dùng ngay đại chiêu, đánh cho Thanh Vũ không kịp trở tay, may rằng Thanh Vũ đột phá tới cảnh giới Tam Dương đỉnh phong, nếu không thì khuôn mặt mất hết.
“Trở về Hắc Viên sâm lâm chuẩn bị đi.” Thanh Vũ nói khẽ.
“Còn nữa, huyết mạch của ngươi chưa tinh thuần, chưa thể gọi là Thánh Viên tộc.”
“Ngay sau, ngươi lập nhiều công lao cho Giáo Đình, thì ta sẽ giúp ngươi một lần nữa, tăng huyết mạch tới Thánh Viên tộc.” Thanh Vũ chầm chậm nói ra, lời nói rất đáng tin cậy.
“Vâng!” Tiểu Hắc cúi đầu đáp lại, sau đó hắn rời khỏi Thánh Điện với tâm trạng hưng phấn cùng chờ mong đến ngày hôm sau, Hắc Viên tộc chuẩn bị thay Tộc Trưởng, nói không chừng, Tiểu Hắc hợp nhất mấy chục bộ tộc lại, tạo thành một Hắc Viên tộc lớn mạnh hơn, đưa cả chủng tộc tới huy hoàng.
“Đó thật là Tiểu Hắc?” Đám đông rời đi, nhưng Tiểu Hắc đem lại cho họ một ấn tượng khó phai, sức mạnh khi bộc phát kia, đẩy lùi cả Giáo Hoàng.
“Giáo Hoàng đánh bại cả cường giả Tứ Dương kỳ, vậy mà Tiểu Hắc có thể chống lại ngài ấy?” Một vài người mất thần.
“Từ nay về sau, không được khinh thường Hắc Viên tộc nữa rồi.”
“Giáo Đình lại xuất hiện một cường giả khủng khϊếp mới.”
“Chúng ta đi ăn mừng thôi! Được sống ở nơi này, tôi đã mãn nguyện lắm rồi!” Mọi người bàn chuyện phiếm rồi kéo nhau đi tới Đại Hiền Lâu, thưởng thức các món ăn nóng hổi ngon lành, bọn họ có nhiều tiền, làm việc cho Giáo Đình có mức lương cao, vài bữa ăn, bữa tiệc một tháng là chuyện bình thường.
Bọn họ chúc mừng cho Giáo Đình, cũng như bọn họ cảm thấy vui lây. Có nhiều cường giả như vậy, tương lai của Giáo Đình rất xán lạn.
“Tham kiến Giáo Hoàng.” Năm người mặc bộ giáp trắng bạc nặng nề, tay cầm một thanh kiếm dài, bọn họ khom người chào hỏi Thanh Vũ.
“Các cậu tới đây bảo vệ Thế Giới Thông Đạo à?” Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi, lời nói hòa ái, dễ gần làm mấy người kia tự nhiên hơn.
Nói thật, khi đối mặt với Thanh Vũ, một luồng áp bách tràn ra không gian làm họ căng thẳng, giờ thì đỡ hơn nhiều rồi, Giáo Hoàng không mặt lạnh như họ vẫn nghĩ.
“Vâng, chúng tôi được sự phân công của Phó Đoàn Trưởng Tuân Vu.” Một người gật đầu trả lời, nét mặt nghiêm trang.
“Tốt lắm, hãy ghi chép người đến, người đi vào Thế Giới Thông Đạo thật rõ ràng.” Thanh Vũ phân phó một tiếng, hắn ban thưởng cho họ mấy viên tinh thể tiến hóa cấp một để cho họ có tinh thần.
“Cảm ơn ngài.” Bọn họ vui vẻ nhận lấy, một viên tinh thể tiến hóa giúp họ tăng lên rất nhiều tu vi, thậm chí còn đột phá cảnh giới hiện tại.
Thanh Vũ bước tới gần, vỗ vai bọn họ một cái, sau đó mới rời khỏi nơi này, để lại một bóng lưng khiến mọi người ngưỡng vọng.
“Ngài Giáo Hoàng quá tốt.”
“Ngài ấy rất thân thiện nữa.”
“Tôi muốn cống hiến hết mình cho Giáo Đình.”
Từng người nắm chặt bàn tay, giọng nói kiên định, họ nhanh chóng chia đều ra và đứng bảo vệ xung quanh căn nhà, tiện tay lấy tinh thể tiến hóa rồi chìm vào tu luyện.
