Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 78: Dược Hữu

Sau vài ngài, có một tin tức giống như trời sập được tung ra ngoài.

Tiệm tạp hóa Quang Minh có bán Trúc Cơ đan!

Không biết vì sao, y hệt nó đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người, Trúc Cơ đan không có thế lực nào nguyện bán ra ngoài, mà nếu bán thì cái giá của nó rất cao!

Cho nên không một người nào vào Tiệm Tạp Hóa Quang Minh mà đòi mua Trúc Cơ đan cả.

Hôm đó, có một ông lão tu vi luyện khí kỳ viên mãn, bí quá làm lều, đi đến Tiệm Tạp Hóa Quang Minh đòi mua mộ viên Trúc Cơ đan.

Không ôm hi vọng gì, ông lão chỉ muốn thử một lần mà thôi.

Không ngờ người tiếp đãi ông ta đem ra một viên Trúc Cơ đan thật.

Mà còn hơn thế, giá cả của nó không mắc như ông lão tưởng tượng.

Một viên Trúc Cơ đan chỉ cần một ngàn năm trăm linh thạch!

Đối với cái giá này, không một tên tán tu nào không sửng sốt, tin tức này quá kinh khủng, cái này chưa đủ để bọn họ điên cuồng, mà còn một tin tức nữa là Trúc Cơ đan không có số lượng giới hạn, chỉ cần có linh thạch là mua được!

Nếu Luyện Đan Sư công hội ở Không Vũ quốc còn, thì chắc chắc hội trưởng ở đó sẽ triển khai thủ đoạn công kích Giáo Đình, bởi vì Giáo Đình đang chiếm đoạt sinh ý của bọn hắn.

Cũng như tại Kinh Hồng quốc, tin tức này làm cho hội trưởng Luyện Đan Sư ở đó tức giận trùng thiên, muốn gặp Kinh Nhân Đức để bàn về việc này, rõ ràng Kinh Nhân Đức đang nâng đỡ Tiệm Tạp Hóa Quang Minh.

Vô số tán tu vì muốn cầu một viên đan dược Trúc Cơ tiến đến Tiệm Tạp Hóa Quang Minh.

Như để chứng thực và thể hiện sự mạnh mẽ của mình, Tiệm Tạp Hóa Quang Minh cung cấp đầy đủ toàn bộ số lượng Trúc Cơ đan.

Đó là do Nguyễn Thanh và một số luyện đan sư của những thành chủ bồi dưỡng ngày đêm luyện chế.

Những luyện đan sư này được các vị thành chủ cung cấp dược liệu luyện chế đan dược, cấp bậc đã đến Nhất Tinh, nhưng đan phương Trúc Cơ đan không có, mà cũng không có cách để đạt được, cho nên con đường đan đạo của họ đã mất đi hi vọng.

Cho dù bọn họ có gia nhập Luyện Đan sư thì thế nào? Độ tin tưởng của Luyện Đan công hội đối với họ rất thấp, không thể nào cho bọn họ đan phương luyện chế Trúc Cơ đan dược, ít nhất thì cũng gia nhập mười năm và có cống hiến to lớn.

Nhưng bọn họ đợi không được!

Gia nhập Luyện Đan Sư công hội sẽ làm cho những vị thành chủ đã bồi dưỡng họ bất mãn, thậm chí còn gϊếŧ chết.

Ở ngoài sáng không động thủ được, thì thiếu gì thủ đoạn âm hiểm trong bóng tối?

Cảnh giới của họ không cao, chọc cho các thành chủ nổi giận thì bọn họ sẽ chết mất xác mà không ai tìm thấy!

Mà gia nhập Giáo Đình thì khác, những vị thành chủ đã gia nhập Giáo Đình, cho nên Thanh Vũ tận dụng cơ hội này thu nạp tất cả những Luyện Đan sư mà bọn họ bồi dưỡng, tất nhiên sẽ cung cấp miễn phí một số lượng đan dược trở lại cho các thành chủ.

