Giới Thần

Chương 10: Mỹ nữ....mua phù đi

Phía trước là 1 cô gái đi qua, dáng người thả thướt, vòng eo

như rắn nước, ngực mông đều vêu ra đập vào mắt nam nhân, thật

là đủ lực sát thương hộc máu đương trường.

Tuổi cỡ 20 làn da trắng tinh như tuyết, môi trái tim đỏ mọng,

mũi cao, mắt sáng, lúm đồng tiền mọc trên gò má tròn mịn

màng. Như trái đào mọng nước nhìn mà muốn cắn cho 1 phát.

Tóc dài buộc đuôi ngựa đơn giản, quần áo trắng tinh đơn giản. Tôn lên nét đẹp như thiên nga.

Thiên ngơ ngác chùi nước miếng ở mép, rồi gạt bỏ đám ruồi bu xung quanh tiến tới bên cô gái.

Dù sao, thân thể này cũng mới 16 tuổi huyết khí phương cương. Linh hồn

vị chí tôn này có mạnh đến đâu thì cũng không thể từ thân thể là 1 gốc

cây đại thụ chuyển tới 1 thân thể nhân loại nhỏ bé mà trong 1 ngày đã

hoàn toàn khống chế được

Là con người hay cây cối, chỉ cần có sinh mạng là sẽ có thất tình, có lục dục

"Mỹ nữ...mua phù đi" phong cảnh đẹp đầy mùa xuân bị câu nói này xé rách ngay lập tức.

May mắn cô gái này dường như không hề khó tính, quay mặt lại

nhẹ nhàng nói nhỏ.."..tôi không mua đâu..." rồi định đi tiếp

Tất nhiên con mồi di dễ như vậy sao thiên có thể cam tâm, đặc biệt lại là 1 con mồi xinh đẹp nữa chứ.

Máu sắc lang như giá mọc sau mưa trong tâm hồn sử nam của hắn,

nam nhân mà, cần phải dê..không biết dê cũng phải có gan làm

dê...kaka. dê già không được thì làm dê non,...nói chung là phải

..dê

Không biết ở đâu lại sinh ra loại suy nghĩ lạ lẫm này. Nhưng Thiên lại không hề phản cảm và cảm thấy không quen với nó.

Dù sao có dục tính, nhân thế sẽ càng thú vị hơn mà

"Ta có thể hỏi cô 3 câu hỏi được không.."

"..xin lỗi..tôi không rảnh...tôi.." bỗng nhiên nàng nhìn thấy

khuôn mặt hắn, tim nàng liền nhẩy mạnh lên 1 cái, mặt bỗng

chốc đỏ lên rồi xấu hổ quay mặt đi thật nhanh.

"..xin lỗi tôi rất bận.." con tim nhắc nhở, nàng không thể nghĩ

chuyện khác ngoài bệnh tình của mẹ mình được. Cảm giác nơi

trái tim này lập tức bị nàng chôn sâu vào trong.

"..mắt cô hơi thâm đen, trán nhăn, tim loạn nhịp, mắt thất

thần...lại tới nơi bệnh viện này có phải...mẹ cô đang bệnh"

Câu hỏi như sét đánh phá vỡ lỗ thủng nơi bể sầu của nàng, nước mắt liền từ nơi đó trực trào ra.

Nhẹ đặt bàn tay bẩn thỉu lên vai cô, truyền cho cô chút ấm áp

rồi lại nhẹ nhàng dẫn con cừu non tiếp tục vào miệng sói.

"Bệnh trên đời này, mà bệnh viện này không chữa được ngoài

trừ ung thư, bẩm sinh và tai nạn ra thì còn gì khác nữa"

"Gia cảnh cô không khó, ung thư chắc sẽ không, tai nạn chắc cũng không vậy chỉ có thể là..."

"Cậu nói đúng một nửa rồi.. mẹ tôi là bị bẩm sinh và tai nạn.."

