Giới Thần

Chương 120: Nguyên tắc và đạo đức

"Uhm..hiểu rồi...cha em là loại người nào anh hiểu rõ..." giọng Thiên dịu xuống

"Nhưng vấn đề khó khăn ở đâu...em nói đi

"Vấn đề là trước kia công ty là của em...chỉ khác nhau là những vụ buôn

bán ngầm thì đều mang danh nghĩa công ty...chữ ký tuy không phải của

em...nhưng em vẫn không thể tránh được trách nhiệm"

"Uhm..và sao nữa.."Thiên hỏi

"Trương gia bảo lúc đó là phó giám đốc, có rất nhiều thứ hắn ra mặt

làm...em không biết chính xác..nhưng mà chứng cớ và 1 số thông tin thì

vẫn đủ..." trong giọng nói của diễm hé ra 1 sự tự tin

"Vậy em định làm sao với nó..

"Em sao...e sẽ giao hết..em sẽ tố cáo họ...cho dù..công ty có tổn thất bao nhiêu em cũng không tiếc..

"Uhm...em đã có quyết định thì ok...ra tiếp khách thôi.."

Diễm rất vui vẻ khi nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên mặt hắn, từ giờ cô khẳng định mình sẽ không bao giờ làm hắn buồn nữa

"Uhm" 2 người nhìn nhau bằng ánh mắt kiên định cùng nhau bước ra

..........

Tại phòng tiếp khách, hồng đang uống nước trà nói chuyện với nguyễn

việt, tính hồng lễ phép có vẻ đã làm vị nghiêm chính vương này thích thú

"Két" Thiên và diễm tiến vào

"Chào anh...đại tá nguyễn việt..

"Uhm..chào cô

Thiên chỉ khẽ gật đầu với lão, thậm chí hắn còn không thèm cười

"Cậu Thiên phải không...anh có vẻ không thích tôi..." có lẽ thấy diễm và hồng đều có tình cảm với thanh niên này, không hiểu sao nguyễn việt cảm thấy thú vị với Thiên hơn trước

Phải biết rằng, bản thân ông là 1 người khét tiếng trong ngành công an,

uy vọng và quyền lực của ông đều là thứ mà 1 người bình thường không thể nào có thể bình tĩnh đối diện.

Thậm chí nếu như nơi ông xuất hiện, người khác ai nấy đều phải nịnh nọt, lễ phép chiều lòng đưa ông lên mây. Chứ làm gì có kiểu đối xử như Thiên

Cho dù lúc vừa đến hắn không biết thì không lẽ nãy giờ nói chuyện với 1

tổng giám đốc tài năng như diễm lại không kể cho nghe. Vậy mà hắn vẫn

không hề có thái độ gì gọi là tôn trọng như vậy

Tất nhiên là ông ta không hề biết đến cảnh giám đốc hà toàn bị hắn dọa suýt tè ra quần vừa rồi.

Và ông lại càng không biết, người để Thiên cho 1 cái gật đầu chào hỏi đã là tương đối kính trọng rồi.

"ông là nguyễn việt phải không...xin lỗi nha...xưa nay..tôi không có thiện cảm lắm với người làm quan..."

"Uhm...tại sao vậy" nguyễn việt điềm tĩnh hỏi

"Chuyện đó chắc ông chẳng cần tôi nói đâu...hỏi thừa..."

"Vậy tôi hỏi cậu nhe...nếu cậu là tôi...cậu sẽ làm sao..."

"Vậy tôi hỏi ông trước...trước khi ông có được vị trí này...thì ông đã phải làm nhũng gì..."

Không ngờ 1 câu hỏi này lại chạm vào tâm tư bứt rứt bấy lâu nay của ông ta, 1 cảm giác xấu hổ bất giác sinh ra

Ông ta biết, Thiên không thích kẻ làm quan là đúng

Nhưng ông dù đã làm mấy năm thanh quan và làm được mấy vụ ra trò lập

được danh tiếng. Nhưng nếu nói ông là 1 thanh quan chân chính...vậy thì

vẫn chưa xứng đáng

Nếu như vậy thì ông lấy tư cách gì để ép người khác phải tôn trọng

Lần đầu tiên trong đời ông sinh ra 1 cảm giác hổ thẹn như vậy, không ngờ người ông không dám đối diện lại là 1 thanh niên mới gặp lần đầu

Có những việc ông không thể thả tay mà làm, có những người mà ông không

dám xiết tội lại càng có những khoản tiền ông không nhận cũng không được

"Có lẽ ông là 1 trong những người đáng tôn trọng nhất trong đám người

làm quan...nhưng nếu để tôi thật sự tôn trọng...thì ông vẫn

Chưa đủ...biểu hiện của ông vừa rồi chính là minh chứng" Thiên nói bằng giọng thất vọng

Như 1 tiếng sét giữa ban ngày, thức tỉnh kẻ trong mọng

"Haiiii...cậu nói đúng...con người làm bằng xá© ŧᏂịŧ...có gia đình và

bạn bè...thì sẽ có nhược điểm...aiiiii...tôi cũng hổ thẹn với đảng...có

lỗi với bác và cả chính tôi nữa...."

"Nơi nào có tiền...nơi đó có lòng tham....nơi nào có quyền...nơi đó có tham nhũng...đạo lý này không phải ông không biết chứ...

