Người phụ nữ này lại định giở trò gì đây?
Nhưng câu đầu tiên anh nói vẫn là: “Đi tắm đi.”
Lý Tịch Nhan đã đoán trước được điều này, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh ta vì ghét bỏ khiến cô không khỏi bật cười trong lòng, đáp nhẹ một tiếng, rồi được dì Triệu, người đã chăm sóc ánh trăng sáng trong nhiều năm, dẫn đến phòng tắm ngoài trời cạnh hồ bơi.
Tại sao không vào trong nhà tắm?
À, vì cô không xứng đáng.
Kỳ Mạch Hàn nhìn theo dáng vẻ thong dong của cô, lòng chợt chìm vào một thoáng đờ đẫn. Khi cô tắm xong bước ra, câu đầu tiên mà anh ta nói lạnh lùng đến mức khiến một người ở giữa mùa hè mà như rơi vào hầm băng: “Muốn học theo người đó? Cô là cái thá gì chứ?”
Lý Tịch Nhan tâm lý vững vàng, từng nụ cười hay cái nhíu mày đều là những gì cô suy đoán về khí chất và dáng vẻ của ánh trăng sáng từ những lời kể ít ỏi của Kỳ Mạch Hàn.
Ánh trăng sáng phải là người có khí chất thanh tao, tính cách dịu dàng kín đáo, cười không lộ răng, khiến người ta nhìn vào chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật bình yên.
Chẳng trách Kỳ Mạch Hàn không cho phép cô cười. Khi Lý Tịch Nhan cười vui vẻ sẽ lộ ra hai chiếc răng thỏ trắng tinh đáng yêu, hình ảnh đó không chỉ không dịu dàng kín đáo mà còn hoàn toàn lệch lạc.
Bây giờ, dù bị mắng nhưng cô vẫn cười, cười mà không để lộ răng, cười dịu dàng bình lặng, cười khiến người ta cảm thấy thời gian như ngừng lại.
Kỳ Mạch Hàn biết rõ cô đang giả vờ, cô chắc chắn sẽ lại gây chuyện, dù cho anh vô cùng ghét bỏ, nhưng vẫn không khỏi chìm vào khoảnh khắc mơ hồ. Thật sự quá giống nhau, cô và người trong phòng vốn chỉ giống nhau bốn năm phần, nhưng sau khi cố tình bắt chước lại giống đến mức đáng kinh ngạc, phải giống nhau đến tám chín phần.
Nếu chỉ như vậy, anh cũng không đến mức mất bình tĩnh. Nhưng khi cô nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền, đáy mắt lại chất chứa sự yếu đuối bất lực, cô gần như đã biến thành người trong phòng.
Nhưng điều này sao có thể?
Họ rõ ràng khác nhau như vậy. Anh yêu người trong phòng, còn người trước mắt chỉ là một thế thân hèn mọn không nhận thức được thân phận của mình. Chỉ là một chút chiêu trò bắt chước, anh tuyệt đối không thể mắc bẫy.
“Tôi đã nói rồi, đừng làm những chuyện vô ích này. Nếu không, tôi sẽ không ngần ngại thay người khác.”
“Anh không thể thay tôi đâu, không ai giống ánh trăng sáng của anh hơn tôi. Tin tôi đi, Kỳ tổng, sau hôm nay, anh sẽ không thể buông bỏ tôi được đâu.” Lời của Lý Tịch Nhan không hề khách sáo, nhưng cô dùng giọng điệu dịu dàng bình lặng khiến cho sự sắc bén trong lời nói trở nên nhẹ nhàng hơn.
Kỳ Mạch Hàn cau mày thật sâu.
Giọng nói của cô không giống, nhưng cảm giác mâu thuẫn giữa sự yếu đuối và kiên cường thì quá giống.
Anh ta chắc chắn rằng cô chưa từng gặp người trong phòng, vậy mà, anh chỉ mới đi công tác một tuần, không gặp vài ngày mà cô lại có thể học được giống đến mức như thể chính người đó đang đứng ở đây, cả con người như hoàn toàn lột xác.
"Cô tự tin quá rồi, cô cho rằng chỉ với chút trò vặt này là có thể thành công leo lên vị trí cao ư? Thật là làm người ta buồn nôn. Đây là cơ hội cuối cùng cho cô, đừng tự chuốc lấy rắc rối nữa, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
Kỳ Mạch Hàn đặt đũa xuống, đứng dậy đi vào trong nhà. Anh không đuổi Lý Tịch Nhan đi, nên cô thoải mái ngồi xuống, nhã nhặn cầm đũa, từng chút từng chút thưởng thức món ăn.
Đây là cách mà cô đoán rằng ánh trăng sáng sẽ dùng để ăn, giống như đang nuôi gà con, mỗi miếng nhai ba lần, nhai nhai nhai, nhai nhai nhai. Với thời gian đó, cô đã có thể ăn hết ba bát cơm.
Cái nhà này chỉ có mỗi dì Triệu quản lý, bà vừa nấu ăn, giặt giũ, vừa chăm sóc bệnh nhân, vô cùng yên tĩnh và tuyệt đối bảo mật. Ngoài Kỳ Mạch Hàn, không ai có cơ hội tiếp xúc với người trong phòng.
Tài nấu ăn của dì Triệu rất ngon, đây cũng là điều duy nhất mà Đàm Thải cảm thấy an ủi mỗi khi bị ép phải đến ăn cơm với Kỳ Mạch Hàn.