Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 530

60530.An Điềm lau nước mắt rồi trả lời: “Dấu vết trên cổ chị là…”

...

Thời gian dừng trôi trong vài giây, An Điềm đột nhiên trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Khưu Doanh Doanh hỏi: “Doanh Doanh, em vừa nói gì?”

“Em nói, dấu vết trên cổ chị vì sao mà có?” Khưu Doanh Doanh nói rồi giơ tay ra chỉ vào cổ An Điềm với vẻ mặt ngây thơ và đáng yêu.

“Em, em, em…” An Điềm lại sững sờ thêm vài giây, rồi đột nhiên run rẩy mấy đầu ngón tay và chỉ vào Khưu Doanh Doanh, những giọt nước mắt cố ghìm lại cũng đã rơi xuống. “Thì ra em đã nhìn thấy rồi? Em phẫu thuật thành công rồi?”

“Con bé đáng ghét này! Tại sao em lại đùa như vậy? Chị thực sự bị em làm cho sợ muốn chết luôn!” An Điềm trợn mắt nhìn Khưu Doanh Doanh, phấn khởi đến mức nói năng lộn xộn.

“Ha ha ha!” Khưu Doanh Doanh vội ngồi dậy một cách hoạt bát, đưa tay ra lau nước mắt cho An Điềm, không có chút biểu hiện bệnh tật nào cả. “Chị An Điềm, từ khi bước vào cửa đến bây giờ, chớp mắt đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chị cảm thấy thế nào? Có gây cấn không? Có kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?”

“Doanh Doanh!” An Điềm giận dữ nhìn vào Khưu Doanh Doanh. “Vừa rồi có gây cấn không, có kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thì chị không biết, nhưng chị biết chị muốn đánh chết em đấy!”

“Làm vậy không được đâu!” Khưu Doanh Doanh lắc đầu: “Em là người bệnh mới phẫu thuật thành công được ba ngày, làm gì chịu nổi việc bị chị đánh!”

“Phẫu thuật thành công ba ngày rồi?” An Điềm kinh ngạc lặp lại một lần. Cô bất lực nhìn vào Khưu Doanh Doanh, cũng không biết mình nên giận hay nên vui. Việc phẫu thuật lớn như vậy mà cũng không báo với mình một tiếng, phẫu thuật thành công rồi cũng không nói với mình, cuối cùng còn cho mình một trò đùa ly kỳ gây cấn như vậy!

May mà tim cô tương đối khỏe mạnh, nếu không, mọi việc thay đổi thất thường như vậy thì thật sự không thể nào chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Còn nữa, Doanh Doanh phẫu thuật thành công đã ba ngày, vậy thì Cao Lỗi và cô chú, chắc mọi người đều biết ca phẫu thuật của Doanh Doanh đã thành công mới phải chứ!

Không ngờ vừa rồi Cao Lỗi và cô chú lại phối hợp với Doanh Doanh để gạt mình! Ngay cả các bác sĩ, y tá cũng hợp tác với họ luôn!

“An Điềm, cô đừng giận.” Cao Lỗi đứng dậy đúng lúc, bắt đầu giải thích giúp Khưu Doanh Doanh. “Doanh Doanh phẫu thuật thành công, tâm trạng rất tốt. Cô cũng biết đấy, cô ấy còn nhỏ, vẫn rất ham vui. Bác sĩ lại nói phải giúp Doanh Doanh giữ được tâm trạng vui vẻ này, có thể sức khỏe của cô ấy hồi phục nhanh, vì vậy mọi người mới phối hợp với Doanh Doanh làm điều đó.”

“…”

Cao Lỗi đã giải thích đến mức độ này rồi, An Điềm còn có thể nói gì nữa? Tất nhiên, thấy Khưu Doanh Doanh phẫu thuật thành công, lấy lại được vẻ năng động và vui vẻ trước đó, An Điềm cũng rất vui, không tức giận thực sự.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh chàng Cao Lỗi này so với Cố Thiên Tuấn, thực sự chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Nhớ lại trước đây Cao Lỗi luôn nghiêm túc, điềm tĩnh và thận trọng, bây giờ lại cùng Khưu Doanh làm ra một việc trẻ con như vậy.