“Diêu Nguyệt.” Thanh Vũ đột nhiên thấy một cô gái còn trẻ đang đi trên đường, mái tóc màu lam dài óng ả rất đặc biệt, chỉ hai người ở Không Vũ quốc có tóc màu lam, đó là anh em Diêu Hạo, Diêu Nguyệt.
“Giáo Hoàng.” Diêu Nguyệt bất ngờ nói, thái đột hơi ấp úng không được tự nhiên.
“Mấy tháng không gặp mà em đã lớn tới chừng này rồi.” Thanh Vũ nở một nụ cười ôn hòa, đưa tay ra so sánh chiều cao giữa hai người, Diêu Nguyệt mới mười bảy tuổi, thời gian đẹp nhất cùng hồn nhiên nhất của người thiếu nữ, cô cao ngang vai Thanh Vũ, nét mặt tươi tắn, làn tóc dài làm cô trông rất khả ái.
“Chào anh.” Diêu Nguyệt ngập ngừng nói, Thanh Vũ và cô không có nói chuyện nhiều, với lại Thanh Vũ đi mấy tháng, khoảng cách giữa hai người kéo dài ra.
“Em làm việc ở Chấp Pháp Đoàn có quen không?” Thanh Vũ nhẹ nhàng hỏi một tiếng, chính hắn đề cử Diêu Nguyệt giữ chức vụ ở Quang Minh Chấp Pháp Đoàn, chuyên đưa ra các án phạt dành cho tội phạm, ngoài Diêu Nguyệt, có một đoàn người lão làng cũng tham gia vào, tạo thành một hội đồng tuyên án.
Lúc đó, Giáo Đình chẳng có chuyện gì cho Diêu Nguyệt làm, vì vậy Thanh Vũ mới cho Diêu Nguyệt làm ở Chấp Pháp Đoàn, để cô gái học thêm nhiều điều mới, tích lũy kinh nghiệm cùng kiến thức.
Xem ra, Thanh Vũ rất đúng, Diêu Nguyệt trầm ổn hơn trước rất nhiều, chứng tỏ cô cũng đã trưởng thành một người lớn.
“Có nhiều cô, bác giúp đỡ nên công việc không khó cho lắm.” Diêu Nguyệt nhẹ giọng trả lời.
“Vậy à? Bọn họ đều lớn tuổi cả rồi, từng trải qua nhiều chuyện, em nên học hỏi nhiều hơn từ họ.” Thanh Vũ tận tình khuyên bảo.
“Vâng.” Diêu Nguyệt gật đầu cười nói, cô cảm thấy người Thanh Vũ vẫn như trước, một người thanh niên từng cứu mạng cô, thường xuyên hay đem các thức ăn ngon qua nhà để hai anh em cô ăn chung, tính tình của Thanh Vũ thuộc dạng luôn quan tâm người bên cạnh.
“À, anh có một món quà cho em và Diêu Hạo này.” Thanh Vũ nhớ ra gì, hắn lấy hai chiếc nhẫn chứa đồ có không gian một trăm mét vuông, thiết kế tinh xảo, đẹp mắt, đưa cho Diêu Nguyệt.
Diêu Nguyệt cầm lấy hai chiếc nhẫn, nó rất giống nhau, đều có màu lam y như một cặp nhẫn song sinh, chỉ khác mấy chữ khắc trên nhẫn, một chữ Nguyệt dịu dàng linh động, một chữ Hạo cứng cỏi kiên cường.
“Cảm ơn anh.” Diêu Nguyệt vui vẻ nói.
“Không có gì đâu, đi xa một chuyến tất nhiên phải có quà cho mọi người rồi.” Thanh Vũ cười một tiếng rồi nói.
“Em đang có chuyện gì muốn làm à?” Thanh Vũ hỏi tiếp.
Diêu Nguyệt gật đầu nói: “Em đang điều tra về một số người bỗng nhiên rời bỏ Giáo Đình, họ đều là Tín Đồ.”
Diêu Nguyệt được cung cấp nhiều quyền hạn trong Hệ Thống, quan sát thông tin cơ bản của một người như tên tuổi, chức vụ cùng quê quán, để tiện cho việc làm ở Chấp Pháp Đoàn hơn.
Bọn họ từ bỏ cấp bậc Tín Đồ?” Thanh Vũ khẽ nhăn mày.
Diêu Nguyệt bình tĩnh nói: “Em chưa rõ lắm, nhưng có nhiều nguồn thông tin cho thấy bọn họ đều biến mất khỏi nơi ở trong thời gian dài.”
