Chương 60: Trừng phạt!! không có cái gì là miễn phí đâu, trả giá đi
Mọi người sao một mảnh hoảng hốt thì cũng đứng đó xem đánh, họ cũng rất thích xem đánh nhau nha…- Được, chị cũng đang muốn luyện tập đây, đấu nào!!_ Quỳnh bắt đầu đỡ đòn cùng tấn công, môn võ chủ đạo của cô là karatedo….
Mọi người trợn mắt nhìn những đòn tấn công điêu luyện kia, là đánh nhau mà còn có thể toát ra vẻ mị hoặc như vậy, đúng là phong cách của cô nàng quý tộc…
- Chị, nương tay nha, ở trước mặt mọi người, chừa em tí mặt mũi a…_ Huy biết sắp cầm cự không nổi, mặt dày thấp giọng nói với Quỳnh…
- Khí thế ban nãy đâu rồi, còn mặt dày xin tha, nhóc con, em nghĩ chị sẽ như thế nào?? Tha cho em??_ Khóe môi Quỳnh nhếch lên, nụ cười tự tin cùng đắc ý, theo đó, động tác càng mạnh hơn…
- Xì, em là lười học Karate, nếu không cũng không nhục nhã như thế này!!_ Thanh âm của Hoàng cố gắng đè xuống thấp nhất, lè lưỡi nói với chị, tay vẫn không quên đỡ đòn…
- “Nếu không”?? Trên đời này làm gì có nhiều nếu không như thế??_ Quỳnh nhướng mày, cười trào phúng một cái, mắt khẽ nheo lại đùa giỡn…
Hoàng nhăn mặt, cảm thấy mình chẳng bao giờ cãi lý thắng được chị mình, ra đòn càng ác hơn, bây giờ là đánh mười phần nghiêm túc, Hoàng tung đòn luôn đúng vào chỗ “hiểm” (lạy hồn, chớ nghĩ bậy)…
Mọi người đồng loạt nín thở, rất giống như đang xem phim hành động nha, vô cùng hồi hộp, rất rõ ràng, mọi người đều nhận thức rõ Hoàng đang tức giận và rất nghiêm túc…
- …_ Quỳnh không nói gì, chỉ âm thầm thở dài, em cô không phải dở, nó chỉ thua cô một bậc thôi, đúng một bậc thôi, nếu cô còn cứ đùa giỡn và đánh không nghiêm túc thế này, nhất định sẽ bị đả thương…
- Này, Hoàng, bình tĩnh nào!!_ Nhi hốt hoảng, lo lắng cho Quỳnh, dù sao Quỳnh cũng là con gái, có giỏi thế nào thì đối thủ cũng là con trai nha, thể lực không chỉ hơn con gái một bậc mà là một khoảng cách rất xa…
Nhưng cô lại không biết rằng, Quỳnh từ nhỏ đã tập võ, đều đặng tập thể dục nên thể lực Quỳnh vốn dĩ rất tốt, tuy không bằng Hoàng nhưng tuyệt đối cách không xa…
- Đừng khinh thường Quỳnh, ta chỉ lo cho thằng nhóc thôi!!_ Jen thở dài một hơi, khả năng của Quỳnh, cô hiểu rất rõ, cho nên, người nên lo là Hoàng a…
- Nãy giờ thấy Quỳnh luôn ở trạng thái bị động, có chút nào giống cao thủ??_ Kiệt xoa xoa cằm, ánh mắt ra vẻ tìm tòi nghiên cứu…
- Mặc kệ đi a, dù thắng hay thua cũng là long hổ tranh đấu, chúng ta chỉ đứng xem phim là được rồi!!_ Huy nhún vai, ánh mắt vẫn bình thản như đó là chuyện dĩ nhiên, là chuyện của ngươi không liên quan đến ta…
- Đúng, hihi…_ Vy gật đầu hoan ngênh, cô cũng rất thích xem đánh nhau nha, xin lỗi chị Quỳnh, xin lỗi anh Hoàng, em không cố ý đâu… chỉ là… cố tình thôi…
Hai người đang đấu nhau kia nghe được comment (bình luận) bên ngoài, khuôn mặt đen lại âm u, cái gì mà long hổ tranh đấu?? Bọn họ rảnh hay sao mà đi đóng kịch cho bọn khỉ kia xem,…?
