An Điềm bật dậy, cô lắc đầu không thể tin được: Hiểu Hiểu, thực sự đối xử với mình như vậy sao?
Nếu đúng thật như vậy, thì mình có đợi đến chết, Hiểu Hiểu cũng sẽ không đến tìm mình! Rốt cuộc thì mình đã làm gì mà Hiểu Hiểu lại ghét mình như vậy? Họ từng là bạn tốt với nhau, bây giờ lại lấy túi xách của mình sau đó rời khỏi
An Điềm hít thở sâu, l*иg ngực cô đau nhói, cô quay đầu lại thấy màn đêm dần buông xuống rồi, cuối cùng nhấc chân lên: Nếu Lâm Hiểu Hiểu cố ý bỏ rơi mình, vậy thì cô ấy sẽ không quay lại tìm mình. Bây giờ cũng khuya rồi, cô phải gọi điện thoại cầu cứu thôi.
Không biết vì sao, vừa nghĩ đến việc cầu cứu, số điện thoại đầu tiên hiện ra trong đầu An Điềm lại là Cố Thiên Tuấn.
An Điềm nghiến răng: Dù mình chỉ có thể nhớ số điện thoại của Cố Thiên Tuấn cũng không sao, bất luận thế nào, chỉ cần có thể liên lạc được người có thể an toàn đưa mình về nhà mới là quan trọng nhất.
An Điềm lần nữa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, phát hiện con đường này đã không còn ai cả.
An Điềm nhìn về nơi xa xăm, thấy có người đi về phía mình, An Điềm vội chạy về trước, cô thấy một người đàn ông đang ngậm điếu thuốc, khách sáo hỏi: “Chào anh, cho hỏi gần đây có điện thoại công cộng không?”
Người đàn ông bị chặn lại nhìn qua An Điềm, rồi trả lời bằng giọng địa phương: “Có có có, tôi dẫn cô đi.”
“Cảm ơn.” An Điềm gật đầu, đi theo sau người đàn ông đó.
Lúc này, mặt trời đã lặn, một luồng gió lạnh thổi qua, cuốn bay các mảnh giấy trên phố.
An Điềm bất giác hắt hơi một cái, cô rờ trán, hình như khá nóng, cô siết chặt chiếc áo gió trên người, đi theo người đàn ông qua bảy tám ngõ phố, rồi đi vào một con hẻm nhỏ.
An Điềm hơi nghi ngờ: Sao càng đi càng vắng thế này? Điện thoại công cộng không phải là ở vị trí dễ tìm thấy sao?
An Điềm do dự dừng lại, nhìn người đàn ông đó với thái độ cảnh giác.
Người đàn ông đó đang đi về trước, đột nhiên không nghe tiếng giày cao gót của An Điềm nữa, anh quay đầu lại, khuôn mặt râu ria xồm xoàm cười: “Cô gái đẹp này sao không đi nữa?”
“Cho hỏi trạm điện thoại công cộng còn bao xa?” An Điềm bất giác lùi lại một bước.
“Không xa, sắp tới rồi.” Người đàn ông đó tiến về trước một bước, cười híp mắt nói.
“Thôi được rồi, tôi không gọi nữa.” An Điềm lắc đầu, sau đó vội quay người chạy về hướng ngược lại.
“Ê, cô khoan đi đã!” Người đàn ông vội đuổi theo kéo tay An Điềm lại.
“Anh làm gì vậy, buông tôi ra!” An Điềm dùng sức gạt tay người đàn ông đó ra, chạy bạt mạng về phía trước.
Người đàn ông bị bỏ lại lập tức chạy như tên bắn về trước, ôm lấy eo của An Điềm, anh bế An Điềm lên rồi cười nói: “Tôi còn định lừa cô về nhà rồi mới ra tay, không ngờ cô lại phát hiện ra nhanh như vậy.”
“Buông tôi ra!” An Điềm liên tục vùng vẫy, chiếc giày cao gót đã bị rớt ra, tay cô liên tục đánh vào tay đang ôm eo của cô, nhưng có làm thế nào cũng không thoát được!
“Đừng làm ồn, sắp tới nhà tôi rồi, lúc đó tôi sẽ cho cô tận hưởng một chút!” Người đàn ông đó cười gian, rồi bế An Điềm đi về trước.
“Cứu tôi với! Có ai không? Cứu tôi, cứu với!” An Điềm ra sức hét to, giọng cô thê lương ngân vang ở ngõ phố yên tĩnh.
Lúc này, một đám người chạy đến, bao vây người đàn ông và An Điềm đang cố gắng vùng vẫy.
An Điềm phát hiện ra đám người này đều là thôn dân lân cận, có nam có nữ, có già có trẻ, chỉ là không có trẻ con, và người đứng trước mặt có vẻ là người quản thôn.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, cuối cùng An Điềm cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng cô khàn khàn nói với đám người đó: “Mau, mau báo cảnh sát, tôi bị bắt cóc!”