Thiên nãy giờ chính là đang sử dụng lực lượng sinh mệnh để gây thiện cảm và lực lượng chính nghĩa để kích phát ra chính nghĩa chi tâm trong

người nguyễn việt.

Quả nhiên, loại đại đạo này lại là chí mạng đối với người có lương tâm nghiêm cẩn như ông ta.

"Ông nguyễn việt...đây là toàn bộ hồ sơ mật được tôi ngầm lưu giữ suốt mấy năm này..."

Lúc này vị đại tá này mới dứt khỏi được mặc cảm của mình. Nhưng mà trong câu nói của diễm không ngờ ông lại không thể tin được khi cô có dụng ý

này

"Giám đốc diễm, ý cô là sao...

"Đại tá, tôi biết ông là người liêm khiết...tôi cũng không giấu

ông,...trước đây tôi còn là giám đốc...đã có rất nhiều người của 1 thế

lực lạ cài cắm vào làm 1 số chuyện phi pháp dưới danh nghĩa công

ty...bản thân tôi là con gái, trên có cha dưới có mấy ngàn nhân

viên...tôi không cách nào phản kháng...cái tôi có thể làm chỉ có bấy

nhiêu đó thôi"

"Ông nguyễn việt...tôi chỉ hỏi ông 1 câu thôi..

"Cha tôi là ai, chắc ông đã biết...vậy ông có chống lại được ông ấy hay không ?"

"Nếu theo cả nguyên tắc lẫn đạo đức...thì tôi sẽ không tiếc mọi giá để làm...nhưng mà...

"Hừm...vậy là ông nhát gan sao...

Thiên có vẻ khinh thường nói

"Không phải tôi nhát...thú thật với cậu. so với trương phi long...tôi chống không nổi

Không ngờ nguyễn việt lúc này lại tự hạ thấp mình cầu mong 1 lời giải thích lấy lại thiện cảm với

Thanh niên này

"Cô diễm, tôi đã điều tra sơ về công ty cô, tôi biết quái vật mà mình

sắp đối mặt lớn cỡ nào....nhưng dù là nguyên tắc làm việc hay đạo đức

lương tâm thì khi nghe người tố cáo, tôi vẫn không thể không làm. Cho dù biết trước là hậu quả sẽ không tốt

Thiên lại nói: "uhm...vậy nếu tôi cho ông sự hậu thuẫn thì sao...

Nguyễn việt bĩu môi chán nản nói

"Thế lực gì mới đủ chứ,...cậu có biết trương phi long là ai không...

"Thần long hội chứ gì...sao lại không biết..

"Cậu...sao cậu biết

"Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng..." trên người Thiên phả ra 1

hơi thở thánh khiết và chính nghĩa. Hắn mang theo 1 loại tự tin và cao

thượng không gì sánh được

Không ngờ lúc này, lần đầu tiên trong đời nguyễn việt lại cảm nhận thấy 1 sự kính nể và 1 chút tôn sùng đối với 1 người như vậy

"Vậy hậu thuẫn đó là ai..."

Thiên nhìn thẳng vào mắt ông ta nhẹ nói

"Thanh...bang.."

"Thanh...thanh...cậu chắc không...có phải "nhất nhân chịu nhục, thảm án

400." bất động như thanh Thiên, vừa động tựa lôi đình, máu tươi rải 4

tỉnh...đệ nhất danh bang việt quốc"

Thiên khó hiểu nhìn sang diễm hội ý, dù sao việc nổi tiếng bất ngờ này Thiên cũng không rành lắm

Diễm thì lại lóe lên tia tự hào, cái cằm trắng múp lập tức liền muốn đưa lên cao nói: "không sai...việt nam ta còn có tổ chức nào dám trung tên

với thanh bang sao....ngoài thanh bang ra...còn tổ chức nào dám hậu

thuẫn cho ông chứ"

Trong mắt nguyễn việt cũng phát ra tia sáng đầy hâm mộ và hi vọng,

"Thanh bang...thanh...cậu..cậu Thiên...vậy...nếu vậy tôi có thể...có thể trở thành thành viên của bang không..." nguyễn việt mất hết bình tĩnh,

miệng lắp bắp nói

"Không sai..." Thiên gật đầu nói

Nguyễn việt đứng bật dậy nói "thật không"

Trong lòng ông sinh ra 1 sự mong chờ không tưởng nổi, dù sao sống trong

môi trường quyền lực ông lại càng nhận thấy mình yếu ớt cỡ nào, cho dù

nắm trong tay cán cân công lý nhưng lại không chống lại được vũ lực

tuyệt đối

Còn thanh bang sao, còn chưa nói tới sự thần bí và thần kỳ của họ, chỉ

riêng việc họ thảm sát 400 tội nhân vì 1 người của thanh bang là đủ rồi

Loại nhiệt huyết này, có nam nhi nào mà không hướng tới chứ.

Nếu như có thể nhận được sự bảo trợ này, ông muốn điều tra hay xử tử

ai...còn cần phải sợ gì nữa sao...lúc đó...đừng nói là mấy tên con ông

cháu cha hoành hành bá đạo. Cho dù có là chủ tịch quốc hội nếu phạm

pháp...hừ...ta cũng không sợ