"Tha cho ta....tha cho ta....không...không...đừng....ahhhhhhhh.....Hoàng Thanh Thiên.....ta van xin ngươi....ahhhhhhh"
Âu gia từ đó vang vọng những âm thanh gào thét mãi không ngừng
Một đại gia tộc quyền uy đến không thể xâm phạm nhưng kể từ ngày hôm đó liền một mảng u ám, trong cái quyền uy và tàn nhẫn của đại tộc, một ánh hoàng hôn liền bắt đầu chiếu rọi tới.
Âu gia đại đường.
Sắc mặt Âu Thành âm trầm như nước
"Hừ...ngay cả nô tài Âu gia ta cũng dám phạm....lá gan thật lớn"
Bên cạnh lão, Âu Chánh Nam mặt như quan ngọc cũng mất đi sự thong dong vốn có, thay vào đó chính là một tia sát ý lạnh băng.
Thế gian này chưa từng có người khiến hắn tức giận đến thế, lại càng chưa từng có ai có đủ lá gan và bản lĩnh khiến hắn tức giận.
Phạm vào uy nghiêm của hắn
Phạm quyền uy của Âu tộc.
"Hoàng Thanh Thiên....địa ngục của ngươi....kể từ ngày mai sẽ bắt đầu,....chờ ta đưa ngươi vào vạn kiếp bất phục, thế gian tuyệt vọng....hừ.."
............
Thế là trong đêm hôm đó, một đạo mệnh lệnh đã được phât tán ra.
"Hoàng Thanh Thiên...tiện nhân này làm Âu Thiếu không vừa lòng, không những ngu xuẩn từ chối ân điển chiêu tài mà còn dám miệng phun lời ô uế nhục mạ công tử...."
Không nhiều không ít chỉ mấy chữ tưởng chừng như một chuyện ngẫu nhiên phát tán, như một lời nói không mục đích nhưng mà
Cũng ngay trong đêm hôm đó, một sự ảnh hưởng không thể tưởng nổi liền sinh ra.
Đắc tội Âu công tử, kẻ nào mà ngu xuẩn lớn gan như vậy, đây còn không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao.
Người như vậy quả thật không thể dung thứ, nhưng một kẻ ngu sinh ra cũng đồng thời sinh ra một cơ hội.
Là cơ hội được công tử thưởng thức.
Hoàng Thanh Thiên này làm công tử nổi giận phải không. Vậy tốt..
Ta sẽ tự tay hành hạ hắn, cắt cái lưỡi hắn ra xả một hơi cho công tử, như vậy không chỉ biểu lộ được tài năng xuất chúng mà còn biểu thị được cả lòng trung tâm với công tử.
Được làm bằng hữu, hay dù là nô tài của công tử, Thiên Kiếm Môn này có ai mà không mơ ước
Thế là ngay trong ngày hôm sau, một trận bạo tạc tin tức tung ra, khắp ngoại môn, nội đường đều sôi trào.
Thế hệ anh tài từ khắp nơi bắt đầu kết bầy kết đàn săn lùng tin tức của Thiên.
Đương nhiên buổi sáng hôm đó Thiên liền bị làm phiền.
"Oành....oành...." cánh cửa phòng bị người ra sức đạp mạnh, không biết là ai ra tay một cước đạp ra không ngờ có tới 3000 tinh lực lượng
"Hoàng Thanh Thiên...tiện súc mau ra đây cho ta...."
Đáng tiếc, phòng của Thiên bây giờ đã khác biệt hoàn toàn so với những gian phòng èo uột rách nát của ngoại môn đệ tử khác.
Bên trong phòng không chỉ bị hắn bày một bộ "tụ nguyên sa" đại quy mô khiến phù lực bên trong nồng đậm đến mức như thực chất mà còn ẩn chứa không gian hệ "tụ lý phù" bị hắn cô đọng đến cực hạn.
Thử hỏi một mảnh đại không gian to lớn như vậy được nén ép xúc tích trên mặt tường thì phải lực lượng cỡ nào mới phá được nó ra được chứ.
Trong lúc bên ngoài đang ầm ầm chửi bới thì Thiên ở bên trong vẫn tĩnh tọa bế quan hệt như không hề có chuyện gì.
Mặc cho đám người này có hăng máu chó đến đâu cũng vô ích, suốt một ngày không thu được kết quả gì một đám hung hăng này mới uể oải chịu thua.
Chỉ tiếc rằng người không biết lượng sức lại kiên trì không buông như vậy lại nhiều vô cùng, họ cứ hết lớp này lại đến lớp khác kéo tới tựa như không biết mệt
Nếu Âu Chánh Nam trả thù hắn, thì một chiêu đơn giản này thôi đã đủ đưa Thiên vào cái vòng phiền phức luẩn quẩn vĩnh viễn không thể tách ra, đây không phải là âm mưu mà là dương mưu.
Âu Chánh Nam hắn cũng không nói rõ cái gì, không cố ý tỏ ra thù địch, cũng không tuyên chiến bày vẽ mưu mô.
Một chiêu này của hắn đơn giản đã khiến người khác nể phục vì khí khái quân tử, lòng dạ đại nghĩa và mấy loại mưu dũng kỳ toàn này nọ liền bị người ta thổi phồng lên.
