Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 234

Quả nhiên, Lý An Ni đã thoát khỏi sự khống chế của Trần Hòa Thành thì cũng không đẩy Trần Hòa Thành ra, cô ta chỉ quay đầu đi nhìn chỗ khác.

“Vậy thì đúng rồi.” