Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 2-3: Muôn sông ngàn núi (3)

Tử Hà, thấy chữ như thấy người.

Lúc cô mở thư này ra, hẳn là ta đã chết.

Mưa gió trong triều, chẳng ai tránh được. Mấy năm nay dốc hết tâm huyết, như giẫm băng mỏng, cuối cùng cũng có lúc đổ vỡ khó cứu. Bóng ác non Tây, vương khí suy kiệt ta không thể cứu, nhưng có mối họa ta có thể trừ. Dựa vào mình ta, dẫu có dốc cạn sức lực cũng không ngăn nổi dòng chảy của triều đình giữa trời dài đất rộng.

Lần này chịu chết, ta đã đợi suốt mười mấy năm. Tổ lật lấy đâu trứng lành, giấc kê vàng đã tỉnh, thà thẳng thắn đối mặt còn hơn nín thít sống mòn. Cả đời ta vốn không ràng không buộc, chỉ muốn vạch trần bí mật thân này, rồi chết cũng không tiếc. Nào ngờ chiều xuân ấy lại tình cờ gặp cô, rồi bước bước dấn sâu, đến nỗi quên cả bản thân mình. Tử Hà, cô là sai lầm lớn nhất, cũng là may mắn lớn nhất đời ta.

Họ Vương Lang Gia không phải mối tốt, sau ta, chắc sẽ đến lượt họ sụp đổ. Giờ cô đã không còn dính líu gì với Vương Uẩn nữa, bằng tuệ nhãn của cô, ắt sẽ tìm được duyên lành nơi khác, như ý viên mãn...

Hoàng Tử Hà chẳng kịp đọc hết đã thấy trước mắt tối sầm. Nét chữ sắc sảo của Lý Thư Bạch nhòa hẳn rồi tan đi như khói. Cô đứng lặng, hai chân mềm nhũn, phải dựa vào gốc bách cao ngất đằng sau mới trụ vững nổi.

“... Sùng Cổ?”

Là Chu Tử Tần đang cuống quýt gọi cô.

Hoàng Tử Hà vội vã gấp phong thư lại, song trước mắt tối mò, chẳng thấy gì cả, đành nhét lá thư vào ngực áo, yếu ớt gọi: “Tử Tần...”

“Hả? Ta đây.”

“Tôi... hơi chóng mặt.” Nói đến đây, cô cũng định thần lại, vịn tường chầm chậm đi đến cạnh lan can rồi tựa cột ngồi xuống, giơ tay bóp trán, “Thiếu máu ấy mà, một lát là ổn thôi.”

Chu Tử Tần vỗ đầu, hớt hải chạy vào căn phòng cạnh đó, lấy hai viên kẹo vừng đưa cho cô: “Gia không ở đây, cô cũng đừng quên mang kẹo theo chứ.”

“Đâu đến nỗi yếu ớt thế, gần đây cũng không phải bôn ba cả ngày mà.” Đoạn cô nhón một viên kẹo vừng chậm rãi nhai, thẫn thờ hồi lâu.

Phóng mắt nhìn ra tùng bách xanh um phía trước, chỉ thấy cành cong uốn lượn tựa như rắn rồng vươn mình, tán lá rậm rì chẳng khác bóng đen thấp thoáng, vườn cảnh được cắt tỉa gọn gàng nay đã trở thành hành cung quạnh quẽ cả trăm năm.

Trong nháy mắt, dường như cô đã hiểu được sự đáng sợ của triều đình.

Chu Tử Tần ngồi bên nhìn cô đầy lo lắng: “Sùng Cổ không sao chứ?”

“Không... Tôi không sao...” Cô co chân lên, áp mặt vào cánh tay, gục đầu xuống gối giây lát rồi hỏi: “Cùng tôi đến thăm mộ cha mẹ được không?”

Trên mộ Hoàng quận thú đã lún phún cỏ xanh. Chỉ cần có đất thì ngọn cỏ ngoan cường sẽ không ngừng mọc ra suốt bốn mùa, chờ đến một ngày con người sơ ý, chúng sẽ có cơ hội vươn cao.

Chu Tử Tần xe nhẹ đường quen, chạy thẳng đến nơi, vái một vái thật dài trước mộ rồi thành khẩn khấn khứa: “Kính thưa tất cả người nhà của Hoàng tiểu thư... Lần trước quấy nhiễu các vị thực là có lỗi, xin các vị bỏ quá cho, dù sao cuối cùng Hoàng tiểu thư đã giúp các vị bắt được hung thủ, coi như tôi cũng góp một tay...”

