Trần Kiều Kiều kéo Hoa Vân chạy thẳng đến tòa nhà văn phòng của Học viện Thực vật.
Hoa Vân không nhịn được lên tiếng: “Kiều Kiều, Kiều Kiều, cậu đi chậm một chút!”
Không thể ngờ rằng với dáng người nhỏ bé như thế mà đôi chân của Trần Kiều Kiều lại nhanh đến thế. Hoa Vân cao hơn Trần Kiều Kiều khá nhiều, bị kéo đi vội vã khiến cô vừa phải cúi người, vừa phải cẩn thận không giẫm lên gót chân của bạn, suýt nữa thì vấp ngã mấy lần.
Trần Kiều Kiều nghiến răng: “Không thể chậm được! Chuyện này mà không giải quyết thì tớ cũng chẳng yên tâm nổi!”
Nếu đề tài này rơi vào cô thì chẳng sao cả, cùng lắm thì kéo dài thời gian, nhà cô có tiền! Có thể quang minh chính đại mà sống dựa vào gia đình!
Nhưng Hoa Vân lại không giống cô. Trần Kiều Kiều biết rõ hoàn cảnh của bạn mình. Nếu Hoa Vân không thể tốt nghiệp, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn. Cô không ngại giúp đỡ bạn, nhưng với tính cách của Hoa Vân, chắc chắn cô ấy sẽ không chấp nhận dựa dẫm vào người khác.
Nhìn Trần Kiều Kiều vội vã đến mức gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng, Hoa Vân cảm thấy may mắn thay cho nguyên chủ. Dù cô đơn từ nhỏ, nhưng ít nhất cũng có một người bạn tốt như vậy.
Tại Học viện Thực vật, một bà lão tóc bạc nhưng trông vẫn vô cùng minh mẫn đang cẩn thận quan sát một loài thực vật hiếm có, ánh mắt đầy tập trung.
“Viện trưởng!”
Một tiếng gọi lớn bất ngờ vang lên khiến bà giật mình, ngã ngồi xuống đất.
“Làm gì mà ồn ào thế hả?!” Bà lão tức giận quay đầu lại, nhìn thấy hai cô gái đang chạy xông vào, đặc biệt là Trần Kiều Kiều, khiến bà không khỏi đau đầu. Cô nhóc này bình thường thì ngoan ngoãn, vậy mà cứ gặp chuyện là lại hoảng loạn hết cả lên.
Trần Kiều Kiều kéo Hoa Vân ra trước mặt bà, giọng đầy sốt ruột: “Viện trưởng, cô mau xem cái này đi!”
“Cẩn thận một chút! Đừng giẫm lên mấy cây này, không thì đừng hòng tốt nghiệp!”
Trong vườn thực vật này, mỗi loài cây đều là bảo bối, ngày thường bà phải hết sức cẩn thận chăm sóc, chỉ lo lắng có bất kỳ vật ô nhiễm hay hư tổn nào xảy ra.
Trần Kiều Kiều bĩu môi, không hề sợ bị đe dọa: “Viện trưởng, cô xem đi, Hoa Vân của chúng em có còn tốt nghiệp nổi không?” Rõ ràng với đề tài tốt nghiệp này, muốn hoàn thành là điều không thể.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng cô cũng biết rằng nếu làm hỏng cây cối của viện trưởng, không chỉ nhà trường mà ngay cả gia đình cô cũng sẽ không để yên cho cô.
Trong thời đại tinh tế, thực vật không hẳn là hiếm, nhưng số lượng có thể trồng và sống trong môi trường nhân tạo lại vô cùng ít ỏi.
Bước vào văn phòng, bà lão – viện trưởng Huệ Viên – nghiêm túc nhìn hai cô gái: “Nói đi, có chuyện gì?”
Trần Kiều Kiều tuy nghịch ngợm, nhưng không phải là người tùy tiện làm ầm ĩ vô lý.
“Viện trưởng, chuyện là thế này…” Trần Kiều Kiều nói ra một tràng kể lại toàn bộ sự việc, rồi chốt hạ một câu: “Cô xem, khỏi cần cô phạt, Hoa Vân chắc chắn không thể tốt nghiệp nổi rồi!”
“Cái gì?!” Huệ Viên giật mình, vội vàng mở giao diện quang não kiểm tra.
Một lát sau, sắc mặt bà tối sầm lại.
Bà thở dài: “Đề tài này… đúng là nằm trong phạm vi đề tài tốt nghiệp dành cho sinh viên đại học. Nhưng xác suất rút trúng nó cực kỳ thấp.”
“Cái gì?” Trần Kiều Kiều kinh ngạc, bao nhiêu năm nay cô chưa từng nghe ai nhắc đến chuyện này. “Viện trưởng, vậy có thể đổi đề tài không?”
Viện trưởng nghiêm túc đáp: “Không được! Đề tài tốt nghiệp chỉ có thể thay đổi trong một trường hợp duy nhất – đó là tăng độ khó.” Đây là quy định của học viện, tuyệt đối không thể phá vỡ.
Đề tài tốt nghiệp được phân phối ngẫu nhiên để đảm bảo công bằng. Một khi đã được chỉ định, trừ khi có yếu tố khách quan khiến đề tài không thể thực hiện, nếu không thì không thể thay đổi.
Ví dụ, nếu đề tài yêu cầu nghiên cứu một loài thực vật nhưng loài đó đã tuyệt chủng trong vũ trụ và không có bất kỳ dữ liệu nào, khi đó trường sẽ hủy bỏ đề tài. Hoặc sinh viên có thể tự yêu cầu một đề tài khó hơn, nhưng tuyệt đối không thể yêu cầu giảm độ khó.
Trường hợp của Hoa Vân chỉ có thể coi là khó hoàn thành về mặt chủ quan, bởi vì… hành tinh hoang dã vẫn còn đó, chỉ là làm thế nào để xây dựng nó thôi. Nếu muốn đổi đề tài, trừ phi toàn bộ hành tinh hoang bị xóa khỏi vũ trụ – điều này rõ ràng là không thể.
Tuy nhiên, Huệ Viên trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Nhưng Hoa Vân, em đừng lo. Vì đây là trường hợp đặc biệt, nhà trường sẽ hỗ trợ bằng cách sắp xếp một nhóm chuyên gia giải đáp cho em. Em sẽ được cung cấp tất cả tài nguyên cần thiết, thậm chí có thể hợp tác cùng các anh chị nghiên cứu sinh.”
Đây là phương án tốt nhất mà bà có thể nghĩ ra.
Dù vậy, việc này cũng không hề dễ dàng. Từ trước đến nay, số lượng hành tinh hoang dã được cải tạo thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà ngay cả khi hoàn thành, những hành tinh đó vẫn thường gặp phải vô số vấn đề.