Giới Thần

Chương 555: Sóng to gió lớn bắt đầu

Phía trước mắt

Thiên 1 tay nắm chặt cổ Vũ Thiên Hoa nhấc bổng lên cao như nắm 1 con gà. Còn Vũ Thiên Hoa thì cả người bị 1 đạo phù văn kỳ dị trói buộc không thể động đậy, mọi lực lượng trong thân giống như bị tháo nước.

Vũ Thiên Hoa sắc mặt thảm bạch không còn sót lại 1 chút gì kiêu ngạo của 1 siêu cấp thiên tài địa vị khiến thường nhân khúm núm nữa mà thay vào đó, chính là sự nhăn nhó của đau đớn xá© ŧᏂịŧ lẫn thù hận và sỉ nhục.

"Ngươi....mau buông ta ra"

Ánh mắt Thiên trong veo nhìn tới hắn, trong ánh mắt này tuy là trông có chút hồn nhiên nhưng lại không có 1 chút tình cảm, miệng hắn đạm mạc thốt ra 2 chữ.

"Vì sao..."

"Vì...vì sao...haha...vì ta là đại thiên tài Vũ gia....vì ta là người vũ gia, và vì ngươi chỉ là 1 kẻ hạ tiện....nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi dám động tới 1 sợi tóc của ta....ta đảm bảo ngày mai xác ngươi sẽ bị tra tấn đến chết rồi treo lên cổng thành....ngươi nghe rõ chưa"

"Ta hỏi ngươi vì sao...là vì sao lại gϊếŧ người vô tội...không hỏi vì sao ta phải thả ngươi"

"Hahahaha....lũ hạ tiện không đáng 1 xu đó sao....gϊếŧ mà còn cần lý do...hahahahaha..."

"Hạ tiện....không đáng 1 xu....tốt...vậy thì ngày hôm nay....ta cũng cho người ta biết...thế gian không chỉ có chúng ta hạ tiện"

"Ngươi....ngươi muốn làm gì..."

"Mau thả ta ra, nếu không ngươi sẽ không sống...ahhh....ngươi....ngươi...." còn chưa nói xong thì cổ đã bị bóp chặt không nói được 1 lời.

Tử vong...1 loại cảm giác khủng bố bất chợt lướt qua óc gã, làm linh hồn gã sợ hãi đến tột độ....

Chết...đối với 1 số con người thì đó là quá sướиɠ...dù là chết trong đau khổ hay chết ngay lập tức đều là sướиɠ, chỉ có sống và bị dằn vặt thì đó mới là khổ.

Ngày hôm nay Thiên đã luyện ra "vạn thú quyết" tầng 7, hắn đã xác định mình phải làm 1 chuyện gì đó, quậy phá 1 trận gì đó cho ra trò trước khi rời đi.

Việt Thiên quốc không có quan hệ gì với hắn, nhưng đất nước này đã có 1 chữ Việt, thì đó đã là duyên số tiền định của hắn...

Người dân Việt Thiên vô tội ngã xuống...hắn không thể đành lòng

Quốc gia Việt Thiên thối nát hắn không thể cam tâm.

Nghịch tặc lộng hành hắn không thể nhẫn nhịn.

Hắn...chính là muốn quậy phá...hắn muốn gϊếŧ ai đó...hắn muốn giải tỏa.

Tay phải Thiên xòe ra, hắn vẫy động trên mặt đất vẽ thành 1 đạo phù văn gì đó vô cùng huyền ảo, huyền ảo tới mức mà ngay cả Tịnh lão cũng không nhịn được sợ hãi.

Phù văn từng nét từng nét khắc lên mặt đất sinh ra những tia ảo diệu làm vặn vẹo không gian xung quanh.

Cả toàn trường đều bất chợt lặng ngắt như tờ.

Xiết cổ 1 tên thiên tài giòng chính Vũ gia sau đó bây giờ lại tiếp tục vẽ phù văn...hắn đây là muốn làm gì....đó là câu hỏi mà bất kỳ ai cũng đều đang đặt ra.

Người xem ở đây ai nấy đều sinh ra cảm giác tò mò.

Quyền quý quý tộc thì xem vì hứng trí.

Hạ đẳng bình dân thì xem vì phấn khích.

Võ giả thì xem vì hiếu kỳ.

"Tinh..." 1 âm thanh mê người vang lên khiến toàn trường đều giật mình.

Khắc phù văn trên nền đất....có loại khả năng này sao...mặt đất có thể chịu nổi uy lực của phù văn hay sao....không có ai biết....không có ai hiểu, ngay cả Tịnh lão cũng không hiểu.

