Chương 19
Editor: CogauVì vậy, về vấn đề ‘đồng ý’ hay ‘không đồng ý’ này rối rắm tới vài ngày sau, rốt cuộc Đoàn trưởng Phương cũng nghĩ đến có thể nhờ giúp đỡ, viện trợ từ bên ngoài.
Một ngày nọ, anh chàng lính công vụ - đồng chí Tiểu Hà khi đang đưa tài liệu cho Đoàn trưởng của họ thì bị chặn lại.
”Tiểu Hà, năm nay 23 tuổi rồi nhỉ?” Phương Minh Vĩ cười hỏi
Tiểu Hà nhìn thấy nụ cười của Đoàn trưởng mình thì hết sức thận trọng, chẳng lẽ mình lại làm sai chuyện gì rồi ư: “Vâng ạ, Đoàn trưởng có chuyện gì không ạ?” Tiểu Hà cẩn thận hỏi.
”À, không có chuyện gì, chỉ là hỏi thăm tình hình của cậu chút thôi. Chuyện kia..., có bạn gái chưa?”
”Báo cáo Đoàn trưởng, chưa có ạ.” Tiểu Hà ngay ngắn đứng nghiêm.
”Aizz ... đừng lo lắng, chỉ là tôi quan tâm đời sống tình cảm của cậu thôi. Vậy có thích ai chưa?” Phương Minh Vĩ tiếp tục hỏi han.
”Báo cáo, không có.” Ở đại đội, ngay cả nữ cũng không có thì em lấy đâu ra mà thích, không biết người Đoàn trưởng này làm sao nữa! Tiểu Hà nghĩ trong bụng!
Phương Minh Vĩ dùng ngón tay gõ cái bàn, suy nghĩ một lát, lại nhìn mắt Tiểu Hà, khoát tay: “Được rồi, đi ra ngoài đi.”
Tiểu Hà lanh lẹ chào rồi đi, lúc kéo cửa đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghĩ bây giờ cũng hai giờ rồi, Đoàn trưởng còn chưa ăn cơm nữa, vì vậy quay lại hỏi: “Đoàn trưởng, anh còn chưa ăn cơm nữa, để em đi lấy cơm trưa tới cho anh!”
”Không rảnh ăn!” Phương Minh Vĩ không ngẩng đầu. Đồng chí Tiểu Hà gãi gãi đầu, người Đoàn trưởng này làm sao vậy không biết, vừa rồi còn có lòng rảnh rỗi nói chuyện phiếm với mình, sao thời gian ăn cơm lại không có. Mặc kệ, cứ mang cơm tới đi!
Mấy ngày nối tiếp, Phương Minh Vĩ và Hạ Hi Tuyền ngày ngày đều cống hiến cho sự phát triển của Công ty di động, nhưng vấn đề có đồng ý hay không thì vẫn không giải quyết được. Lần này, Phương Minh Vĩ càng buồn bực thêm, gần tới diễn tập, cũng không có thời gian tới thành phố C. Lần này quân binh của Binh đoàn Pháo binh bắt đầu không ngừng kêu khổ, Đoàn trưởng không có việc gì cũng sẽ đảo qua sân huấn luyện hai vòng, hào hứng đến đây, còn đích thân huấn luyện họ, mà lượng huấn luyện so với bình thường tăng khoảng gấp đôi!
Hết Tết, Hạ Hi Tuyền trở về trường học đi dạy. Sau giờ giảng, trở về phòng làm việc thấy Tôn Kiêu phờ phạc rũ rượi ngồi ở chỗ ngồi, hỏi cô ấy làm sao. Tôn Kiêu vẻ mặt đau khổ, ôm cổ Hạ Hi Tuyền: “Cưng ơi, làm sao bây giờ, quan hệ của mình và Lộ Lịch Thần càng ngày càng không rõ ràng.”
Hạ Hi Tuyền nhìn xung quanh, kéo cô ấy ra khỏi phòng làm việc, đưa tay bóp mạnh cô ấy một cái, sau khi chờ Tôn Kiêu bình thường mới hỏi: “Là tốt hay xấu?”
Tôn Kiêu gãi gãi đầu: “Mình không biết, mình và anh ấy xảy ra quan hệ, lại cùng anh ấy về quê ăn tết nữa.”
”Vậy thì tốt vô cùng nha, cậu và anh ấy đã Đăng ký kết hôn, xảy ra quan hệ là bình thường, cùng anh ấy về quê ăn Tết cũng là việc nên làm, quen rồi Đăng ký kết hôn cũng gần ba năm, còn không biết cửa chính nhà chồng mở hướng nào, mà bây giờ xem ra cậu đối với việc phát triển giữa hai người các cậu vẫn vui vẻ đi!”
”Ôi, phiền quá à, thuận theo tự nhiên đi. Aizz, đúng rồi cậu còn chưa nói, cậu và Phương Minh Vĩ thế nào rồi?” Phiền não của Tôn Kiêu chỉ duy trì một giây, ‘tính bà tám’ trong xương tủy lại bắt đầu phát huy.
”Anh ấy hi vọng mình và anh ấy có thể hòa hợp lần nữa.” Hạ Hi Tuyền nói đơn giản việc đã xảy ra.
”Vậy cậu có đồng ý với anh ấy không?”
”Còn chưa.”
”Thật không biết, cậu đang nghĩ cái gì nữa. À, hôm nay mình đến nhà cậu ăn cơm, ha ha...”
Hạ Hi Tuyền nhìn cô ấy không hiểu: “Tại sao, nhà các cậu không có cơm ăn à?”
”Cái gì chứ, Công ty của Lộ Lịch Thần có chuyện nên đi Mĩ rồi, một mình mình ở nhà không muốn nấu ăn.”
”Vậy cậu định ở nhà mình mấy ngày?”
Tôn Kiêu đưa hai tay ra khoa tay múa chân, Hạ Hi Tuyền lườm cô ấy một cái.
”Aizz, đừng như vậy, mình sẽ ngại đấy.”
Hạ Hi Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Cậu không biết xấu hổ...”
Buổi trưa đến nhà ăn ăn cơm, giáo sư Bát Tiến Thịnh vẫn kiên trì đến ngồi bên cạnh Hạ Hi Tuyền, lời nói có vẻ rất quan tâm và thân mật, khiến Hạ Hi Tuyền nổi đầy da gà, mà Tôn Kiêu thì trước sau như một vẫn nói chuyện thường ngày cùng giáo sư Bát, hai người cứ người hỏi người đáp, cuối cùng Hạ Hi Tuyền đến bên tai Tôn Kiêu nói một câu: “Hôm nay, cậu không cần về nhà cùng mình đâu.”
Tôn Kiêu chợt giật mình một cái, ánh mắt đảo quanh, cười rồi quay đầu nói với Hạ Hi Tuyền: “Này Hi Tuyền, cậu nói xem hôm nay mình đến nhà cậu thì có thể gặp được Phương Minh Vĩ không?”
Hạ Hi Tuyền sao lại không hiểu tâm tư của cô ấy, cũng hùa theo cô ấy: “Không gặp được, bộ đội sắp diễn tập rồi.” Hạ Hi Tuyền vừa mới dứt lời, giáo sư Bát tay cũng không chú ý run một cái, Tôn Kiêu thu hết vào trong mắt, hắng giọng một cái: “Cái gì thế, giáo sư Bát, buổi chiều hai chúng em còn có lớp, không nói chuyện nhiều với anh nữa, anh ăn từ từ nha.” Nói xong, kéo Hạ Hi Tuyền chạy mất.
Vừa đến chỗ không có ai, Hạ Hi Tuyền liền bỏ tay Tôn Kiêu ra: “Người phụ nữ chết tiệt! Cậu chê mình còn chưa đủ loạn có phải không?”
Tôn Kiêu, nở nụ cười, ha ha hai tiếng: “Chỉ cần cậu đến nhà ăn ăn cơm, luôn có thể gặp phải anh ta nha, tôi đây không phải sợ cậu lạnh nhạt giáo sư Bát ư, chỉ giúp cậu gọi anh ấy thôi!”
Hạ Hi Tuyền lườm cô ấy một cái, nghĩ thầm thế cũng đúng, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, học viện nhiều giảng viên và sinh viên nhìn vào như vậy, cũng không thể để anh ấy bị hạ nhục trước mặt mọi người, khẳng định một lúc sau lại có lời ra tiếng vào.