"Uhm,..có thể cô sẽ không tin tôi, nhưng...cầm lấy cái này đi...dán lên trán mẹ cô...sẽ có tác dụng"

Đưa lá "trì dũ thông kinh phù" vào tay cô, thiên liền như sói

già răng nanh lóe sáng. Ah không là 1 nụ cười tươi rói chứ, ít

ra thì vẫn có 1 người ngây thơ tin điều đó mà.

" không nhiều tiền đâu...chỉ 500 ngàn thôi..hi.." quả nhiên đuôi sói lòi ra

Trước sắc đẹp nghiêng thành này, thiên vô cùng cao thượng hi sinh sự galăng của mình để mặt dầy kiếm tiền.

Đáng tiếc mặt đủ dầy nhưng..xui xẻo

"...híc..nhưng..tôi...không có tiền...không mang..." cô gái lau đi giọt lệ sắp tràn mi nói ra.

Cơ mặt thiên giật giật, bi ai thảm thiết nói ra 1 câu trái lương tâm

" uhm vậy em cứ cầm đi...nhớ dán lên trán mẹ..đừng quên.."

Sau đó hắn như cọng bún thiu lê thân xác vô lực trở về chỗ ngồi.

Đám ruồi muỗi nhìn thấy bản mặt thật của hắn khi thấy mỹ nữ liền vừa ganh tỵ vừa khinh bỉ bỏ đi hết trơn. Chỉ để lại

thiên cô đơn trơ trọi

Cô gái như nhận ra điều gì đó, lưỡng lự rồi lại đi, cuối cùng nắm chặt lá phù, hơi ấm còn sót lại từ đó như trợ lực cho

nàng làm gì đó và rồi..

"Cậu..cậu tên gì.."

"Ah...tôi tên thiên..còn cô.."

Đâu phải chỉ có con gái là biết ngại, con trai cũng biết chứ bộ.

Đâu phải chỉ có da mặt mỏng biết mắc cỡ, da mặt dầy cũng biết mà.

Thiên như 1 thiếu nữ ấp úng, lại như 1 nam nhân nhút nhát hỏi lại.

"Ah...hà thu..́học viện âm nhạc, khoa thanh nhạc..." nói xong

nàng vội bịt miệng lại, bẽn lẽn nhìn hắn 1 cái, thấy hắn

không cười cô mới chạy 1 mạch vào trong.

"Hà thu ơi hà thu, người ta đâu có hỏi mi ở đâu đâu..mi nhiều chuyện làm gì, thật quá mất mặt mà.."

Lúc nghe hắn trả lời, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại

nói ra địa chỉ trường học của mình, cũng có thể cô cũng mong

muốn hắn biết, và hi vọng 1 ngày hắn sẽ lại đến tìm cô. Nhưng mà ...chuyện.này...con gái ...sao...sao có thể nói ra như vậy

chứ..

Đáng tiếc, nỗi lòng con gái như mò kim đáy bể, sâu xa khó dò.

Mà hắn lại nông cạn chuyện tình cảm này, có lẽ phải có 1

thời gian nữa hắn mới hiểu ra chuyện này.

Chỉ là tuyệt đối không phải bây giờ, đành để thiếu nữ tương tư, ấp ủ tình nồng 1 đoạn thời gian thôi.

Người ta nói

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ"

Trong trời đất này, 2 con người nhỏ bé trong vô vàn người qua

lại trong thành phố đông dân này lại cùng 1 thời điểm gặp nhau, liệu có phải hạt giống nào đó đã nảy mầm, liệu sẽ có ngày đâm hoa kết trái hay không.

Đó là duyên.

Một chữ duyên có thể gắn kết 2 con người thành 1 cũng có thể khiến 2 con người vĩnh viễn xa nhau.

Cùng là duyên, có khi lại khiến 2 người gặp nhau rồi lại phải gặp mặt nữa, duyên chưa tận, tình chưa tan.