“Chắc chắn có gì đó xảy ra ở ngoài kia.” Thanh Vũ nghe xong, hắn cam đoan.
“Để anh thu xếp xong một số việc rồi anh sẽ đi điều tra với em.” Thanh Vũ nói khẽ, hắn vừa nhận được một nhiệm vụ từ Hệ Thống, nên quyết định nhúng tay vào chuyện kỳ lạ này, tự nhiên sao có người rời bỏ chức vụ Tín Đồ? Đãi ngộ của Giáo Đình dành cho Tín Đồ không thấp, đủ để họ có cuộc sống hạnh phúc, no đủ.
“Vâng, em xin phép đi trước, nếu anh muốn tìm em thì đến Chấp Pháp Đoàn nha.” Diêu Nguyệt nói với âm thanh dễ nghe, êm ái.
“Chúc em một ngày tốt lành.” Thanh Vũ phất tay chào Diêu Nguyệt, sau đó hắn quay đầu đi, lâu không ở Giáo Đình, hắn phải kiểm tra một số người, một số nơi.
Diêu Nguyệt rạng rỡ bước đi, cô đeo chiếc nhẫn hoa mỹ lên tay và sử dụng thần thức để tạo ấn ký, làm chủ nhẫn chứa đồ, thần thức cô xâm nhập vào, nhìn thấy không gian rộng lớn có thể chứa nhiều vật phẩm, bên trong không gian còn có một vài cái hộp đậy kín.
Diêu Nguyệt tò mò mở mấy cái hộp ra và nhìn thấy nhiều viên tinh thể lấp lánh, ba cái hộp, chứa ba loại tinh thể tiến hóa từ cấp một đến ba, cấp một có hai trăm viên, cấp hai có một trăm viên, cấp ba có năm viên.
“Anh ấy thật là, lễ vật quá quý trọng.” Diêu Nguyệt cười lắc đầu, cô cũng kiểm tra nhẫn chứa đồ của Diêu Hạo và nhìn thấy ba hộp tương tự.
Nghĩ đến những cảnh tượng vui vẻ khi vừa gặp Thanh Vũ, sự ấm áp vào lúc cô được Thanh Vũ chữa trị, đánh đuổi oan hồn ra khỏi cơ thể, và kết hợp với hiện tại, lòng Diêu Nguyệt cảm thấy ấm áp, đã lâu rồi, chưa có người quan tâm đến hai anh em cô giống vậy, từ lúc cha mẹ mất, lần đầu tiên, Diêu Nguyệt cảm thấy hạnh phúc
...
“Giáo Hoàng?!” Lý Quỳnh Chi, một cô gái với tình yêu thương động vật vô bờ bến, cô đang giữ chức vụ chủ trang trại nuôi hung thú trong Giáo Đình, nơi làm việc của cô cách Thánh Điện rất xa, nằm ở phía bắc của Không Vũ quốc.
Giờ phút này, Lý Quỳnh Chi ngạc nhiên nhìn người thanh niên đang đứng gần cô, lâu rồi cô không thấy khuôn mặt đáng tin cậy đó.
“Chào cô, Quỳnh Chi.” Thanh Vũ cười đáp lại.
“Ngọn gió nào đưa ngài đến nơi này vậy?” Lý Quỳnh Chi dịu dàng cười một tiếng.
“Ngọn gió của Độc Giác Mã.” Thanh Vũ khẽ trả lời.
“Ồ, ngài còn biết đến Độc Giác Mã à?” Lý Quỷnh Chỉ phản ứng lại, giọng nói khó chịu, bất mãn.
“Ngài làm gì mà Nguyễn Thanh đường chu thu hẹp ngân sách của trang trại, dẫn đến hơn hai trăm Độc Giá Mã phải tự đi kiếm ăn.”
Thanh Vũ từng đưa ra kế hoạch bồi dưỡng một số tọa kỵ, kế hoạch này ảnh hưởng bởi Không Yên, một người cũng nuôi Độc Giác Mã và nhận được nhiều thành công, nên Thanh Vũ đưa ngân sách cho Lý Quỳnh Chi nuôi dưỡng Độc Giác Mã, số lượng hai trăm con, nuôi cùng với nhiều hung thú dùng để lấy thịt khác trong trang trại.
