Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 135: Sinh ly tử biệt!

Sự rung động của mọi người trước sức mạnh của Thập Linh Hỏa thành đã làm bọn họ cảm giác được rằng, bọn họ đã mang ơn huệ của Thanh Vũ nhiều hơn.

Nhiều ánh mắt sùng bái đổ dồn vào Thanh Vũ và Lưu Úc, Mặc Hàn và Không Thiên Hà, ngay cả Lilith và Linda cũng không ngoại lệ bởi vì hai người họ đang đi chung với Thanh Vũ.

“Đây chính là những người được Quang Minh Chi Thần chọn lựa!”

Chứng kiến nhiều thần tích trong một khoảng thời gian ngắn làm bọn họ tin tưởng rằng, Quang Minh Chi Thần có tồn tại, và người đang đưa ánh mắt yêu thương về phía Thế Giới này, mà Quang Minh Giáo Đình chính là tổ chức tiếp nhận sứ mệnh của Quang Minh Chi Thần.

Không cần một ai truyền bá, hay giải thích. Nhiều cột sáng từ trên trời đánh xuống đột ngột, tạo thành một cơn hỗn loạn nhỏ, Thanh Vũ nhìn thấy cảnh này, trong lòng cười khổ.

“Đây chính là Quang Minh Chi Thần ban phúc, Thánh Phúc!” Mặc Hàn nhanh chóng giải thích cho mọi người.

“Những người nhận được Thánh Phúc chứng tỏ họđã trở thành Tín Sứ, trong lòng họ kính trọng Quang Minh Chi Thần, sự chân thành đó đã vang đến Quang Minh Chi Thần!”

“Thánh Phúc?” Mọi người sững sờ trước khung cảnh kỳ vĩ này, hàng chục cột sáng từ trên trời chiếu xuống bao phủ những Tín Sứ, bọn họ cảm nhận được sức mạnh hùng vĩ thần thánh uy nghiêm và không thể xâm phạm từ cột sáng phát ra.

“Gào! Gào!”

Đàn thú triều xông ra khỏi khu rừng và chạy với tốc độ cao làm cho mặt đất run rẩy liên tục, điều này làm cho mọi người bỏ qua Thánh Phúc để chú ý để thú triều.

Đủ loại sinh vật kỳ lạ dữ tợn, không những vậy, chúng to lớn và tỏa ra cảm giác ngột ngạt áp đến mọi người không thở nổi, thú triều hình thành một cỗ trùng kích đánh sâu vào linh hồn của mọi người.

Đứng trước sức mạnh vĩ đại từ hàng trăm loài sinh vật biến dị hung tợn, con người quá nhỏ yếu, giống như họ đang đứng trước một cơn sóng thần mang theo sức mạnh đủ để cuốn trôi tất cả những gì đang ở trên đường của nó.

Thanh Vũ đang cao hứng bởi vì hắn phát hiện người ở đây rất dễ trở thành Tín Đồ của Quang Minh Chi Thần, xem ra ở trong một Thế Giới như thế này, sinh tồn qua nhiều tháng đã làm cho họ mệt mỏi, linh hồn của họ đã dâng lên một ham muốn hướng về phía sự thanh bình yên tĩnh, không cần phải đấu tranh sinh tồn từng phút từng giây như thế này nữa.

Sức mạnh mà Thanh Vũ đã thể hiện không khác gì mở ra một con đường thông đến đó!

“Thập Linh Hỏa Trận, Hộ Thành!” Thanh Vũ nhìn đàn thú triều rồi quát lên một cách uy nghiêm.

Mười hỏa linh thú bay về phía màn sáng và dàn thành một hàng ngang bao trùm cả Thập Linh Hỏa Thanh, miệng của chúng đồng loạt hé ra một khe hở, từ trong đó, một luồng hỏa diễm bắn ra bao phủ khu vực xung quanh của Thập Linh Hỏa thành.