Còn việc các Luyện Đan Sư có thật tâm làm việc hay không, Thanh Vũ không cần để ý, bọn họ đã chấp nhận trở thành một tên luyện đan sư cho một người, đương nhiên đã si mê đan đạo rất lớn, khi vào trong Đan Đường, nhìn thấy vô số đan phương bày đặt ở đó, cho dù Thanh Vũ có đuổi thì bọn họ sẽ không chịu đi.

Cho nên số lượng đan sư luyện được Trúc Cơ đan đã tăng đột ngột làm cho Tiệm Tạp Hóa Quang Minh có thể cung cấp đầy đủ số lượng đan dược.

Bây giờ, mỗi ngày Giáo Đình đều lời gần năm vạn linh thạch, số lượng linh thạch nhiều như vậy làm cho Mặc Hàn cười không ngậm miệng được.

Luyện Đan Sư công hội, phân bộ Kinh Hồng quốc.

Một ông lão ngồi giữa sân, sắc mặt không được tốt, chân mày cau có, trên mùi ông lão tỏa ra từng đợt hương khí của dược liệu, chứng tỏ ông ta đã tiếp xúc với chúng đã lâu năm, tất nhiên đây là hội trưởng của phân bộ này, tên là Dược Hữu.

Cái nên này được người của công hội Luyện Đan Sư đặt cho, họ Dược tương đương với dòng họ đang chấp chưởng quyền lực lớn nhất trong công hội.

Họ Dược chỉ được đặt cho trẻ con lớn lên từ trong công hội.

Khác hẳn với Trương Dư Hi là một tên đan sư đã có thành tựu mới gia nhập, Dược Hữu đã sinh sống ở trong công hội nhiều năm, bởi vì thiên phú hạn chế, không cách nào đột phá nhị tinh đan sư, cho nên hắn mới được điều đến đây làm việc.

Đa phần, người được đều đến các nhất tinh thế lực đều là người không được trọng dụng, hoặc không có thành tựu gì trong công hội.

Dược Hữu cảm thấy rất tức giận, không ngờ có cái tiệm tạp hóa Quang Minh gì đó đột ngột mọc lên, mà còn bán đầy đủ thứ đồ không nói đi, chúng lại bán đan dược, mà còn giá cả rất rẻ.

Đây không phải là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ Luyện Đan Sư công hội hay sao?

Dược Hưu sùng bái luyện đan sư công hội rất lớn, hắn lớn lên ở đó, biết được nước công hội sâu đến thế nào, mạnh mẽ ra sao, bây giờ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, hắn giận giữ ngập trời.

Nhất là tên Vương Tử kia cố tình không gặp hắn, cho nên tiệm tạp hóa Quang Minh này lợi dụng thời cơ, chiếm hữu gần như là 60% số lượng đan dược bán ra của công hội, cho dù Dược Hữu đã mở ra nhiều khoảng chiêu đãi, như không cứu vãn được gì.

‘’Tên Kinh Nhân Đức chết tiệt, bổn hội trưởng lần này quyết tâm gặp hắn, cho hắn thêm nhiều áp lực, để hắn biết được mình đang ở vị thế nào.’’ Dược Hữu nói ra một cách lạnh lùng.

Dược Hữu xem ra, nếu không có công hội tiêu hao thời gian lập ra phân bộ ở đây, thì Kinh Hồng quốc sẽ có thực lực như ngày hôm nay hay sao?

Cái này được Dược Hữu gọi là ban ân!

Một ân huệ to lớn như vậy mà tên vương tử lại đi giúp đỡ thế lực khác!

Cơn tức giận càng lúc càng lớn, Dược Hữu quyết định đi đến gặp trực tiếp Kinh Nhân Đức mà không qua thông báo gì.

Mang theo nộ khí trùng thiên, một đường xông thẳng đến, Dược Hữu không để ý những hộ vệ đang ra sức cản trở mình, hắn dbog26jF tiến thẳng đến thư phòng của Kinh Nhân Đức.

