Giới Thần

Chương 38: Tiểu linh mạch

Ngày đầu tiên chỉ với phương thức da mặt dày này mà tam hổ đã thu được 317 bang chúng mới.

Mặc dù mệt mỏi nhưng vui, đến nỗi nằm ngủ hắn cũng cười

Ngược lại với nhóm 6 người còn lại, thu nhiều nhất là đại hổ cũng chỉ

135 người mà thôi, mấy tên khác lại chỉ được mấy mươi người, tổng hết

của họ lại chắc mới bằng được tên khốn đang nhe răng nhe miệng cười kia

Khi về đến Thiên tháp, 1 đám tiêu hổ nhìn thấy điệu ngủ há miệng cười

của hắn mà thấy khó ưa, càng nhìn càng thấy gê tởm, chỉ hận không thể

hung hăng đạp mấy cái vô cái miệng cười của hắn

Tuy nhiên cách đó của hắn mặc dù hơi thô thiển, nhưng nhờ có sự thần kỳ

của truyền thừa ấn kí cho nên cách này lại gặp thành công lớn như vậy.

Hôm nay chỉ là khởi đầu mà thôi, qua ngày mai gần 700 bang chúng này

phối hợp tuyên truyền, thì ngày mai e rằng thành công sẽ còn kinh khủng

hơn nhiều.

Trong lúc mọi người suy nghĩ có nên dựa theo cách này mà làm không thì Thiên tháp xuất hiện 1 thân ảnh toàn thân là máu

Thất hổ

Qua 3 năm bị truy sát, oán khí chất cao. Khi vừa có được thực lực cậu ta liền không chút chậm trễ việc trả thù

"Thất hổ...thành quả thế nào hà.." lục hổ là tên thành quả kém nhất

trong đám, vốn rất mất mặt. Bây giờ thấy tên anh em nhỏ tuổi nhất liền

định cứu vãn lại chút mặt mũi

Huyết nhân kia mở cặp mắt đầy vằn máu và giọng nói tràn đầy sat khí ra

nói "158 tên...chỉ là lũ đàn em..ngày mai sẽ đến lượt nhưng tên khốn

kia.."

"Cái... cái..gì.." lục hổ vốn đang làm vẻ mặt "xem đi, hắn mới là kém nhất chứ Không phải ta" thì liền ngoác miệng lắp bắp

"Ngươi thu nhận được 158 người...quá xạo.."

"Tên nhóc..mới nhỏ tuổi thì không được nói xạo...không tốt.. đăc biệt là nói xạo người ngoài thì được ...nhưng không được xạo với anh em ah..."

lục hổ đang cố tìm 1 lý do để sự tổn thương tâm lý của mình bớt nghiêm

trọng

Lục hổ ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả, cái gì mà nói xạo...cái gì mà

xạo với anh em...ta chỉ là báo 1 con số thôi mà...có liên quan gì đến

mấy thứ đó ah. Hắn ngơ ngác đưa 2 tay áo dính đầy máu lên cao

Điều đó cũng như đã chứng minh con số mà hắn nói ra là mang ý nghĩa khác rồi

Ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc từ người quốc, đại hổ nhậy cảm hỏi..."cậu là đi gϊếŧ người"

"Dạ..anh đại hổ...là đi gϊếŧ người"

"Hả...ahh...vậy cậu thu được bao nhiêu tên đệ tử vào bang.." lục hổ ngượng ngùng hỏi

"Ah..chỉ có 2 người bạn thôi...hj"

"Hahahahaha...đó...đó thấy chưa...haha...woa...sao...sao đánh

ta...ahhhh" còn chưa kịp đắc ý xong thì 5 tên còn lại sớm đã khó chịu

không có chỗ phát tiết liền ngứa mắt đè ra hung hăng đánh thê thảm

1 đêm qua đi, sáng hôm sau quả nhiên. Tại các cứ điểm tphcm liền xuất hiện 6 lôi đài lớn.

Và cũng không hề ngoại lệ, từ lúc tam hổ dò đường, việc thanh bang thu

đồ cũng có ít danh tiếng. Người đến chỉ hơi thử nghiệm thấy đúng liền

không chút do dự gia nhập.

Nhiều tới nỗi, hơn 600 bang chúng vừa gia nhập hôm qua, công lực còn yếu nhưng cũng phải cùng tham gia, tạo truyền thừa ấn, kết nạp bang chúng

........

Trong lúc trung tâm tp đang diễn ra sự nhốn nháo của 1 thanh bang mới và sự chú ý của các thế lực ngầm. Thì tại 1 nơi khác lại hoàn toàn là yên

tĩnh và nhẹ nhàng

Lúc này Thiên và mai đang rất tự tại đi thăm vườn nhà thím thảo.