Tôn Kiêu thấy bộ dáng Hạ Hi Tuyền như vậy, liền tiến lại nói: “Mình có biện pháp, không biết cô giáo Hạ có muốn nghe một chút hay không”
”Nói!”
”Ở trường của chúng ta, không phải cậu cũng có một phòng ở khu tập thể sao, bình thường khi bận rộn, cậu sẽ ở lại một đêm, như vậy đi, sau này cậu tự nấu cơm ăn, không phải là hết chuyện rồi sao?”
”Hừ hừ..., phía sau cậu còn muốn nói một câu, ‘nếu nấu cơm thì nấu thêm một phần cho mình đi!’”
Tôn Kiêu cười gật đầu, Hạ Hi Tuyền rất bất đắc dĩ thở dài, được rồi! Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Mấy ngày sau, lúc Hạ Hi Tuyền lên lớp, Bát Tiến Thịnh chặn Hạ Hi Tuyền lại ở cửa phòng học, hỏi sao mấy hôm nay lại không tới nhà ăn ăn cơm. Hạ Hi Tuyền cười: “À, em mang cơm ở nhà theo.” Hạ Hi Tuyền không nói là tự nấu cơm ăn ở phòng tập thể, ai mà biết sau khi cô nói, Bát Tiến Thịnh có thể nói ‘Vậy thì tốt, lúc nào mời anh đến ăn bữa cơm nha?’ hay không. Nếu vậy thì cô hoàn toàn bất tỉnh!
Trong lòng Giáo sư Bát hơi mất mát, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Nguyên nhân là bởi vì anh sao?”
Trong lòng Hạ Hi Tuyền không khỏi cười lạnh, ít nói nhảm thôi, ông anh biết mà còn hỏi.
Bát Tiến Thịnh thấy Hạ Hi Tuyền không nói lời nào, sắc mặt có chút khó coi: “Anh rất xin lỗi, mang đến phiền phức cho em. Nhưng anh sẽ không buông tay dễ như vậy đâu.” Nghe những lời này phía sau thì Hạ Hi Tuyền chân đứng cũng không thẳng nữa!
”Giáo sư Bát, em sẽ phục hôn.”
”Em đây không phải còn chưa phục hôn sao?” Bát Tiến Thịnh sờ mũi một cái, nói.
Hạ Hi Tuyền thiếu chút nữa thì ngất tại chỗ, người này tại sao lại như vậy chứ. “Thật xin lỗi, giáo sư Bát, chúng ta không hợp, em tin anh sẽ tìm được cô gái mình yêu, em và chồng cũ đúng là muốn phục hôn rồi, cho nên em hi vọng sau này chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi.” Hạ Hi Tuyền nhìn anh ấy nói nghiêm túc.
Bát Tiến Thịnh chỉ mỉm cười nhìn Hạ Hi Tuyền, nhún vai một cái. Hạ Hi Tuyền nhìn bộ dáng của anh, lửa giận trong lòng bốc lên, nói ‘Hẹn gặp lại’ rồi xoay người rời đi.
Bát Tiến Thịnh nhìn bóng lưng Hạ Hi Tuyền đi xa, khóe môi hơi nhếch lên, khi anh biết chính xác Hạ Hi Tuyền từ chối anh, thì anh cũng chẳng có ý kiến gì, nhưng để anh buông tay thì thật khó, bởi vì anh chưa bao giờ từng nghe ‘chồng cũ’ từ miệng Hạ Hi Tuyền. Mà theo anh điều tra, Hạ Hi Tuyền làm việc ở trường nhiều năm như vậy mà chồng cũ của cô cũng chưa từng xuất hiện. Chỉ cần cô còn chưa kết hôn, như vậy anh vẫn có cơ hội không phải sao?
Hạ Hi Tuyền chính thức đồng ý với Phương Minh Vĩ, là trước khi Phương Minh Vĩ lên đường diễn tập một ngày.
