Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 272

“An Điềm!” Cố Thiên Tuấn mới phát hiện mình đùa hơi quá, nên vội kéo tay An Điềm lại.

“Buông tôi ra!” An Điềm dứt khoát gạt tay ra, cô không ngừng rơi nước mắt, cô muốn gạt tay của Cố Thiên Tuấn ra nhưng sức lực của Cố Thiên Tuấn mạnh như vậy, nên cô có làm thế nào cũng không gạt ra được.

“Anh không buông, bây giờ không, sau này cũng không.” Cố Thiên Tuấn nắm chặt tay của An Nhiên, nghiêm túc nói.

“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm nghiến răng, cô trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn, bộ dang như muốn nổi điên lên.

Nhưng ngay cả bản thân của An Điềm cũng không ngờ là cô lại không kiềm chế được khóc òa lên, cô há hốc miệng, nước mắt chảy xuống: “Cố Thiên Tuấn, anh trêu người như thế sao, vui lắm sao?”

Vừa nãy cô cứ tưởng Cố Thiên Tuấn chết thật rồi, lúc đó cô cảm thấy như trời sập xuống vậy!

“An Điềm...” Cố Thiên Tuấn đau lòng, anh nhẹ nhàng kéo tay của An Điềm muốn ôm cô vào lòng.

“Anh cút đi!” An Điềm lạnh lùng nhìn Cố Thiên Tuấn, gân cổ lên đứng tại chỗ.

“An Điềm, xin lỗi, anh...”

“Hai người đang làm gì vậy?”

Lâm Hiểu Hiểu từ xa cất giọng gọi, khiến cho Cố Thiên Tuấn và An Điềm giật cả mình, họ cùng lúc quay đầu, nhìn Lâm Hiểu Hiểu đang mặc áo tắm chạy vội đến chỗ họ.

An Điềm vội gạt tay Cố Thiên Tuấn ra rồi lùi lại một bước.

“An Điềm, anh ba!” Lâm Hiểu Hiểu chạy như bay đến trước mặt An Điềm và Cố Thiên Tuấn, cô nghi ngờ nhìn qua hai người, “Từ xa là tôi đã thấy hai người lôi lôi kéo kéo rồi, hai người đang làm gì vậy?”

Cố Thiên Tuấn thờ ơ nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi nói: “Chúng tôi...”

“Vừa nãy tôi vô ý trượt chân, anh Cố đây đã đỡ tôi lại.” An Điềm vội ngắt lời của Cố Thiên Tuấn rồi lật đật giải thích.

Cô không muốn bất kỳ ai biết chuyện xảy ra lúc nãy, cũng không muốn bất kỳ ai suy nghĩ về cô và Cố Thiên Tuấn, anh ấy là tổng tài Cố Thị là chồng của Chu Mộng Chỉ.

Và mình chỉ là một nhân viên bình thường ở Tô Thị, vì du lịch cùng một nơi nên gặp nhau.

Đúng, quan hệ của họ chỉ có như vậy. An Điềm kiên quyết nghĩ như vậy.

Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm, rồi lại nghĩ đến những chuyện mình đang làm, cuối cùng ngậm ngùi không nói gì.

“Vậy sao? Tôi thấy không giống lắm.” Lâm Hiểu Hiểu khoanh tay trước ngực, nói với giọng nghi ngờ nhìn An Điềm.

“Hiểu Hiểu, bình thường cô cũng nói chuyện với An Điềm như vậy sao?” Cố Thiên Tuấn cau mày, giọng điệu hững hờ.

Nhưng Lâm Hiểu Hiểu lại bị ngữ khí của Cố Thiên Tuấn làm sao sợ, có nghe thế nào đi nữa thì cũng cảm thấy Cố Thiên Tuấn răn dạy và quở mắng mình.

Nhưng dù Cố Thiên Tuấn quở trách cô thì Lâm Hiểu Hiểu cũng không dám nói Cố Thiên Tuấn gì cả.

“Anh, anh ba, em tìm An Điềm có việc! Em đi trước nhé!” Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì kéo tay An Điềm chạy đi.

An Điềm cũng muốn rời khỏi Cố Thiên Tuấn, nên để mặc Lâm Hiểu Hiểu kéo mình đi.

Đợi Lâm Hiểu Hiểu đi khỏi tấm mắt của Cố Thiên Tuấn thì cô gạt tay An Điềm ra, cô nhìn An Điềm chằm chằm, nói như đang hỏi cung phạm nhân vậy: “An Điềm, vừa nãy không thấy cô đâu cả, bây giờ lại thấy cô đi với anh ba, nói đi cô và anh ba có quan hệ gì vậy?”

“Không có quan hệ gì cả.” An Điềm cảm thấy khá mệt, cô ôm lấy đôi vai mình, nói “Ở đây lạnh quá, tôi về phòng trước đây.”

“Cô không được đi!” Lâm Hiểu Hiểu quay người lại chặn ngay phía trước mặt An Điềm, “Hôm nay cô không nói rõ ràng thì tôi không cho cô đi đâu cả!”

“Hiểu Hiểu, tôi phải về đây.” An Điềm hắt xì hơi đi vòng qua Lâm Hiểu Hiểu.