Nhưng điều khiến An Điềm không ngờ chính là, đám người đó không hề nhìn An Điềm, mà tập trung vào người đàn ông đó: “Hỗn Hỗn, anh lại làm chuyện xấu nữa à! Lần trước vừa ức hϊếp xong một cô sinh viên, sau đó còn bán cô ta vào vùng núi hẻo lánh rồi mà? Bây giờ cảnh sát đang điều tra gắt gao, nếu không phải chúng tôi bao che cho anh, thì anh sớm đã bị bắt rồi.”
An Điềm tưởng chừng như không tin vào tai mình: Đám người này rốt cuộc đang nói gì vậy?
Hỗn Hỗn đang bế An Điềm cười: “Tiền tôi kiếm về không phải cũng đem hết cho ông sao, hơn nữa, những việc tôi làm nếu thực sự bị cảnh sát điều tra ra thì ngành du lịch ở đây của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng!”
Hỗn Hỗn nói xong lại nhìn An Điềm: “Tôi đã theo dõi cô gái này cả buổi chiều rồi, rõ ràng cô đi với một cô gái khác nữa, nhưng cô gái đó bỏ cô ở lại một mình. Nên, tôi cảm thấy cô gái đó vốn dĩ muốn cô gái này biến mất trên đời, tôi có làm gì cô đi nữa thì cũng không có gì to tát hết.”
“Không thể nào!” An Điềm hét to, cô tin Lâm Hiểu Hiểu đúng là cố ý bỏ rơi mình, nhưng cô tuyệt đối tin rằng Lâm Hiểu Hiểu không hề muốn lấy mạng của cô!
“Cứu với! Cứu với!” An Điềm chỉ có thể hét to lên.
“La gì mà la, coi chừng tôi hϊếp cô bây giờ!” Hỗn Hỗn hét lên, nếu không phải bây giờ cô đang trong tình huống như vậy, chắc chắn sẽ giáng một bạt tai xuống.
Tuy nhiên, người quản thôn nghe Hỗn Hỗn nói như vậy, bèn nhìn qua An Điềm qua ánh sáng mờ ảo: “Hỗn Hỗn, tôi thấy cách làm của cậu hay đấy!”
Người quản thôn vừa nói xong, thì cả đám người cười phá lên, chỉ có những người phụ nữ theo đến, nhổ nước bọt rồi kéo chồng mình về.
“Ơ… thế thì không hay lắm!” Hỗn Hỗn nhìn An Điềm, có chút tiếc nuối, vì anh định hưởng thụ một mình thôi.
“Có gì mà không hay chứ, chúng tôi chăm sóc cậu bao lâu nay rồi! Cậu phải đền ơn đáp nghĩa đi chứ!” Người quản thôn bước về trước rờ khuôn mặt của An Điềm.
An Điềm lập tức xoay đầu đi: “Cút đi!”
“Ha ha, cũng có cá tính đấy!” Người quản thôn cười, rồi nhìn Hỗn Hỗn, “Thả cô ấy ra!”
Hỗn Hỗn không muốn bỏ ra nhìn An Điềm một cái, rồi quẳng An Điềm xuống đất.
An Điềm đau nhức khắp người, lập tức đứng dậy chạy đi.
Nhóm người đó lập tức tiến về trước chặn đường của An Điềm, người quản thôn cười nói với An Điềm: “Đừng mất công chạy nữa, cô chạy không thoát đâu. Cô xinh đẹp như vậy, bán được giá lắm, chúng tôi còn có thể được chia ít tiền!”
An Điềm tự cho rằng mình đã trải qua không ít chuyện, nhưng có thế nào cũng không nghĩ đến bản tánh con người lại độc ác đến như vậy! Cô không ngừng lùi lại, cuối cùng bị ép vào góc tường: “Tôi nói cho các người biết, bạn tôi nhất định sẽ đến cứu tôi! Tốt nhất là các ngươi thả tôi ra đi!”
“Nếu đã đến chỗ này của chúng tôi rồi thì đừng nghĩ đến chuyện trở về nữa!” người quản thôn ép sát vào An Điềm, trời rất tối khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, nhưng An Điềm cảm thấy rất buồn nôn!
An Điềm đã không còn đường lui nữa, phía sau cô là mặt tượng bùn lầy, cô cảnh giác nhìn họ.
Lúc này, người quản thôn đưa tay ra muốn tóm lấy tay của An Điềm.
An Điềm nhanh chóng né qua một bên.
Lúc này, do động tác quá đột ngột nên tiền từ trong túi rơi ra một tấm.
An Điềm dán mắt vào tờ tiền, đột nhiên mắt sáng lên, cô lập tức lấy hết tất cả số tiền trong túi ra rồi hô to: “Các ngươi cần tiền đúng không? Tôi có rất nhiều tiền, ai giành được là của người đó!”
Ánh mắt của những người đó, lập tức bị tiền trong tay của An Điềm thu hút.
Người quản thôn thấy thế, hung dữ nói: “Không được nhúc nhích, tiền này là của tôi!”
“Tôi nói rồi, ai giành được là của người đó!” An Điềm nói xong lập tức vung tay rải tiền lên không trung.