Điểm cao minh của hắn liền vì đó sơ lộ.
..........
Cùng lúc đó 3 đại phân thân của Thiên lại mỗi người một việc
Phân thân Niết Bàn đi tới Thiên Kiếm Các bắt đầu tuyển chọn nhiệm vụ
Ở đây, muốn rời khỏi Thiên Kiếm Môn thì chỉ có 2 cách hoặc là có được chân truyền lệnh bài thân phận hoặc là làm nhiệm vụ tông môn có được nhiệm vụ bài thi khi đó, cầm được lệnh bài này mới được ra khỏi hộ tông đại trận.
Và thứ mà Thiên cần chính là nó.
Nhưng mà khi hắn cầm vào tấm "menu" nhiệm vụ liền nảy thêm ya tưởng khác.
"Nhiệm vụ thứ 73: tại mê vụ sâm lâm tìm một đầu ấu sủng phi long, thời hạn 10 năm, thưởng 10 triệu cống hiến"
Phi long ở Thiên Phù Giới chính là một loại á long có huyết mạch khá gần với long, chúng không chỉ có được lực lượng cực mạnh, thân thể phòng ngự siêu đẳng, có tốc độ phi hành nhanh mà còn có được một loại thần thông tăng phúc vô cùng đáng sợ "cửu thiên long" nhân gấp 3 lần chiến lực.
Một đầu phi long đối với Thiên cũng không phải quá quan trọng nhưng Thất Diệu Phù Giới của hắn nếu như có thể thu thập được cả một tộc đàn phi long thì chuyện khác.
Nhận nhiệm vụ này còn được cung cấp một tấm bản đồ rất giản lược về vị trí các lãnh thổ long hệ.
Phi long tộc có tính quần cư, bản tính lại kiêu ngạo cực đoan, xông vào lãnh thổ của nó là chuyện khó, cướp lấy một đầu ấu long lại càng là chuyện khó mad toàn mạng đi ra lại càng là chuyện không thể nào.
Nhiệm vụ này vì đó mà treo giải đã mấy năm vẫn không có ai dám nhận.
"Được, tiểu cô nương...ta nhận nhiệm vụ này..."
"Công tử, ngươi khẳng định.."
Vị cô nương coi nhiệm vụ đưa tới ánh mắt nhìn Thiên có chút khinh thường, giọng nói thấy rõ thái độ coi rẻ
"Uhm.." Thiên không nặng không nhẹ trả lời
"Hừ, tiểu tử...ta khuyên ngươi một câu, nên biết tự lượng sức mình,..không nên tự tin quá mà bỏ mạng vô ích, nhiệm vụ thứ 73 là một trong 7 đại cấm kỵ chi nhậm không phải ai cũng có tư cách nhận"
Thái độ của ả ta chuyển ngoặt 180 độ, một loại xem thường đến khinh bỉ được thể hiện rõ ràng qua ngôn ngữ và giọng nói đanh đá
"Uhm....không đủ tư cách nhận, thật sao?" Thiên có chút tức giận nhìn cô ta.
Hắn tới đây thuần túy là để nhận nhiệm vụ, không phải để gây chuyện lại càng không phải đến để nghe người ta nhục mạ khinh bỉ.
"Ngươi điếc hả...ta nói ngươi không đủ tư cách thì không đủ.... Cút....còn nói nữa taaa....ah, đây là..."
Nhưng ả ta còn chưa nói xong, một cái lệnh bài sáng chói hiện trong tay Thiên đã chặn họng ả ta lại.
"Ta tới đây là tìm Sương nhi, chẳng qua là nàng không có ở đây ta mới tìm người khác, ngươi nghĩ ta đang cầu ngươi bố thí sao...."
Giọng Thiên âm trầm mà lãnh tĩnh đến rét run, không biết từ khi nào trong tay hắn đã lấy đi cây phù bút trong tay ả ta rồi gạch ngang nhiệm vụ thứ 73.
"Cạch..." cuốn sổ bị hắn ném nhẹ trở về nhưng cũng tại lúc đó, cuốn sổ lại vô tình hay hữu ý rớt vào đúng ngay vị trí cũ vừa khéo chạm vào ngón tay nàng ta.
Một loại dao động kỳ lạ mà trầm trọng ngay lập tức liền bộc phát, loại ý chí âm trầm này vừa chạm vào ngón tay nàng liền mang theo khia tức rét buốt xộc thẳng tới đỉnh não, giật mạnh vào cơ tim, xoáy vào cốt tủy.
Khi ả ta bị cơn đau đớn giật mình từ khϊếp sợ thì lúc đó Thiên đã mỹ mãn cầm cái Xuất Hành Bài và đi về.
Mỹ Phạm Hoa, cô gái đanh đá này vừa tỉnh dậy từ khϊếp sợ của chiếc hoàng kim bài trên tay Thiên, khi tỉnh lại thì mới biết, tương lai của mình đã bị chính giọng nói chua ngoa, thái độ khinh gét trước đó mà hủy hoại cả cuộc đời.
Nàng....đã chọc giận một Hung Thần
"Hộc....phụt..."