“Tôi nói rồi, cô không nói rõ thì không được đi!” Lâm Hiểu Hiểu sốt ruột, cô chặn ngay phía trước của An Điềm, đưa tay ra dùng sức đẩy An Điềm một cái.

An Điềm vốn đi chân không, cộng thêm việc vừa nãy với Cố Thiên Tuấn khiến cô rất hoang mang, bây giờ bị Lâm Hiểu Hiểu đẩy như vậy, An Điềm suýt chút nữa thì ngã sóng soài xuống đất.

“Lâm Hiểu Hiểu, cô làm gì vậy?” An Điềm lạ lùng nhìn Lâm Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu không thấy mình đang mặc đồ bơi và sắp bị lạnh cóng sao?

Hơn nữa con đường này đều là đá, lỡ như ngã xuống hậu quả thế nào cô ấy có từng nghĩ qua không?

“Cô còn hỏi tôi đang làm gì, tôi phải hỏi cô làm gì đây này!” Lâm Hiểu Hiểu không hề cảm thấy có lỗi, cô tiếp tục khoanh tay trước ngực, phải hỏi cho bằng được, “Nói, cô và anh ba có quan hệ gì, tốt nhất thì cô nên nói thật đi! Nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

An Điềm đột nhiên cảm thấy l*иg ngực đau nhói: Người bạn tốt trước đây mình từng trân trọng, giờ lại nói chuyện với mình như vậy.

“Hiểu Hiểu, cô tránh ra đi được không?” An Điềm nhẫn nại, dường như đang cầu xin Lâm Hiểu Hiểu, chuyện vừa nãy xảy ra đã khiến cô mệt lừ rồi, cô hy vọng Lâm Hiểu Hiểu có thể để mình nghỉ ngơi, yên tĩnh một chút.

“Tôi không tránh đó!” Lâm Hiểu Hiểu tiến về trước một bước, chặn luôn đường đi của An Điềm, “Cô nhất định phải nói rõ mối quan hệ giữa cô và anh ba!”

“Ha ha...” Lòng của An Điềm đã nguội lạnh, cô cười phá lên tiếp tục nhìn Lâm Hiểu Hiểu, “Lâm Hiểu Hiểu, tôi và Cố Thiên Tuấn quan hệ thế nào, tại sao phải nói với cô chứ? Cô là gì của tôi?”

An Điềm nói xong, mặt lạnh lùng đi về trước.

Lâm Hiểu Hiểu bị An Điềm đυ.ng vào lùi ra sau, nhưng An Điềm không hề chớp mắt tiếp tục đi về trước.

Lâm Hiểu Hiểu nghiến răng, cô lập tức quay người lại, đuổi theo An Điềm rồi lại đột nhiên dừng lại.

“Phá hoại tình cảm của anh ba và chị ba còn nói lý nữa à!” Lâm Hiểu Hiểu nghiến răng nói, “An Điềm, tôi không ngờ cô lại u mê không tỉnh ngộ như vậy, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Hiểu Hiểu!”

Tô Thanh Dương ở cách đó không xa, mặc chiếc áo khoác giản dị đi về hướng Lâm Hiểu Hiểu, mái tóc uốn quăn và khuôn mặt thanh tú được rọi sáng dưới ánh nắng mặt trời mùa đông, càng khiến anh trở nên say đắm lòng người hơn.

“Anh Tô.” Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt nơi mà An Điềm rời khỏi, trên mặt nở nụ cười bước đến tiếp đón.

“Vừa nãy tôi thấy cô tìm đi khắp nơi tìm An Điềm, đã tìm thấy chưa?” Tô Thanh Dương hỏi.

Vừa nghe Tô Thanh Dương nhắc đến chuyện của An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu tâm trạng vừa nãy rất tốt trở nên lạnh lùng: “Tìm thấy rồi!”

“Ừ, vậy thì tốt.” Tô Thanh Dương gật đầu, “Tuy đây là nơi du lịch, nhưng cũng là vùng hẻo lánh, hơn nữa khắp nơi đều là người đi du lịch, rất lộn xộn, cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Lâm Hiểu Hiểu nghe Tô Thanh Dương quan tâm An Điềm thì càng tức giận, cô nhìn Tô Thanh Dương hỏi: “Anh Tô, anh cảm thấy con người An Điềm thế nào?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Thì em hỏi anh đó, anh cảm thấy con người của An Điềm thế nào?!”

Tô Thanh Dương chần chừ một chút, rồi nghiêm túc trả lời: “Tôi cảm thấy An Điềm rất tốt.”

“Vậy nếu như cô ấy không phải là người như anh nghĩ thì sao?” Lâm Hiểu Hiểu nghiến răng, suýt chút nữa nói hết mọi chuyện cho Tô Thanh Dương biết.

Tô Thanh Dương nhìn về nơi xa, kiên định nói: “Tôi tin An Điềm.”

“Các người đều bị An Điềm gạt rồi!!!” Giọng nói của Lâm Hiểu Hiểu trở nên thánh thót, “An Điềm là người phụ nữ giả tạo, các người đều bị gạt rồi!”