"Thím thảo...ớt này nhà thím có gì đặc biệt mà sao lại bán được cho các nhà hàng lớn vậy"

Từ lúc được chữa lành đôi mắt và đôi chân cho gia đình, thím dường như

cười suốt, Thiên đi đâu là thím đi theo đó tiếp đón nói chuyện, đến cả

bé nam cũng bám dính như sam bám theo.

Nhìn thấy thân ảnh chồng mình đang thịt con gà mái duy nhất ở sau nhà, thím cười nói

"Ớt nhà thím khác ớt thường mà...nó là đồ gia truyền nhà thím đó"

"Nhớ lại, hình như từ thời ông cố đã giữ 1 cái hạt ớt được gói kỹ trong 1 cái hộp bằng ngọc, nghe ông kể là nó đã có từ lâu rồi.."

"Mãi đến đời ông nội thím, nghèo khó quá mới bán cái hộp..rồi giằng co thế nào...mới làm cái hột ớt rớt ở mảnh vườn này"

"Đến khi cây ớt lớn lên...ớt ăn rất ngon, thơm và giòn, bất kể làm món

gì mà cho thêm vào chỉ mấy lát ớt này là sẽ ngon hơn nhìu...từ đó mà ớt

trở thành cây chính mà nhà cô trồng"

"Vậy thím...bộ không có ai tìm hiểu hay mua giống ah"

"Có chứ...tuy nhà lúc đó thím giầu là nhờ trồng ớt...nhưng cũng không

keo kiệt đến nỗi không cho ai...nhưng mà có khuyến nông xuống lẫn cả

người khác...cứ lấy được giống về thì kỳ lạ...là trồng không bao giờ

mọc...nếu lấy cây mang về..thì cây sẽ tự chết"

"Cho nên, mảnh đất này là nơi duy nhất có thể trồng được loại ớt này, có người trả 3 tỷ để mua mà cô không bán đó"

Thiên mỉm cười lòng thầm nghĩ :

"Tất nhiên là không mọc rồi, linh dược thì phải trồng nơi có linh khí

chứ...dưới đất này không ngờ lại có 1 tiểu linh mạch đang khô cạn"

"Anh đang nhìn cái gì vậy..."thấy Thiên trầm tư mai hỏi.

"Em nhìn đi..bên kia..."

"Là 1 dãy núi nhỏ.." mai nói

"Bên này.."

"Là gò cao.."

"Em xem..ở đó... ở đó...và ở đây...có cái gì đặc biệt"

"Uhmm...là.nơi này Dãy núi nhỏ, xung quang bọc bởi 2 hàng núi và gò.."

"Đúng rồi đó, mặc đù chưa hoàn toàn...nhưng đã đủ chứng minh đây chính là 1 đường đế mạch cực kỳ quý giá"

Đế mạch vốn dĩ là địa mạch, nhưng nơi này lại thần kỳ có thêm 1 địa mạch chân chính chạy xuyên từ bên kia....sang bên này.

Sau đó lại còn có thêm 1 cái thủy mạch chạy thẳng từ bên kia tới bên này.

"Vậy là..3 mạch giao nhau tại đây...cũng chính là cái vườn nhỏ nhà thím"

"Nhưng mà đáng tiếc....haiiii"

"Tiếc cái gì cháu.." thím thảo mờ mịt hỏi

Chuyện này nếu người khác nói thì chắc chắn thím không tin, nhưng Thiên nói lại khác.

"Tam Long mạch giao nhau ở chỗ này...nếu là 1 gia tộc ở, chỉ sợ cũng sẽ

thịnh vượng hơn cả vua chúa 1 nước....cho nên có ai đó đã cho người múc

hết đất ở bên này đi, hoàn toàn cắt đứt long mạch....hiện giờ người nào ở đây...e rằng chỉ có khổ tới chết mới thôi"

Nghe câu này của Thiên, thím thảo bỗng thấy 1 luồng khí lạnh dọc theo sóng lưng chay lên óc, tay chân run lảy bẩy

Không sai

Từ đời ông nội của bà, lúc đứa em út của ông cho người múc đất đi, cũng

là từ lúc đó, nhà bà suy tàn tới mức bán đi bảo vật gia truyền, đến đời

cha bà thì con cái ly tán...còn đến đời bà thì....quả thật khổ cho đến

lúc sắp chết

May mắn là bây giờ đã có cứu tinh tới kịp. Nếu không e rằng chết rồi bà cũng không biết nguyên nhân

Khi nhìn thấy thím thảo trong tình trạng như vậy, tất nhiên người nào nhìn thấy đều sẽ hiểu là Thiên nói không sai

Nhưng tất cả đều thống nhất không hỏi đến

Lúc này Thiên lại nhẫn tâm nói ra 1 tin tức kinh khủng khác

"Nơi này vốn dĩ là đã sinh ra 1 tiểu linh mạch cho nên mới có thể trồng

loại ớt đặc biệt này ở đây...nhưng mà, long mạch đứt, linh mạch cũng khô cạn...chẳng bao lâu nữa...nơi này sẽ không khác gì 1 sa mạc cằn cỗi"

Như 1 tiếng sét ngang trời, làm thím thảo tựa như mất hết sức lực.