“Được rồi mà, chị An Điềm, đừng giận nữa mà!” Khưu Doanh Doanh đang ngồi trên giường bệnh cũng lắc lắc tay An Điềm, bắt đầu làm nũng.

“Được rồi, được rồi!” An Điềm ngồi xuống nắm lấy tay Khưu Doanh Doanh, mừng rỡ nói, “Chị không giận thật đâu mà. Cảm ơn trời đất, ca phẫu thuật của em thành công là tốt rồi.”

“Ừm!” Khưu Doanh Doanh gật đầu vui vẻ rồi quay sang nhìn bố mẹ mình và Cao Lỗi. “Bố ơi, mẹ ơi, con muốn ăn hoành thánh, muốn ăn sủi cảo, muốn ăn nhất là món cháo mè đen ở con phố đi bộ trong trung tâm thành phố!”

“Được, được, được. Bây giờ bố mẹ sẽ đi mua về cho con ăn!” Trước yêu cầu thèm thuồng nhưng vẫn kén chọn của Khưu Doanh Doanh, bố mẹ của cô đã ngay lập tức đồng ý.

Cao Lỗi cũng mỉm cười vui vẻ nói: “Vậy cô chú đi mua hoành thánh, anh lái xe đi mua sủi cảo và cháo mè đen ở khu phố đi bộ trong trung tâm thành phố.”

“Cảm ơn chú đẹp trai!” Khưu Doanh Doanh mỉm cười ngọt ngào với Cao Lỗi, làm Cao Lỗi nhìn thấy mà trái tim như tan chảy. Anh bất chấp việc bố mẹ của Khưu Doanh Doanh và An Điềm cũng đang có mặt ở đó, chỉ đi đến trước mặt Khưu Doanh Doanh và hôn lên má cô.

Khưu Doanh Doanh cũng ôm lấy cổ Cao Lỗi mà không hề ngần ngại, hôn thật mạnh vào môi Cao Lỗi.

Bố mẹ của Khưu Doanh Doanh cố nhịn cười, bước ra khỏi phòng bệnh để đi mua hoành thánh cho Khưu Doanh Doanh. Còn An Điềm đứng cạnh, bị buộc phải xem cảnh yêu đương tình tứ này một cách không thể giải thích được.

“Vậy anh đi đây!” Cao Lỗi vuốt ve mái tóc của Khưu Doanh Doanh.

“Đi mau, đi mau! Còn không đi, Doanh Doanh sẽ bị anh làm đói chết đấy!” An Điềm đứng cạnh vội vàng khoát tay. Chẳng phải là ra ngoài mua cháo mè đen sao? Cao Lỗi không biết rằng mình đã nói câu này ba lần rồi, mỗi lần nói xong thì lại hôn Khưu Doanh Doanh một cái, như thể không muốn rời đi vậy.

“Công việc của Cố tổng chắc là bận rộn lắm.” Cao Lỗi nhìn sang An Điềm, trên mặt đầy vẻ cảm thông, dường như muốn nói: Vì vậy, An Điềm cô mới không chịu nổi khi nhìn thấy người khác tình tứ với nhau.

“Anh…” An Điềm trừng mắt nhìn Cao Lỗi. “Nếu anh còn không đi, tôi sẽ đánh người thật đó. Dồn cả phần của Doanh Doanh, đánh một lượt cho đã!”

“Ha ha…” Khưu Doanh Doanh cười nghiêng ngả vì câu nói của An Điềm. “Chị An Điềm, lâu rồi không gặp, sao chị càng ngày càng đanh đá thế? Chắc chắn là do Cố tổng chiều chị quá!”

“Tại đôi tình nhân hai người ép người quá đáng!” An Điềm hừ một tiếng lạnh lùng.

