Chương 15: Ám vệ đau khổ
Edit: Bướm Giang HồNếu lời của nàng là thật... Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, đuổi đi không được.
Nếu có thể, hắn thật sự không hy vọng chính mình bị suy nghĩ chi phối như vậy, nhưng mà, hiện tại cả đầu hắn đều đã là lời nói đó, hắn thống khổ như muốn điên mất.
Biết rõ ràng không thể, biết rõ ràng quyền suy nghĩ đó hắn cũng không có, lại không thể ngăn cản sịnh ra thống khổ như vậy!
Tàn Tình a Tàn Tình, từ lúc ngươi trở thành ám vệ kia một khắc, ngươi nên hiểu rõ ràng toàn bộ, nàng là thiên, hắn là địa, bọn hắn chênh lệch đâu chỉ ngàn vạn!
Chỉ là, nam nhân kia tốt như vậy sao, một khắc kia, hắn không phải không có lao ra, đúng là hắn do dự, không phải sợ chết, mà là sợ Tiếu Tuyệt đã từng nói qua câu nói kia, mà còn, tại thời điểm hắn muốn bổ nhào tới ngăn trở mũi kiếm kia, hắn lại nhìn thấy bóng dáng nam nhân kia bổ nhào ra...
Hắn biết, hoặc là mọi người biết, trong đội ngũ những người đó, đều có thể vì bảo vệ tiểu thư mà hy sinh tánh mạng, cuối cùng lại để nam nhân kia giành trước một bước, sau đó được tiểu thư chú ý!
Hắn cảm thấy không công bằng, hắn nghĩ thời điểm kia, người lao đến là hắn, cũng sẽ không được đãi ngộ như vậy, trong lòng cảm thấy rất tiếc nuối, hắn nghĩ tất cả mọi người ở đây đều có suy nghĩ như vậy, nhất là Tàn Huyết, nam tử toàn thân đều là hơi thở kiêu ngạo, hối hận của hắn (Tàn Huyết), hận của hắn (Tàn Huyêt), hắn (Tàn Tình) đều nhìn thấy hết, hắn (Tàn Tình) cảm thấy thương cảm cho hắn (Tàn Huyết), dù sao hiện tại hắn vẫn có thể dùng thân phận của ám vệ để ở lại cạnh nàng, mà Tàn Huyết lại hoàn toàn bị đuổi đi rồi.
Chỉ là, chuyện này căn bản không thể an ủi hắn đang nóng lòng, nếu không phải còn lại chút lý trí sau cùng, hắn căn bản không thể che dấu được khí tức, tâm của hắn loạn rồi... Nhất là khi nhìn thấy nam nhân kia thân cận tiểu thư!
Nam nhân kia không xứng, căn bản là không xứng được tiểu thư yêu, tiểu thư tốt đẹp như vậy, giống như tiên tử trên trời, sao có thể khinh địch như vậy, lại đồng ý với nam nhân kia, hắn cảm thấy tiểu thư thích hợp với người tốt hơn, có thân phận và địa vị của bậc đế vương, có tài năng và dũng khí độc nhất vô nhị, nam nhân như thiên thần, mà không phải nam nhân ôn nhu mà có chút áp lực kia, hắn căn bản là không xứng với tiểu thư!
Nhưng mà, hắn cũng biết, so sánh với nam nhân kia, hắn lại càng không xứng...
"Tiểu thư, người cũng biết, nam nhân kia căn bản là không xứng với người, ta biết là ám vệ thì không có quyền lợi nói ra suy nghĩ của bản thân..." Trong một góc tăm tối, thanh âm thì thầm trầm thấp như không hề phát ra thanh âm, mang theo tự ti và cô đơn, tuyệt vọng, ngữ điệu làm cho người ta đau lòng.
Chỉ là, nữ nhân cách đó không xa chỉ có ngọt ngào và chờ mong, mang theo một laọi tốt đẹp thuộc về thiếu nữ, làm cho người ta nhìn mà không thể tự thoát khỏi trầm mê ở trong đó...
"Nhưng ta vẫn hi vọng, người có thể hạnh phúc..." Với lại, để bỏa vệ hạnh phúc của nàng, hắn nguyện đánh đổi tất cả! Trong lòng, Tàn Tình âm thầm thề, cô đơn và tuyệt vọng trong ánh mắt còn có thêm một chút kiên định kiên định!
Không ai có thể thương tổn tiểu thư, cho dù hắn cho rằng nam nhân kia không xứng, hắn cũng sẽ vì tiểu thư thủ bảo vệ tốt phần hạnh phúc này, đến khi nào sinh mệnh hắn kết thúc!
...
"Tiếu nhi, mau cho nương nhìn ngươi, nương nhớ ngươi muốn chết." Hoàng Phủ Linh Thù đang nhìn nữ nhi của mình, nháy mắt hốc mắt liền trở nên hồng nhuận, nước mắt như có thể ngay một khắc đó chảy ra.