Lấy thành tựu của lão nghiên cứu bao năm mới có thể nghiên cứu ra cách có thể phá vỡ giới hạn thuộc hệ trên tài liệu...đó đã là 1 thành tựu khiến cả phù giới trầm trồ khen ngợi.

Còn đây...Thiên khắc phù trên mặt đất, là không chỉ đột phá giới hạn thuộc hệ tài liệu mà còn đột phá cả về chất lượng tài liệu...

Vừa nghĩ đến thôi Tịnh lão đã cảm thấy mình như nằm mơ.

Ngay lúc này, khi đạo phù văn kia vừa vẽ xong, dị tượng liền sinh ra.

"Khục....khục....tiện...tiện nhân....ngươi chết chắc rồi" Vũ Thiên Hoa bị Thiên buông tay ra, hắn vừa nói được là liền nói lời cay độc nhưng mà giờ đây, lời hắn nói lại không hề khiến người khác thêm sợ hãi mà chỉ phát sinh thêm tò mò tại vì....

Âm thanh đó phát ra ngoài không ngờ lại sinh ra giao động mỏng manh của không gian, và chính Vũ Thiên Hoa cũng không hề biết rằng mình đang nằm trong 1 cái cũi không có không khí.

Lúc này, giọng Thiên lại bình đạm vang lên, chữ chữ đanh thép, câu câu rền vang

"Hỡi quý bá tánh....kẻ này hoành hành ngang ngược, gϊếŧ người không chớp mắt...hắn...vô cùng đáng chết. Ngày hôm nay ta gϊếŧ hắn...chính là để chứng minh cho bá tánh biết rằng....thế gian có phân sang hèn nhưng không hề có phân quý, tiện...và hắn"

Thiên chỉ ngón tay vào mặt Vũ Thiên Hoa nói tiếp.

"Chính hắn sẽ là ví dụ"

Nói xong, 2 chân Thiên lăng không bay lên 1 đoạn trên cao rồi sờ tay vào đũng quần, ai cũng hiểu là hắn sắp làm gì

Mấy cô gái bất chợt đỏ mặt quay đầu đi.

"Haahahahah....buồn cười....nghèo hèn là sẽ hạ tiện...sẽ là kẻ sinh ra chỉ cho người khác chà đạp ngươi nghe rõ chưa..."

Nói xong hắn định quay đầu bước đi thì...

"Keng...ah....đây...keng....đây là cái gì...thả ta ra...khốn kiếp thả ta ra...."

Sau đó trước cặp mắt ngạc nhiên của vô số người, Thiên vắt cái vòi lớn( chim đấy) từ trong đũng quần ra.

"Xè...xè...xè..." 1 dòng nướ© ŧıểυ trong vắt xả xuống trực tiếp xối lên đầu Vũ Thiên Hoa.

" ah...cái gì..cái gì đây...hôi quá...nướ© ŧıểυ....ngươi...ngươi muốn chết....ngươi...ngươi...ta thề sẽ bằm thây ngươi vạn đoạn cho chó ăn....ngươi sẽ không được chết tử tế....ah...ac...ặc...hức...ặc"

Càng tức giận thì hắn càng bị thiếu không khí, càng thiếu không khí thì hắn lại càng co ro, rồi sau đó bị nướ© ŧıểυ vấy bẩn, hắn lăn lộn trên nền đất, bạch y lập tức phát ra hào quang hộ thể nhưng ngay lúc này Thiên lại động.

Tay phải hắn xòe ra, 1 loại lực lượng vặn vẹo không gian kỳ lạ liền sinh ra sau đó 6 món sáo trang trên người Vũ Thiên Hoa liền bị tách rời ra khỏi cơ thể để lại 1 cơ thể trắng trẻo lộ thiên không mảnh vải che thân.

Sỉ nhục....chính là như vậy.

Thiên chính là đang sỉ nhục....hắn sỉ nhục quý tộc, hắn nâng cao sĩ khí cho bình dân bá tánh....hắn muốn chọc giận điên lên 1 số thế lực....hắn muốn quậy phá.

Bộ sáo trang này nếu là với kar khác thì là vô cùng quý giá, nhưng đối với hắn thì không đáng 1 xu....phong lực vừa động, 6 món sáo trang liền bắn tung bay lên bầu trời.

Nhưng mà giờ đây những người ở dưới đã không ai còn tâm trạng để lao vào cướp giật.

Họ rung động.

Quyền quý quý tộc thì giận sôi.

Bình dân bá tánh thì sảng khoái.

Vũ giả thì hô lên 1 câu "kẻ điên"

.......

Sự việc lập tức liền trở nên rối loạn, thế giới như bị nổ tung lên.