Những cây lương thực mà người dân đã trồng ở ngoài kia bị trở thành nhiên liệu cho ngọn lửa này, tạo thành một vòng phòng hộ bằng lửa to lớn.

Đàn thú đang lao nhanh, bỗng nhìn thấy nguyên khu vực bị bốc cháy dữ dội, sức nóng làm bọn chúng dè chừng và giảm tốc độ lại.

Dù sao, trong tiềm thức của bọn chúng, ngọn lửa chính là căn nguyên của chết chóc, bởi vì thế, cho dù bọn chúng đã tiến hóa và có được sức mạnh to lớn, nhưng khi nhìn thấy lửa cháy, là trong linh hồn của chúng lại phát ra cảnh báo.

Nhất là trong hoàn cảnh này, bọn chúng bị đuổi khỏi khu vực sinh sống bởi một cơn cháy rừng khủng khϊếp.

“Gào!”

“Gào!”

Hàng loạt tiếng gầm gừ truyền liên tục, thân hình to lớn của bọn chúng đột nhiên chuyển hướng, tránh xa khỏi khu vực mà ngọn lửa đang thiêu đốt và chạy về phía sau của Thập Linh Hỏa Thành.

Ầm! Ầm!

Mọi người cảm nhận được động đất từ đàn thú di chuyển, cho dù bọn chúng đã tránh khỏi nơi này, bọn họ cũng không dám thở mạnh, ngưng thần nhìn bầy thú chạy đi qua.

Nhất là khi bọn họ nhìn thấy một con voi khổng lồ, trên người bao phủ một lớp lân giáp cứng cáp, con voi này cao đến hai mươi mét, mặc dù thân hình của nó đồ sộ, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, những nơi nó đi quả đều để lại một dấu chân in sâu vào lòng đất, không những thế, trên người nó còn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, mỗi khi có sinh vật vô tình tiến gần đến nó, thì hàn khí kia liền bao trùm tới, sau đó một cái vòi cuốn lên, sinh vật xấu số trở thành thức ăn cho con voi biến dị.

“Sức mạnh của nó ít nhất là đạt đến tiến hóa bậc ba đỉnh phong!” Linda lau mồ hôi lạnh rồi nói một cách nhẹ nhỏm.

“Thật may mắn cho chúng ta, nếu nó đến gần đây, chắc chắn là một trận khổ chiến!” Lilith gật đầu đồng ý với Linda.

Đôi mắt cô còn chú ý đến Thanh Vũ, từ đầu đến cuối, cô cảm nhận được Thanh Vũ phát ra tâm tình ba động, Lilith như có điều suy nghĩ.

Thanh Vũ ngưng trọng nhìn theo hình bóng của con voi khổng lồ, trong lòng có một cảm giác nặng nề, phải biết, đây chỉ là một quốc gia nhỏ ở trên Thế Giới này, mà đã xuất hiện sinh vật mạnh mẽ đến thế, thì những khu vực rộng lớn kia sẽ có sinh vật khủng khϊếp cỡ nào nữa?

Cảm giác này trở thành động lực thúc đẩy Thanh Vũ phải tăng thực lực của hắn và Quang Minh Giáo Đình lên thật nhanh để ứng phó mọi tình huống có thể xảy ra.

Thời gian trôi qua, bầy thú đã từ từ giảm bớt số lượng, bây giờ Thanh Vũ đã an tâm rằng nơi này không bị nguy hiểm gì nữa.

Một tảng đá đè nặng trong lòng của người ở đây đã được gở xuống.

Thập Linh Hỏa Thành hấp thu những kiến trúc của tụ điểm Nikasa và chuyển hóa chúng thành nguyên liệu tạo nên thành trì, những còn những cái xác của người hay Bọ Ngựa đều đang tồn tại.

Nhìn xem khung cảnh thảm khốc này, một cảm giác đau thương lan tỏa khắp không gian, Thanh Vũ và những người tu luyện công pháp của Quang Minh Giáo Đình đều cảm nhận được cảm xúc đó sâu sắc nhất.