Nhờ có mảnh đất và giống ớt này mà gia đình bà có điều kiện sinh sống, có tiền giúp chồng thoát khỏi cái chết.

nhưng nếu mảnh vườn, tài sản duy nhất còn lại này mà không còn.

Chẳng khác nào sự tân sinh vừa có được của gia đình bà lại tiếp tục trở về thời kỳ lụi tàn không vực dậy nổi.

Tuy việc nghèo khó vẫn hạnh phúc hơn nhiều so với tàn phế, nhưng cũng không phải là 1 chuyện con người dễ chấp nhận

May mắn, trước khi bà lâm vào bi quan Thiên đã cho bà 1 liều thuốc an thần

"Thím an tâm...con có thể giúp thím mà.."

"Hả..có thật không.." thím nghe thấy mà quá vui mừng hỏi lại, chỉ sợ mình nghe nhầm

"Đương nhiên.."

"Vậy anh mau giúp thím đi..anh Thiên" mai cũng vừa vui vừ cấp bách

"Thật ra rất may mắn cho thím.."

"Thứ nhất là thầy phong thủy hướng dẫn người múc đi long mạch này tuy

cao tay...nhưng lại vẫn để sót lại 1 phần nhỏ địa mạch...đó chính là

nguyên nhân tại sao phải qua 3 đời mới lụi tàn"

"Thứ 2...trong lúc còn cứu được này...lại có con xuất hiện..." Thiên mỉm cười đầy tự tin

Đây chính là 1 nụ cười mà bất kỳ ai nhìn thấy đều có cảm giác nhẹ nhõm an tâm, đặc biệt là trong hoàn cảnh này.

Đối với mai, nụ cười này còn là thứ cô mê mẩn mỗi lúc nhớ tới hắn

"Nhà thím còn hạt ớt không nào không..."

"Có...có...chờ thím chút"

Chân thím nhanh nhẹn chạy vào nhà, chỉ 1 lúc sau liền mang theo 1 cái bọc bằng nắm tay chạy ra.

Thiên nhẹ gỡ bọc, trông thấy chắc khoảng 2 lạng hạt ớt, số lượng nhiều tới mức làm Thiên cũng phấn khích.

Tuy nhiên số hạt ớt này khác với hạt ớt ở trong tiểu thần giới của hắn, tại vì hạt ớt này không hề có thần thông "vân vũ trận"

Thiên không hề ngại dơ bẩn ngồi xuống ngay vườn 1 tay cầm vào bọc hạt ớt, trầm ngâm

Ai cũng tưởng hắn đang làm phép hay nghiệm cái gì đó nên không hề làm phiền, thực tế Thiên đã vào tiểu thần giới của mình

Nơi này như Thiên dự đoán, quả thật 3 cây ớt đã mọc ra tất cả 30 trái ớt ốm nhom, nhìn từ ngoài vào là có thể thấy được cả phần hạt chi chít bên trong.

Vừa thấy Thiên, cái cây bầu đã vươn ngọn ra quấn chặt lấy, 3 cây ớt đầy

linh tính cũng làm bộ mặt héo úa, cực khổ, rủ hết lá xuống nhẹ vươn tới

tay Thiên. Làm cứ như 1 bà già sắp chết

Thiên nhìn mà không nhịn được cười, cái tụi này, vừa nhờ nó làm việc

nhiều chút là đã kể khổ kể công rồi. Thật trẻ con không chịu nổi

Thiên phải cưng nựng chúng 1 lúc mới có vẻ bớt mệt hơn, tay hắn vừa nhẹ chạm vào trái ớt, nó liền rụng xuống tay.

Thiên hái hết 30 trái ớt, bóc vỏ lấy hạt. Tổng cộng thu được 3650 hạt ớt bóng mẩy. Thiên vừa lòng gieo nó xuống xung quanh khu vực này, lấy 3

cây ớt này làm trung tâm.

Con mình được gieo xuống, 3 cây ớt liền bỏ đi tính trẻ con của mình, tự

giác nghiêm chỉnh vận chuyển thần thông "vân vũ trận" tưới cho cây con

Chẳng mất bao lâu là đám ớt con này như giá mọc lên sau mưa, lấy 3 cây

ớt lớn làm trung tâm, hạt ớt từ trong ra ngoài mọc lên đều đặn có trật

tự.

Cây non vừa mọc lên liền triển lộ thần thông, 1 luồng mây mưa mọc lên tưới xuống, cây lớn đến đâu là đám mây mưa lớn đến đó.

Chỉ 1 lát là cây bầu bên cạnh cũng được hưởng sái vân vũ mà sung sướиɠ đưa ngọn bầu lên cao đùa nghich tắm mưa.