Ở nơi cũ, 2 già 1 trẻ lại gặp lại

Kẻ bán phù, người khám bệnh, sau 1 hồi đo lường bệnh trạng,

kết quả là ông lão và bà lão lúc này đã trở ra, và thần kỳ họ lại đến bên cạnh chỗ thiên bán phù

Giống như có trời sắp đặt vậy.

Tại sao có xe tài xế chở tận nơi họ không đi

Tại sao còn con đường ngắn hơn, họ không đi.

Mà cứ dứt khoát phải đi con đường này.

"Cậu bé, chúng ta lại gặp mặt,..." nở 1 nụ cười hòa ái ông lão chào thiên.

Bà lão trông có vẻ suy sụp, nhưng khi nhìn thiên, trong mắt bà

vẫn ánh lên vẻ hiền từ như thấy được con cháu thân thiết, thậm chí bà còn đưa cánh tay run rẩy tới muốn nắm lấy bàn tay của thiên.

Tất nhiên trực giác mạnh của thiên cho hắn biết, 2 người này

sẽ không có ác ý với hắn, vậy thì chẳng ngại ngùng gì mà

từ chối tấm chân tình này.

Liệu bà ấy còn được mấy năm dương thọ nữa mà hưởng, 1 chút

niềm an ủi cuối đời chẳng phải quý gía hơn nhiều so với 1

chút chịu đựng của hắn sao.

Kỳ lạ là trong lòng thiên lại không chút cảm giác xa cách với 2 người này, đáng hận là hắn còn thích cảm giác đó nữa chứ,

đây có vẻ như hơi bất thường ah.

Chớ quên, kiếp trước hắn là chí tôn, dù sang trái đất này

không gian khác biệt, thực lực đại giảm, nhưng thiên tượng, nhân

sinh, vận số, duyên số, ....cái gì mà hắn không biết. Trực

giác của hắn thậm chí không thua bất kỳ thần toán tử nào.

Thử hỏi cảm giác xa lạ mà gần gũi này sao có thể đơn giản xuất hiện trên 2 con người xa lạ được chứ.

" ah phải rồi, lần trước tôi từng nói sẽ mua cho cậu 1 lá phù...không biết..."

1 nụ cười như trăng rằm xuất hiện trên môi thiên, con mồi béo...haha

"Ah...còn...còn..nhưng thứ này giá e là không rẻ ah..hihi.."

"Cậu nhóc...ta.mua cậu nói giá đi..haha" đến lượt ông lão này cũng khó hiểu

Bản thân ông chỉ gặp cậu bé này lần đầu đã thấy thích.

Lần thứ 2 đã có cảm giác gần gũi, thân quen, thậm chí còn

không hề thấy tiếc tiền khi cho cậu. Trong lòng lão còn có 1

suy nghĩ cổ quái đó là chỉ cần cậu gọi ông là ông, lão sẵn

sàng chuyển nhượng toàn bộ tài sản kếch xù của mình cho cậu.

Đây là điều lần đầu tiên lão gặp, mà giờ gặp lại không hề

cảm thấy đột ngột, ngược lại giống như tự nhiên nên như vậy ah.

"Uhmm...5 triệu...haha.." nếu là 5 triệu đổi lấy 10 năm thanh xuân thực tế là cực kỳ rẻ. Nhưng kẻ không tin thì hắn bán rẻ chỉ sợ họ vẫn xem là mắc.

Hi sinh chút vậy, 5 triệu này cũng tạm ổn cho hắn làm chút chuyện rồi.

"Ah...hahahaha...vậy mà ta tưởng cậu lấy hàng trăm hàng tỷ chứ

không ngờ chỉ có 5 tr....cậu hài hước làm ta ...hahahahaha"

Thiên sửng sốt, "còn ít sao...sao ta ngu vậy...không chừng hét

lên trăm triệu cũng khó nói sẽ bán được ah...ngu....ngu...ngu

chết ta."