Mọi người tản ra trong im lặng, bọn họ dẫm lên dòng máu tươi và cố gắng tìm lấy người thân, người bạn, cũng có thể là người mà họ yêu thương nhất.

Đã từng là chiến hữu, thoáng chốc đã thành một cái thân thể không hoàn chỉnh lạnh lẽo.

Đã từng là người bạn có nụ cười trong sáng, nay lại vĩnh biệt cách xa.

Lê lết thân thể mệt mỏi đi tìm trong đống hỗn độn, lục tung từng cái xác chết để tìm được người thân quen, cảm giác này không dễ chịu gì.

Nhiều người còn trút giận bằng cách chém những thân xác của Bọ Ngựa thành nhiều mảnh.

“Chỉ có thấu hiểu chúng sinh, mới giúp được chúng sinh.” Thanh Vũ bị bầu không khí này cảm hóa, kết hợp với những mệt khỏi về linh hồn khi trước, làm cho hắn lắc đầu thở dài.

“Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện.” Thanh Vũ nhìn Mặc Hàn rồi nói.

“Các ngươi hãy đi giúp họ một tay đi.”

Thanh Vũ để lại một câu rồi bước đi về phía trung tâm của Thập Linh Hỏa thành, nơi đó có một tòa tháp cao hơn cả tường thành, đó là nơi mà Thanh Vũ định dùng để nghỉ ngơi, nếu ở trên đỉnh tháp còn có thể quan sát cả tòa thành trì to lớn.

“Vâng.” Ba người Mặc Hàn đồng loạt nói.

Bình minh từ từ xuất hiện, ánh sáng của Mặt Trời khi ở rạng sáng chiếu rọi khắp bốn phương tám hướng, mang theo ánh sáng dịu nhẹ tạo cho mọi người một cảm giác dễ chịu.

Nhưng, không khí ở trong Thập Linh Hỏa thành vẫn đè nén như trước.

Nhiều cột khói bốc lên nghi ngút, chúng bay lên bầu trời, hòa trộn vào ánh bình minh rạng rỡ, đó là những người sống sót đang đốt đi thân thể của người đã chết trong thầm lặng, nhiều giọt nước mắt rơi xuống, hay những người đang khóc một cách âm thầm.

Bình minh báo hiệu một ngày mới bắt đầu, bọn họ thiêu đột đi những người đã chết, để báo hiệu, một cuộc đời mới sẽ tiến đến, nhưng cuộc đời đó, đã thiếu đi những bóng người quen thuộc.

“Sinh ly tử biệt.” Mặc Hàn nhìn khung cảnh này mà thở dài, hắn cũng đã cảm nhận được mùi vị này, đó là lúc Sư Phụ hắn đưa hắn rời khỏi nơi nguy hiểm đó.

“Chỉ có hướng về phía trước mà đi đến, mới không phụ những người đã mất ở trong quá khứ.”

Không Thiên Hà đang đứng ở kế bên của Mặc Hàn, nghe được lời nói này của Mặc Hàn, hắn ngẩu đầu nhìn bầu trời, ánh mắt như đang nhớ lại.

Thanh kiếm của hắn khẽ rung động, Không Thiên Hà lấy thanh kiếm ra khỏi vỏ và bắt đầu luyện một môn kiếm pháp, từng đường kiếm của hắn chém ra, không sử dụng một chút linh lực hay sức mạnh thân thể nào, giống như lúc nhỏ, khi hắn còn chưa được tu luyện, một người thiếu niên cầm lấy thanh kiếm gỗ và luyện tập, kế bên là một người đàn ông trung niên có khí chất của bậc đế vương đang nở nụ cười nhìn lấy, nhưng mỗi lần người thiếu niên kia sai lầm, thì ông ta lại nghiêm khắc dạy cho người thiếu niên kia.