Dụ Dỗ Nam Chính Lạnh Lùng Sau Hắn Hắc Hoá

Chương 1

Trong Phật đường rộng lớn, sau khi đám đông tản đi, không gian nơi đây yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Nữ tử quỳ trên đệm bồ đoàn, vạt váy màu tím nhạt ẩn dưới lớp áo khoác đơn sắc tựa như đóa hoa nở rộ uốn lượn quanh chân, tôn lên dáng hình thon gầy của nàng.

Mái tóc đen dài được búi một cách lỏng lẻo, chiếc trâm vội vàng chưa kịp tháo nên vẫn còn cắm trong búi tóc.

Nàng đối diện với tượng Phật từ bi, nhẹ nhàng tụng kinh.

“Nương tử.”

Một tỳ nữ từ bên ngoài bước vào cúi người hành lễ.

Nữ tử xoay đầu lại, vài sợi tóc tơ dính bên gò má, đôi mắt quyến rũ đầy vẻ yểu điệu gợn sóng khiến người ta mềm nhũn cả thân.

Sau một hồi khóc lóc không nói chuyện nên giọng nàng khàn đặc, chẳng còn nghe ra âm sắc vốn có: “Bọn họ đã đi chưa?”

Tỳ nữ Tiểu Vụ đáp: “Bẩm nương tử, gia chủ đã đi rồi, còn phu nhân vẫn đang ở chính điện thỉnh giáo lão pháp sư, khoảng nửa canh giờ sau sẽ rời đi.”

“Ồ, vậy sao.” Giọng nàng không còn chút bi thương nào, hàng mi dài như cánh bướm khẽ chớp, trong đôi mắt đen láy phủ một tầng sương mỏng khiến người ta nhịn không được muốn tiến lại gần hơn, xem thử trong mắt nàng có phải đang ẩn giấu một vầng trăng khuyết.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Nàng lảo đảo nhấc đôi chân tê dại cất bước ra ngoài.

Tiểu Vụ vội vàng đi theo sau.

Tạ Quan Liên bước ra khỏi Phật đường, đôi mắt diễm lệ nhuốm chút bi thương vì tang chồng.

Ngô bà tử đang đợi sẵn bên ngoài liền tiến lên nói: “Nương tử xin hãy cúi đầu.”

“Đa tạ.” Tạ Quan Liên dịu dàng cúi đầu, vẻ ướŧ áŧ ở khóe mắt càng thêm rõ ràng, gương mặt không son phấn nhưng lại toát lên ba phần diễm sắc mê hoặc.

Quả là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Ngô bà tử nhìn thoáng qua gương mặt trăng mịn như tuyết của nàng, rồi cẩn thận đội lên đầu nàng chiếc mạn sa dài một thước, khẽ nói: “Nương tử không cần đa lễ.”

Tấm lụa mỏng phủ xuống, quanh người đều bị vây bởi màn sa khiến không ai nhìn rõ mặt nàng, sắc mặt Tạ Quan Liên thoáng chốc trở nên vô cảm.

Đây là vật dụng mà Lý phủ chuẩn bị riêng cho những quả phụ trẻ tuổi đến chùa, nhằm tránh để nam nhân nhìn thấy.

Đội xong mạn sa, Ngô bà tử hỏi: “Nương tử có muốn ngồi kiệu không?”

Tiểu Vụ đứng bên cạnh, mặt không đỏ tim không đập tiếp lời: “Tất nhiên là cần, đêm qua có Phật tử sáng gõ chuông, chiều tụng kinh, nương tử cả đêm chưa được nghỉ ngơi tử tế, hôm nay phu nhân và gia chủ lại tới, vừa rồi nương tử còn quỳ lâu như vậy, giờ đến đi cũng phải có ta dìu, sao có thể không cần kiệu chứ.”