Ngày đó, Hạ Hi Tuyền đang họp ở trường, sắp tới giờ tan họp thì nhận được điện thoại của cô giáo Tô ở trường mẫu giáo: “Mẹ Phương Chính, Phương Nguyên! Làm phiền chị tới trường đi! Hôm nay, Phương Chính và Phương Nguyên đánh nhau với bạn học khác!” Trong lòng Hạ Hi Tuyền hoảng sợ, sao hai đứa lại cùng đánh nhau với bạn chứ, thường ngày đều là một mình Phương Chính đánh thôi mà. Xét thấy tình huống tương đối đặc biệt, Hạ Hi Tuyền chỉ nhờ cô giáo an ủi Phương Nguyên, coi chừng Phương Chính giùm, cô sẽ tới ngay lập tức.
Lúc Hạ Hi Tuyền đến, nhìn thấy Phương Chính, Phương Nguyên đứng ở một bên, mắt hai đứa đều đỏ, hiển nhiên cũng đã khóc!
Cô giáo Tô thấy Hạ Hi Tuyền tới thì kéo cô ra rồi nói rõ đầu đuôi cho Hạ Hi Tuyền. Thì ra là bởi vì Phương Chính và Ao Minh chơi trò chơi xảy ra tranh cãi, Ao Minh không cãi lại nổi Phương Chính, chợt nhớ tới chuyện mà đồng bọn mới Dương Hòe của cậu ta đã từng nói với cậu ta rằng Phương Chính và Phương Nguyên không có ba. Vì vậy, lúc này bắt đầu la hét: “Các cậu ba cũng không có, dựa vào cái gì mà đòi làm thủ lĩnh của bọn tôi chứ!”
Mà những bạn nhỏ xung quanh vừa nghe thấy Phương Nguyên và Phương Chính không có ba, cũng nhanh chóng chạy đến, miệng lặp đi lặp lại: “Bọn nó không có ba, vậy chúng mình đừng chơi với bọn nó nữa.”
Đã có ý thức tự ái, Phương Chính kéo Ao Minh lại hung dữ hỏi: “Đứa nào nói với mày là chúng tao không có ba?”
Đại khái là Ao Minh còn chưa từng thấy bộ dáng này của Phương Chính, lập tức bán đứng Dương Hòe: “Là Dương Hòe nói cho tao biết!”
Phương Chính đẩy ngã Ao Minh, túm Dương Hòe lại, đấm một phát. Ao Minh thấy đồng bọn của mình bị đánh, trở mình một cái bò dậy giúp một tay. Mà Phương Nguyên còn đang khóc thấy anh trai bị hai người kia đè xuống đất đánh, liền cầm ghế nhựa bình thường dùng để ngồi lên giúp anh trai một tay, miệng hét lên: “Bọn tao có ba, chúng mày không được bắt nạt anh trai tao.” Cũng may, sớm có người đi báo cho cô giáo, trận hỗn chiến giữa bốn người kéo dài chưa đến nửa phút đã bị cô giáo chạy tới kéo ra. Sau khi đưa về phòng làm việc, Phương Chính cứng cổ vẫn không chịu nói lời nào, Phương Nguyên, Ao Minh, Dương Hòe cũng chỉ cố khóc. Đầu đuôi câu chuyện là cô giáo hỏi những bạn học khác mới biết được.
Lúc Hạ Hi Tuyền đến đó, Ao Minh và Dương Hòe đã được phụ huynh đưa đi. Cô giáo Tô nói xin lỗi với Hạ Hi Tuyền: “Hai đứa đã xuống nước với Phương Chính và Phương Nguyên rồi, nên tôi để phụ huynh của chúng dẫn hai đứa về trước, xin lỗi, đây là lỗi của Nhà trẻ chúng tôi, không để ý kỹ bọn nhỏ.” Dienđa`lequ’ydon.c0m
Dĩ nhiên, Hạ Hi Tuyền biết không thể trách Nhà trẻ, bản thân mình cũng là giảng viên, nên cũng hiểu cách làm của cô giáo Tô, phụ huynh hai bên gặp mặt sẽ ầm ĩ không ít, mà căn bản không giải quyết được vấn đề: “Không thể trách Nhà trường, làm phiền cô giáo rồi, tôi đưa bọn chúng về trước đã nha.”