Không tới 30 phút đồng hồ, sự việc kinh thiên động địa này liền trở thành vấn đề thời sự nóng bỏng khắp mọi đường lớn ngõ nhỏ, quán trà, tửu lâu...không 1 ai ngồi xuống mà không nói về chuyện này.

Ngày hôm nay là 1 ngày vô cùng rung động đối với bình dân, xưa nay họ đều quen với cuộc sống bị áp bức và nhẫn nhịn. Không ngờ ngày hôm nay lại có thể thấy được 1 màn khiến nhân tâm sảng khoái đến như vậy.

Còn đối với quý tộc, sự việc này không thể nghi ngờ chính là 1 sự sỉ nhục vô cùng lớn lao đối với giai cấp và bản thân...6 đại thế gia kinh thành khi vừa nghe tin, ai nấy đều đập bàn phẫn nộ sau đó ngay trong lúc đó vô số phản ứng khắp nơi liền nổi lên.

Trong triều, liên tục có mấy chục tấm tấu sớ đòi hoàng thượng chém đầu nghịch tặc, bêu đầu thị chúng.

Quan lại trong triều 10 phần thì chỉ còn 1, 9 phần còn lại đều đã kết bè kết phái, 1 tấm tấu sớ dâng lên nhưng không hề có ý xin phép mà giống như ý ra lệnh, tựa như uy hϊếp hoàng thượng phải làm.

Trên long ỷ, Long Hoa hoàng đế tức giận nghiến răng trèo trẹo.

"Gian thần....thật là 1 lũ súc sinh"

"Hừ....người đâu, mau điều tra cho ta thanh niên đó là ai" đáp lại lời ông ta là 1 bóng đen trong phòng biến mất.

Mấy mươi năm làm hoàng đế, tuy rằng chỉ là có danh không quyền nhưng lý nào lại không có 1 thế lực ngầm cho riêng mình chứ.

20 phút sau, 1 đạo ảnh tử thoáng hiện sau đó trên bàn đã xuất hiện thêm 1 cuốn da thú mầu vàng.

Long Hoa chậm rãi mở cuộn da thú này ra đọc...càng đọc, ánh mắt ông ta lại càng sáng lên.

"Tốt....tốt...tốt...hahahaaha...tốt"

"Người đâu, mau tới tây thành dùng trọng kiệu xa giá đón Tịnh đại sư và nghĩa tử hồi cung"

Vừa nói xong, 1 đạo ảnh tử liền biến mất.

"Tốt...quá tốt rồi, Tịnh đại sư...ngài rốt cuộc chịu giúp ta....Việt Thiên ta có cơ hội chuyển mình rồi"

Sau đó ông ta nhanh nhẹn lấy 1 tờ da thú khác viết liền 1 dòng chữ nhỏ gọn "bằng mọi giá phải tạo thiện cảm với Hoàng Thanh Thiên...sống còn quốc gia phụ thuộc cả vào muội"

Sau đó ông ta tung cuộn giấy nhỏ này vào 1 góc miệng nói nhỏ.

"Ngươi ngay lập tức mật báo cho biểu muội..."

Lời còn chưa dứt thì cuộn da thú đã biến mất khỏi gian phòng.

.........

Đại tộc Vũ gia.

"Rầm...hỗn xược...không ngờ con em vũ gia ta mà cũng có kẻ dám to gan xâm phạm....người đâu...lập tức phái 1 ngàn Vũ Gia Quân tinh binh, lập tức bắt hung phạm lại cho ta"

"Hạ tướng tuân lệnh...."

"Triệu hưng, ngươi điều 1000 vũ gia quân tóm sạch người nhà thân thích 9 đời của tên hung phạm đó....tất cả...gϊếŧ sạch cho ta"

"Mạt tướng tuân lệnh..."

"cửu trưởng lão...bát trưởng lão...2 người ra thành tây mang tên vô dụng Vũ Thiên Hoa đó về đây cho ta..."

"Uhm...Được..."

Trong gian đại sảnh này chỉ còn lại 10 người, không khí lặng ngắt như tờ, vị gia chủ Vũ gia ngồi bàn chủ tọa không ngừng thở hổn hển tức giận, cái bàn sớm đã bị lão vỗ nát bấy không còn 1 mảnh.

"Gia chủ...ta thấy lần này sự việc có vẻ như không đơn giản như bề ngoài đâu"

"Hừ...ta bất kể có đơn giản hay không, bất kể kẻ đó là ai....dám có gan lăng nhục Vũ gia ta....ta thề phải băm nát hắn ra làm mồi cho cá...hừ.."