“Được rồi, được rồi!” Khưu Doanh Doanh dỗ dành An Điềm xong rồi nói với Cao Lỗi: “Chú đẹp trai à, chú mau đi đi.”

“Được.” Cuối cùng vẫn là lời nói của Khưu Doanh Doanh có trọng lượng, Cao Lỗi nhìn Khưu Doanh Doanh với ánh mắt chan chứa tình cảm rồi quay người và bước ra khỏi phòng bệnh.

“Chậc, chậc, chậc…”

Sau khi Cao Lỗi rời đi, An Điềm nhìn sang Khưu Doanh Doanh, trêu chọc cô như thường ngày trong công ty. “Doanh Doanh, em nhìn em kìa, cái tính háu ăn vẫn không thay đổi chút nào cả!”

“Thật ra em cũng không muốn ăn lắm.” Khưu Doanh Doanh gãi đầu, nhìn vào An Điềm và nói với vẻ bí mật. “Mặc dù phẫu thuật thành công đã ba ngày rồi, nhưng chỗ vết thương vẫn còn rất đau, làm em không muốn nhúc nhích, cũng không muốn ăn gì cả. Tuy nhiên, bây giờ em nói thích ăn món gì đó, để bố mẹ em và chú đẹp trai sẽ thấy yên tâm hơn một chút.”

“Hóa ra là thế…” An Điềm gật đầu mỉm cười hài lòng. “Doanh Doanh à, em trưởng thành nhiều rồi đấy!”

“Trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn không trưởng thành được hay sao?” Khưu Doanh Doanh cười, cảm thấy may mắn vì sau khi trải qua những điều tồi tệ, mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp.

“Ừm, phải!” An Điềm gật đầu: “Bây giờ mắt em cũng khỏe lại rồi này. Mấy hôm trước, chị nghe nói người làm hại em đã biến mất rồi.”

“Biến mất rồi?” Khưu Doanh Doanh cúi đầu xuống, trong lòng đủ loại cảm xúc lẫn lộn. “Cũng xem như đã chịu quả báo.”

“Nhưng mà…” Khưu Doanh Doanh thở dài: “Từ sau khi trải qua chuyện đó, đôi khi em cũng gặp ác mộng. Bóng dáng của người đó cứ hiện lên trong tâm trí em, đuổi mãi cũng không chịu đi.”

“Trải qua chuyện như vậy, ai cũng sẽ có chướng ngại tâm lý mà.” An Điềm lắc đầu, cũng nhớ lại chuyện mình từng bị Chu Hán Khanh bắt cóc.

Nụ cười u ám trên khuôn mặt anh ta, và dáng người đó, bây giờ An Điềm nhớ lại mà vẫn cảm thấy bất an.

“Vâng.” Khưu Doanh Doanh gật đầu và nói: “Người đó thật sự quá đáng sợ. Dù khi bị anh ta làm hại, em không nhìn thấy mặt anh ta, nhưng lần sau khi gặp lại anh ta, em sẽ nhận ra hình dáng của anh ta ngay!”

“Ừm.” An Điềm vỗ nhẹ lên tay của Khưu Doanh Doanh đầy an ủi.

Trong giây tiếp theo, An Điềm đột nhiên giật bắn cả mình: Không biết tại sao, Chu Hán Khanh trong ấn tượng của An Điềm, đột nhiên lại rất giống với hình dáng của chú bảo vệ ở trường mẫu giáo của An An!

“Soạt” một tiếng, An Điềm đứng phắt dậy và lao ra cửa phường bệnh!

“Chị An Điềm, chị An Điềm, có chuyện gì thế?” Khưu Doanh Doanh bị biểu hiện của An Điềm làm cho giật mình. Cô vội xuống khỏi giường đuổi theo ra ngoài, nhưng bóng của An Điềm đã biến mất ở cuối hành lang bệnh viện.

Khưu Doanh Doanh vô cùng sốt ruột, cũng không biết chuyện gì đã xảy đến đột ngột với An Điềm, cô chỉ có thể lấy điện thoại ra và gọi cho Cao Lỗi.