Dọc đường đi, Phương Chính và Phương Nguyên hai đứa cũng không nói chuyện, về đến nhà Hạ Hi Tuyền gọi Tiểu Mẫn đưa Phương Nguyên đi tắm rửa trước, rồi lấy hòm thuốc ra xử lý vết thương cho Phương Chính, lúc vừa xuống xe cô mới nhìn thấy trên tay Phương Chính bị cào rách đường.
Hạ Hi Tuyền vệ sinh vết thương cẩn thận, từ đầu tới cuối Phương Chính cũng không kêu một tiếng nào. Chờ khi Hạ Hi Tuyền cúi đầu thu dọn hòm thuốc, Phương Chính mới nhỏ giọng nói một câu: “Mẹ, thật xin lỗi!” Hạ Hi Tuyền nước mắt rớt xuống. Phương Chính thấy mẹ khóc, ôm lấy Hạ Hi Tuyền, tay nhỏ bé không ngừng lau nước mắt cho Hạ Hi Tuyền, khóc nức nở lặp đi lặp lại: ”Mẹ đừng khóc, con hứa sau này sẽ không đánh nhau với cậu ta nữa, con cam đoan đấy, mẹ!”
Hạ Hi Tuyền đưa tay ôm Phương Chính vào lòng, nhưng không biết phải nói những gì. Đây là lần đầu tiên, vì người khác nói bọn chúng “không có ba” mà Phương Chính và Phương Nguyên đánh nhau với người khác, sau này khẳng định sẽ còn có những chuyện tương tự xảy ra. Nhớ tới vết thương trên người con trai, Hạ Hi Tuyền không khỏi rùng mình một cái. Suy nghĩ một chút vẫn nên nói chi tiết cho Phương Chính.
”Ba các con không biết con và Nguyên Bảo tồn tại, bởi vì khi mẹ biết có các con thì đã chia tay ba con rồi. Mẹ tin, nếu như ba mà biết có các con thì nhất định sẽ rất vui, bởi vì lúc chưa có tụi con, ba và mẹ cũng rất mong chờ các con đến! Cho nên, Phương Chính, Phương Nguyên các con hãy nhớ là các con có ba, ba tên là Phương Minh Vĩ, là một quân nhân.”
Phương Chính và Phương Nguyên khéo léo gật đầu nói ‘vâng’! Nhưng trong lòng vẫn có nghi vấn, chỉ là mẹ cũng khóc, nên không muốn hỏi.
Thu xếp xong cho hai con, Hạ Hi Tuyền lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Phương Minh Vĩ, từ lúc họ gặp lại nhau tới giờ, đây là cú điện thoại đầu tiên Hạ Hi Tuyền gọi cho Phương Minh Vĩ.
Khi Phương Minh Vĩ thấy người gọi tới là Hạ Hi Tuyền, cho rằng mình hoa mắt, phải xác nhận ba lần, mới dám nghe điện thoại: “Alo, Hi Tuyền!”
Nghe tiếng của Phương Minh Vĩ, nước mắt Hạ Hi Tuyền lại rơi xuống, tự mình dùng tay lau sạch nước mắt: “Alo!”
Có lẽ là Phương Minh Vĩ quá hưng phấn, đương nhiên không phát hiện giọng của Hạ Hi Tuyền không giống như trước, rất tự nhiên nói: “Anh vừa định gọi điện cho em, không ngờ em lại gọi tới, a, đúng rồi, ngày mai anh sẽ phải đến căn cứ tham gia diễn tập rồi, cho nên...” “Phương Minh Vĩ!” - Hạ Hi Tuyền cắt ngang lời Phương Minh Vĩ: “Em đồng ý với anh, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại đi!” Die~nđa`l33qu’yd*n.c0^m
Phương Minh Vĩ sau khi sửng sốt mấy giây, phản ứng kịp, vui mừng nói: “Được, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, chờ anh diễn tập trở về, anh sẽ đến thành phố C gặp em.” Lúc này, Hạ Hi Tuyền giống như nhìn thấy Phương Minh Vĩ đứng trước mặt mình cười vui vẻ vậy.
”Không thắng thì không cho phép tới gặp em!”
”Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ không đến thành phố C gặp Thủ trưởng Hạ!” Phương Minh Vĩ vui mừng nói!