Mở toang cánh cửa đang đóng chặt một cách mạnh mẽ, Dược Hữu nhìn thấy Kinh Nhân Đức đang cầm một quyển sách trên tay, đôi mặt hiện lên ý cười nhìn hắn, sau đó Kinh Nhân Đức từ từ đặt quyển sách lên kệ, rồi nói ra một cách bất ngờ:

‘’Đây không phải là Dược Hữu đan sư hay sao? Không biết đan sư đến đây vội vã như vậy, mà còn không có để ý đến quy củ của vương cung, đan sư có việc gì gấp hay sao?’’

Lời không mặn không nhạt, tựa hồ không quan tâm đến Dược Hữu đang nổi giận, điều này làm cho Dược Hữu tỉnh táo lại, đây là đang cảnh cáo hắn!

Dược Hữu lạnh lùng nhìn Kinh Nhân Đức rồi nói ra một cách lạnh nhạt: ‘’Việc một cái tiệm tạp hóa Quang Minh gì đấy, công khai bán đan dược giá cực kỳ rẻ mạt, làm cho công hội không vui, không biết vương tử nhìn việc này như thế nào?’’

‘’Cái này cũng không có gì lạ, ta thấy việc này là phúc của muôn dân, là niềm hạnh phúc của những tán tu kia, đan sư không cảm thấy việc này rất tốt hay sao?’’ Kinh Nhân Đức nói ra một cách nhẹ nhàng.

‘’Ngươi Kinh Nhân Đức, ngươi có biết là việc này động chạm đến lợi ích của Luyện Đan Sư công hội hay không? Ngươi nên biết hậu quả của việc này như thế nào, ta biết được là ngươi cố tình nâng đỡ tiệm kia, đây là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ công hội.’’ Dược Hữu giận dữ nói.

Giọng của Dược Hữu gần như là gào thét làm cho đám hộ vệ bên ngoài xông vào, Kinh Nhân Đức phất tay ý bảo họ thối lui rồi lạnh lùng nói:

‘’Ngươi là đang ép ta áp chế Tiệm Tạp Hóa Quang Minh để các ngươi bán đan dược với cái giá cực kỳ mắt như trước hay sao? Ngươi có nghĩ đến tán tu sẽ có biểu hiện như thế nào!’’

Dược Hữu bị lời nói lạnh lùng của Kinh Nhân Đức làm giật mình, hắn chỉ nghĩ đến lợi ích của công hội mà không suy nghĩ cho bọn tán tu, trước kia bọn họ bán đan dược, cái giá là do họ định ra, cho dù mắc thì như thế nào?

Tán tu cũng phải cắn ra bỏ linh thạch ra mà mua, không có con đường nào khác để lựa chọn, bây giờ có một nơi bán ra đan dược giá cực kỳ rẻ, nếu Kinh Nhân Đức cố ý áp chế thì sẽ chọc cho lòng người giận giữ, khi đó Kinh Nhân Đức nói lý do làm việc này là do công hội Luyện Đan Sư ép buộc.

Khi đó đầu mâu giận giữ của tán tu sẽ chỉ vào công hội.

Điều này không phải là chuyện nhỏ, phải biết chuyện này đã xảy ra một lần, khi đó cơn giận giự của tán tu đã ồ ạt xông đến, tiêu diệt toàn bộ người của công hội luyện đan sư ở nhị tinh thế lực.

Nhưng công hội không dám có hành động đàn áp, hay trả thù gì, công hội im lặng để cho cơn giận này nguội xuống.

Nếu công hội dám có hành động huyết tinh, đây chính là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới tán tu, khi đó dòng lũ kia sẽ thổi tan công hội, làm cho bọn họ vạn kiếp bất phục, không một tán tu nào ngại đi chia cắt của cải của một thế lực như Luyện Đan Sư cả.

Phải biết số lượng tài phú của Luyện Đan Sư quá lớn, không một ai có thể làm ngơ, cho dù là người bạn thân thiết của công hội cũng phải âm thầm cắn một phát.