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đột nhiên dừng động tác, hai ánh mắt sắc bén liếc nhìn về cái đám dám đem hai người họ thành diễn viên để xem diễn, xem đủ rồi, giờ là lúc trả giá…
- Bá tước, người ra ngoài đóng cổng lại giúp cháu nhá, khóa lại cẩn thận…!!_ Quỳnh nhẹ nhàng ra lệnh, nhưng vẫn chứa vài phần kính nhường, dù gì cũng là trưởng bối…
- Vâng, cô chủ!_ Bá tước đưa tay phải lên ngực cuối đầu, động tác thể hiện rõ là người hoàng tộc vô cùng tao nhã…
Mọi người nghe được lời nói kia đột nhiên lạnh sống lưng (trừ Hoàng), họ đang thắc mắc, đóng cửa làm gì??? Định “xử” bọn họ mà không cho chạy trốn sao, nhưng rất nhanh họ có được câu trả lời…
- Hôm nay các người dọn vệ sinh cho ta, tất cả những thứ trong biệt thự đều không được dính một hạt bụi, nếu lười biếng làm không sạch, thưa thiếu gia tiểu thư, cố gắng nhịn đói nhé!!_ Hoàng cười nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho người ta nổi da gà, gương mặt họ không được tự nhiên…
- Không phải chứ?? Quỳnh à, cậu xem tớ “liễu yếu đào tơ” thế này?? Làm sao mà lại dọn vệ sinh được??_ Nhi khóc không ra nước mắt, gương mặt đau khổ…
- Không dọn cũng được, tùy thôi, chỉ là nhịn đói một buổi, không chết được đâu, nhỉ??_ Quỳnh nhướng mày, cười nhẹ một cái rồi bước vào nhà, cô đang rất muốn nuôi thú, ngày mai sau khi đi học phải tìm một con thôi!!
- Chị Quỳnh, đừng phủ với Sin vậy mà, em… hức…hức…_ Vy nói một lúc lại dùng đến nước mắt, Quỳnh lắc đầu thở dài, con bé bị nhiễm tật xấu rồi, lạy hồn, cái gì kia, em trai cô hình như đau lòng đến tim xẻ ruột đứt luôn rồi…
- Sin à, em…_ Hoàng đau lòng khẽ thốt, nhưng nói chưa hết một câu thì lại bị một câu nói chặn ngang…
- Có nhận thì phải có trả, không có chuyện “miễn phí” ở đây, đó là quy luật, em hiểu chứ, Sin??_ Quỳnh khoanh tay, thờ ơ nhìn Vy, nhưng giọng nói vẫn tràn ngập quan tâm, hơn nữa, còn nhắc nhở Vy nhiều điều trong cuộc sống…
- Được rồi, em dọn…_ Vy ngưng khóc, đưa ánh mắt to tròn nhìn căn biệt thự rộng lớn rồi quay qua nhìn Quỳnh, âm thầm rơi lệ, sao lại rộng đến mức này chứ?? Ôi, khổ rồi!!
Mấy ngày trước họ còn vui vẻ như thế nào khi được ở trong một căn biệt thự rộng lớn thì bây giờ họ sẽ căm thù nó như thế đấy, đáng chết, làm sao có thể rộng như thế chứ, 6 người bọn họ tích cực quét quét dọn dọn tận 2 tiếng đồng hồ mà chẳng hết nổi căn biệt thự…
- Hộc hộc, đúng là đàn áp quá mức mà…_ Kiệt khom người chống hai tay lên gối, thở hì hục, anh thề, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần thứ hai anh cầm đến cây chổi, ừ, lần đầu tiên là của vợ anh mà =.=, nhưng lần này so với lần đầu tiên nặng hơn rất nhiều mà người ban cho anh điều đó, chính là... hai chị em ác quỷ…