" này cậu..." bà lão hỏi

" dạ.." thiên đáp

" cậu cần nhiều tiền vậy làm gì..."

"Ta mới học lớp 10...học bổng không đủ để ta sống ở nơi này, đi đâu cũng tiền hết.."

"Vậy sao cậu không làm chuyện gì khác mà lại lừa đảo người ta.."

Không muốn nói thẳng, nhưng ông lão này có nguyên tắc sống rất chuẩn.

Cảm giác gần gũi khi gần thiên, khiến ông không tiếc tiền giúp, nhưng lại càng khiến ông khó chịu khi thấy cậu sa ngã

" cháu đâu có lừa...phù này là thật..nếu ông không mua..tôi

cũng k cần..nhưng không được nói tôi lừa đảo...tôi không phải

người lằng nhằng...và lại càng không muốn giải thích" hắn

giận

Thật sự giận

Cả đời hắn có phải cầu ai bao giờ, phù hắn chế ra đến tiên

nhân còn quỳ lậy cầu xin để được 1 tấm phù, vậy bây giờ chỉ

lấy giá có 5 tr lại còn phải giải thích.

Vậy thì dù có làm chí tôn còn tác dụng gì.

Tức giận, thiên quên mất tất cả, lập tức gom mấy lá phù bỏ vào túi áo định ngoảnh mặt ra đi.

"Xin lỗi vì cháu vô lễ..."

Xong xuôi, hắn bước đi.

2 ồng bà này quýnh lên rượt theo "Này...vậy...được...ta tin cậu...cậu nói phù này có thể làm gì"

Không trả lời

"Cậu...cậu...tôi mua...5 triệu phải không...tôi mua.."

Không trả lời

"Cậu trả lời tôi đi...tôi không hề có ý xúc phạm cậu..."

Im lặng

"Khụ..khụ...cậu xem thân già này còn phải rượt theo cậu...cậu nhẫn tâm...sao..khụ.khụ"

Làm lơ

"Cậu nói đi...cậu muốn thế nào mới chịu bán cho tôi"

Rốt cuộc thiên cũng dừng lại. Vẫn duy trì tư thế quay đầu đi, trong miệng nói 1 câu gọn lỏn

"Xin lỗi"

Cùng lúc này, trong hướng viện đi tới 1 chiếc xe hơi mui trần

sáng loáng như gương, với kiến thức nửa vời của thiên cũng

biết đó là chiếc xe trị giá ít nhất cũng 2 tỷ trở lên.

Trên xe là 1 thanh niên húi cua nhuộm đỏ, trên tay 1 cái đồng hồ

hiệu rolex mạ vàng, thân mặc 1 cái áo hiệu phanh ngực. Mặt mũi bảnh trai, cặp mắt cao ngạo lại ẩn chứa tự tin mạnh mẽ.

Vừa đi qua liền thấy bóng ông lão, hắn lập tức thu lại vẻ bỡn cợt. Lách xe 1 vòng đến gần ông lão.

Trong xe 1 người đàn ông mặc comple hàng hiệu, tóc chải gen đắt

tiền sang trọng như con cháu hoàng gia, và phía sau là 1 người

phụ nữ trung niên sang trọng mặc váy hoa trắng, mặt trang điểm

nhẹ làm nét đẹp cao quý đến tận chân lông.

Cả 2 ông bà như phát hiện ra xe chạy khác đường liền ngoái đầu.nhìn ra hướng xe tới, mắt liền trợn lên.

Phía trước là ai...chủ tịch tập đoàn thiên lâm đang đuổi theo 1

thiếu niên mặt trắng, làm như hắn mới là ông chủ vậy.

Hắn rốt cuộc là ai, quần áo cũ kỹ lỗi mốt không đáng 1 đồng, trên người không chút trang sức, không giầy, không áo, không xe.

Không tất cả đều không. Tất cả những thứ liên quan đến từ "đáng tiền" đều không.

Vậy thì hắn là ai mới được