“Thật xin lỗi, có một số việc cần tiêu xài nhiều.” Thanh Vũ cười khổ trả lời, nét mặt ái náy, đưa ra kế hoạch rồi bỏ không, mặc cho người ta tự sinh tự diệt, còn thu hẹp tài nguyên, Lý Quỳnh Chi không nhào tới đánh hắn một trận đã coi như có tính tình tốt rồi.
“Hôm nay, ta đến đây là để báo cho cô một tin tức.” Thanh Vũ nói tiếp.
“Tin tức gì?” Lý Quỳnh Chi hỏi lại, cô cảm thấy thái độ hiền lành của Thanh Vũ và cơn giận giảm xuống rất nhiều. Huống chi, Thanh Vũ hiển nhiên có lý do chính đáng để thu hẹp ngân sách ở trang trại, Lý Quỳnh Chi biết mức độ quan trọng ở đây chẳng so với các nghề nghiệp khác.
“Giáo Đình đã liên thông với một thế giới gọi là Hành Tinh Gaia, một nơi rất thần kỳ, có nhiều quái vật mạnh mẽ.” Thanh Vũ từ tốn nói.
Lý Quỳnh Chi kinh ngạc nghe Thanh Vũ giải thích về Hành Tinh Gaia, cô không ngờ Giáo Đình làm được chuyện ấy, tạo ra một cầu nối giữa hai thế giới, cô hơi giật mình.
“Nhưng, chuyện đó liên quan gì đến trang trại của chúng tôi?’ Lý Quỳnh Chi khó hiểu hỏi.
“Đừng nói rằng anh đem mấy con quái vật đó về cho chúng tôi nuôi dưỡng nhé?”
“Không phải đâu.” Thanh Vũ vội lắc đầu, hắn cười nói tiếp: “Hành Tinh Gaia có năng lượng tiến hóa kỳ lạ, dẫn đến việc các sinh vật phát triển rất nhanh, theo tôi tính toán, tốc độ nhanh gấp mười lăm lần đến một trăm lần ở Tu Chân Giới này.”
“Tôi muốn cô dời trang trại nuôi dưỡng sang Hành Tinh Gaia, đem theo tất cả Độc Giác Mã, hoàn cảnh ở Hành Tinh Gaia cực kỳ thích hợp với chúng.”
“Dời trang trại sang Hành Tinh Gaia?” Lý Quỳnh Chi chưa phản ứng kịp.
“Đương nhiên rồi, tôi sẽ lo tất cả chi phí, trang trại mở rộng ra gấp mấy lần.” Thanh Vũ phóng khoáng nói ra.
“Anh nói thật sao?” Lý Quỳnh Chi rung động trước sự hấp dẫn do Thanh Vũ mang tới.
“Tôi có lừa cô bao giờ chưa?” Thanh Vũ hỏi lại, sau đó hắn lập tức đứng người, hình như hắn lừa Lý Quỳnh Chi một lần rồi thì phải, vừa mới xảy ra cách đây vài tháng.
Lý Quỳnh Chi không có tinh thần nghĩ tới mấy chuyện đó, cô đang nghĩ về viễn cảnh ở tương lai, Độc Giác Thú với tốc độ phát triển kia, chúng nó trở nên mạnh đến mức nào?
“Được, tôi đồng ý.” Lý Quỳnh Chi nắm chặt hai tay lại, giọng nói to rõ.
“Tốt lắm, cô sẽ không bao giờ hối hận đâu, ở Hành Tinh Gaia, còn rất nhiều thứ kỳ diệu đang chờ cô khám phá.” Thanh Vũ thần bí nói, cả đàn sói với hơn một trăm con có sức chiến đấu ngang với Tam Dương sơ kỳ đang đợi ở kia, Lý Quỳnh Chi không ngạc nhiên mới lạ.
Lý Quỳnh Chi đưa khuôn mặt trắng noãn nghi ngờ nhìn Thanh Vũ, biểu tình trên nét mặt kia tạo ra vẻ đẹp kiêu lạnh, “Bạch bích vô hạ” – một viên ngọc trắng hoàn mỹ.
“Chừng nào bắt đầu?” Lý Quỳnh Chi mỉm cười hỏi.
“Ngay bây giờ luôn đi.” Thanh Vũ đáp lại.
“Tốt lắm, tôi cho bọn họ dọn dẹp trang trại, chuyển nơi ở.” Lý Quỳnh Chi vui vẻ nói, sau đó cô bỏ lại Thanh Vũ ở một mình, mang theo mấy trăm người bắt đầu dọn trại, cảnh tượng loạn lạc, Linh Kê bay, Độc Giác Mã hý dài.