Hoàng Tử Hà chẳng buồn để ý đến gã mà quỳ phục xuống, thẫn thờ nhìn hàng chữ trên bia mộ khắc rành rành tên cô: Hiếu nữ, Hoàng Tử Hà.

Cả gia đình thuận hòa yên ấm làm vậy, giờ đây chỉ còn một mình cô.

Ánh mắt cô vượt qua phần mộ trước mặt, nhìn ra ngôi mộ nhỏ giản dị đằng sau. Trước mộ chỉ có một tấm bia đá khắc mấy chữ đơn sơ: Vũ Tuyên chi mộ.

Ngoài ra, không còn gì khác.

Dưới nấm đất hoang vu ấy, là mối tình đầu đã vùi chôn của cô. Chẳng ai còn biết đến phong tư nho nhã của hắn, cũng chẳng ai hay câu chuyện của hắn. Càng không ai biết, hắn từng biến một thời thiếu nữ của cô thành giấc mộng đẹp nhất thế gian này.

Tiếc rằng giờ đây mộng đẹp đã tan, hắn cũng rời xa cô mãi mãi. Trước mặt cô, chỉ có một con đường đầy rẫy hiểm nguy. Lý Thư Bạch mong cô ở lại đây đợi ngày y đạp bằng chông gai quay về, song cô tự biết, mình không thể ngồi một chỗ đợi định mệnh giáng xuống được.

Người sống trên đời luôn phải đối mặt với muôn ngàn sóng gió. Bão táp trên triều nghiêng ngả thiên hạ. Nếu vào lúc gian nan hung hiểm nhất lại không thể kề vai sát cánh cùng người ấy thì cô cần gì sống uổng kiếp này, càng không thể nói là viên mãn như ý được.

Cô cắn môi, khom người dập đầu ba cái trước mộ người nhà.

Từ đầu đến cuối, cô đều lặng thinh không nói. Chu Tử Tần đi cũng chẳng hiểu nguyên do, chỉ biết nghi hoặc nhìn cô, cũng chẳng rõ tại sao mắt cô ầng ậng nước.

Núi non trùng điệp, đường xa tít tắp.

Con đường phía trước dường như không có điểm cuối, cứ trải dài ra lớp lớp. Lý Thư Bạch mải miết đi, càng gần kinh thành, y càng thấy bất an.

Con cá nhỏ trong bình lưu ly dường như cũng mệt vì đường xa, lặng lẽ lặn xuống đáy bình, bất động thật lâu. Mặc cho y búng vào thành bình, nó cũng chỉ uể oải quẫy đuôi, chẳng buồn để ý.

Ánh nắng rọi qua rèm xe càng lúc càng thêm ấm áp. Suốt, lá đỏ lá vàng rơi lả tả. Vén rèm trông ra, tình cờ một chiếc lá đỏ bay vào rơi xuống lòng mình. Y nhặt lên xem, lại nhớ đến lúc chia tay trên con đường vắng ở Thành Đô hôm ấy, một chiếc lá đỏ cũng rơi xuống tóc cô thế này.

Hẳn cô không biết, khi ôm cô vào lòng, y đã âm thầm gỡ chiếc lá từ tóc cô, nắm chặt trong tay.

Y lật cuốn sách trên bàn ra, đặt chiếc lá vừa nhặt xuống cạnh chiếc kẹp sẵn trong sách. Hai chiếc lá đỏ nằm bên nhau, nhìn thân thiết vô cùng.

Giờ cô đang làm gì nhỉ? Chiều thu thế này, chắc là đang ngủ bên song? Liệu có phải đang chìm trong mộng đẹp?

Nghĩ vậy, khóe môi y bất giác cong lên thành một nụ cười, thầm nhủ, một thời gian nữa, không thấy mình quay về, cuộc hôn nhân của cô với Vương Uẩn cũng bị chính mình phá hỏng, liệu cô có hận mình không nhỉ?

Đi mải miết hết ngày này sang ngày khác, phong cảnh ngoài song cũng dần trở nên quen thuộc. Núi non ngoài ngoại ô kinh thành dường như cũng hùng vĩ nguy nga hơn nơi khác. Núi non trùng điệp, sông nước uốn quanh, non xanh nước biếc cùng bao bọc lấy tòa thành phồn hoa nhất dưới gầm trời này, trở thành nơi muôn vạn dân chúng hướng về.

Nghỉ lại biệt phủ ngoài thành một đêm, quân Đông Tây Xuyên cũng dừng lại đóng trại ở đây, tảng sáng hôm sau chỉ có một mình xa giá Quỳ vương vào thành.

Thấy cỗ xe ngựa quen thuộc, từ quan đến dân trong thành đều nháo nhào kháo nhau, Quỳ vương về kinh rồi. Quan viên các bộ xúc động rưng rưng, như nhìn thấy cảnh đống tấu chương chất cao như núi đang vợi đi nhanh chóng.

Thế nên, xe ngựa còn chưa đến phường Vĩnh Gia, trước cửa phủ Quỳ đã có cả đám người xúm xít đứng đợi. Tới khi nghe tiếng chuông vàng quen thuộc, mọi người đều rộ lên hoan hô rồi nhao nhao chạy đến tham kiến. Thượng thư bộ Công Lý Dụng Hòa vung tay gạt tất cả ra, nước mắt nước mũi ròng ròng: “Vương gia cuối cùng cũng về kinh rồi! Hoàng thượng đang định xây một trăm hai mươi tòa tháp ở ngoài thành để rước cốt Phật từ chùa Pháp Môn, xin gia cho chỉ thị, chúng hạ quan phải xây thế nào đây?”

Thôi Thuần Trạm đẩy phắt Lý Dụng Hòa ra, hối hả thưa: “Bẩm vương gia, vụ kinh triệu doãn Ôn Chương nhận hối lộ giờ đã giao cho Đại Lý Tự điều tra, gia xem...”

“Đây là sổ thu thuế năm nay của bộ Hộ, mời gia xem qua...”

...

Giữa tiếng ồn ào nhốn nháo, Lý Thư Bạch cuối cùng cũng bước xuống xe. Y vốn cao, nên chỉ cần nhìn quanh một lượt, mọi người đã cảm thấy y nhìn thấy mình, tức thì đám đông yên tĩnh hẳn, ai nấy vội vã dâng sổ sách của mình lên.

Song Lý Thư Bạch không nhận lấy, chỉ ra hiệu cho đám tùy túng rẽ đám đông ra, đi thẳng vào phủ, miệng nói: “Bản vương đi tắm gội thay áo đã, các vị có thể vào sảnh đợi...”

Vừa nói đến đây, y bỗng sững ra trước cửa.

Đám người đằng sau không hiểu Quỳ vương trông thấy gì, nhưng thấy y đứng sững ở đó, đang nói nửa chừng thì im bặt, bèn lũ lượt vươn đầu ra ngó xem rốt cuộc là cái gì đã khiến Quỳ vương nổi danh lạnh lùng điềm tĩnh, dù núi lở trước mặt cũng không hề biến sắc lại phải thẫn thờ.

Lý Thư Bạch nhanh chóng định thần, bước qua cửa rồi quay lại bảo tất cả mọi người: “Hôm nay ta mệt rồi, mời các vị về cho, mọi chuyện để mai hẵng bàn.”

“Bẩm vương gia, mạng người quan trọng mà! Việc của Ôn Chương rốt cuộc...”

“Vương gia, một trăm hai mươi tòa tháp phải làm sao đây! Trên dưới bộ Công sắp bị lôi đi xử giảo hết rồi...”

“Xin gia xem qua đi...”

Lý Thư Bạch như không nghe thấy, chỉ đứng trên thềm, nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai trước bức chiếu bích (1).

(1) Một dạng bình phong, thường xây bằng gạch hoặc đá rất kiên cố, đặt ở giữa sân, sau cổng chính, chắn giữa cổng chính và cửa nhà để cản không cho tà khí vào nhà.

Hoàng Tử Hà vận bộ váy vàng nhạt, mái tóc búi đơn giản, chỉ cài cây trâm y tặng, đứng trước chiếu bích quét vôi trắng, lúm đồng tiền ẩn hiện trên gương mặt tái xanh. Trong đôi mắt đắm đuối kia lấp lánh hai vì sao sáng nhất thế gian, phản chiếu bóng hình y, khiến mọi thứ trước mặt y bỗng sáng rực lên như có hào quang vạn trượng.

Từng bước, từng bước, y thong thả bước xuống thềm, đi về phía cô.

Hoàng Tử Hà đứng giữa gió lộng, tà áo bay bay, tóc tơ phấp phới, nhoẻn miệng cười thật tươi, ánh sao trong mắt cũng long lanh dao động.

Ngực y như có cái gì trào lên rồi nghẹn lại, hơi thở cũng ngừng mất một nhịp. Máu trong tim y sôi lên, cả người lúc lạnh lúc nóng, chẳng biết là mừng rỡ hay là xót xa.

Bước đến cách cô hai bước, y mới dừng chân, khẽ hỏi: “Sao lại đến đây?”

Cô ngước nhìn y: “Gia thanh thế lớn quá, dọc đường đi có bao nhiêu người tiếp đón bày tiệc tẩy trần nên chậm hơn tôi nhiều. Tôi đến đây từ hôm trước, đã nghỉ ngơi được hai ngày rồi.”

Không để cô đánh trống lảng, y lại hỏi: “Chẳng phải bảo cô cứ yên tâm ở Thục đợi ta ư?”

“Đợi thế nào đây? Đợi đến mùa thu năm sau đọc thư tuyệt mệnh của gia ư?” Cô hít một hơi thật sâu, mặt vẫn tươi cười song bờ môi đã run lên, hơi thở lẫn giọng nói đều nghèn nghẹn: “Tuy biết gia đã sắp xếp như thế thì nhất định sẽ bình yên quay về, nhưng... tôi làm sao chờ nổi, huống hồ, nếu cứ ngồi đợi chờ vô vọng, chi bằng tôi chính tay nắm giữ thứ mình có thể nắm giữ còn yên tâm hơn.”

Nụ cười của cô kiên cường mà rạng rỡ. Tia nắng cuối ngày rọi lên gương mặt tươi tắn, khiến cả thế giới thoắt mờ mịt hẳn đi. Gương mặt cô lấp lánh ánh hoàng hôn vàng rực, khiến Lý Thư Bạch lóa cả mắt, không dám nhìn thẳng.

Dường như y có thể trông thấy cô một thân một mình cưỡi Na Phất Sa băng qua muôn sông ngàn núi, giữa một trời hoa vàng lá úa mùa thu, bất chấp mọi thứ chạy thẳng đến kinh thành.

Cổ họng bỗng nghẹn lại, không thốt nổi lời nào, y chỉ biết giơ tay chạm nhẹ mặt cô, như chạm vào mộng ảo, cảm thấy tất cả đều mông lung, không dám tin là thật.

Giọng nói vốn lạnh nhạt bình thản, lúc này cũng run lên: “Cô có biết… tình thế hiện giờ đối với ta nguy hiểm nhường nào không?”

Đoạn y rát lá bùa trong tay áo, chìa ra trước mặt cô.

Giữa tờ giấy ố vàng, trên nền hoa văn xà trùng quỷ dị, ba chữ “côi, tàn, góa” đều bị khuyên đỏ thắm. Vết mực đỏ như máu còn loang ra, thấm vào những hoa văn chìm bên dưới, lờ mờ tạo thành một chữ sau cùng: vong.

Nhìn con chữ ẩn hiện giữa lớp, như có như không hoa văn chìm đầy quái gở song lại xoáy vào mắt, cô chỉ mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay y. Rồi giống như lần trước, mười ngón tay đan vào nhau.

Dưới ánh chiều vàng rực, cô nắm chặt tay y, cười dịu dàng: “Tôi đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên gia mà.”

Dòng máu sôi sục trong tim cuối cùng cũng trào dâng như vỡ đê. Y chẳng còn sức xua đuổi cô nữa, đành bất chấp tất cả ôm chặt lấy cô, chặt đến gần như thô bạo. Cô cảm giác được cả người y run lên, hơi thở rối loạn dồn dập, luống cuống chẳng khác một gã thiếu niên chưa hiểu sự đời. Đang định cười trêu kẻ xưa nay quen thói làm mặt lạnh, nhưng vừa mở miệng ra, môi chưa kịp cong lên, nước mắt đã lăn dài.

Cô lặng lẽ vùi mặt vào ngực Lý Thư Bạch, để nước mắt mình thấm vào vạt áo gấm trên người y.

Trường An cuối thu, tà dương vàng rực. Trong phủ Quỳ hoa cúc nở rộ, mườ thuốc thoang thoảng bao phủ tất cả lầu gác.

Khung cảnh êm đềm lúc này, có lẽ là ngày cuối cùng của họ.