Nữ nhi của nàng rốt cục bình an trở lại, để cho nàng lo lắng rất lâu, tâm có thể hạ xuống một chút.
"Nương, nữ nhi cũng rất nhớ người." Tiếu Tuyệt nhu thuận dựa sát vào bên cạnh mẫu thân, tuy thời điểm ở bên ngoài không có cảm giác khắc sâu như vậy, nhưng hiện tại trở về nhìn thấy mẫu thân, lại cảm thấy mềm nhũn, tròng mắt cũng đỏ.
"Nữ nhi ngoan, lần này ra ngoài, có ăn uống khổ sở gì không?" Vuốt ve từng sợ tóc mềm mại của Tiếu Tuyệt, Hoàng Phủ Linh Thù tràn đầy đau lòng hỏi, đây là vận mệnh của nữ nhi, chim nhỏ trưởng thành, nhất định phải cất cánh, không thể vĩnh viễn không lớn, nàng tuy không muốn, nhưng cũng cố gắng chống đỡ!
"Không có, toàn bộ đều rất tốt, nương, nữ nhi của người thông minh như vậy, làm sao có thể chịu khổ a..." Tiếu Tuyệt làm nũng tựa vào người mẫu thân, ngọt ngào nói xong.
Nàng chưa bao giờ đi xa nhà, cũng không nhìn thấy nhiều máu và gϊếŧ chóc, tuy từ nhỏlớn lên trong Ma Thần điện, nhưng ma giáo an nhàn tốt lành, đây là lần đầu tiên ra ngoài, nàng làm sao có thể không có cảm giác gì, chỉ là trước mặt mẫu thân, nàng không nên nói lời này, mà nàng cũng biết, đây là cái giá phải trả, trước giờ nàng cũng không có chịu nhiều khổ!
"Az, đứa nhỏ này, nương cũng trải qua hết rồi, làm sao có thể không biết có khổ hay không sao, đứa nhỏ này tuy không có yếu ớt như vậy, nhưng từ nhỏ cũng không có chịu khổ bao giờ..."
"Nương, người đừng nói nữa, hài nhi đều biết rồi, thật sự không khổ, người đừng lo lắng, hài nhi không có sao." Không muốn để cho mẫu thân lo lắng, Tiếu Tuyệt mỉm cười ngọt ngào, an ủi.
"Được được, nương không nói, ngươi đứa nhỏ này a, bình thường xem ra ôn nhu, nhưng lại rất quật cường, ủy khuất cũng không muốn nói cho người khác biết." Nữ nhi của nàng, nàng đương nhiên là hiểu rõ nhất, nha đầu này, từ nhỏ gặp vấn đề gì đều không nói với người khác, luôn luôn một mình vụиɠ ŧяộʍ suy nghĩ, vụиɠ ŧяộʍ làm, làm bề trên đau lòng, quật cường làm người thương tiếc, hơn nữa, loại quật cường này, muốn khuyên nhủ nàng đều không thể, bởi vì, nàng là sao có thể để cho người khác biết nàng kiên cường, nàng không đành lòng đi phá hoại kiên trì của nàng (Tiếu Tuyệt).
"Không có ủy khuất, ta là tiểu công chúa Ma Thần điện này, người nào cũng thích ta, ta làm sao có thể chịu ủy khuất a." Cho tới bây giờ nàng cũng chưa bị người khác làm cho ủy khuất, mặc dù có thời điểm có chút không vui, bởi vì một chút việc mà tâm tình không tốt, nhưng nàng rất rõ ràng, chuyện này là không thể tránh khỏi, nàng chỉ biết nàng là một người kiên trì, không muốn để cho người khác lo lắng cho nàng.
"Đứa..." Đứa nhỏ này, thiện lương, kiên cường, nhưng cũng rất quật cường.
"Nương..."
Mẹ con hai người nhìn nhau cười, toàn bộ đều ở không nói, thời điểm Độc Cô Khinh Cuồng đi tới nhìn thấy cảnh tượng này, thê tử của hắn, nữ nhi của hắn, hắn đời này rất hạnh phúc...
"Tiếu nhi, ngươi có phải có một số việc nên nói cho chúng ta biết hay không?" Ngữ khí Độc Cô Khinh Cuồng cực kì bình tĩnh hỏi.
"Phụ thân... Người nói chuyện gì vậy?" Rời khỏi lòng mẫu thân, Tiếu Tuyệt nhìn phụ thân của mình, đột nhiên có chút ý tứ không tốt lắm, giọng điệu có chút mất tự nhiên hỏi.
"Tiếu nhi, giả ngu tuyệt không giống cá tính của ngươi a." Nha đầu kia từ nhỏ đã thông minh làm cho người ta đau đầu, lúc này giả ngu, không thể làm cho người ta tin tưởng.
"Nữ nhân không có giả ngu a, trái lại phụ thân người tới cùng là hỏi chuyện gì a?"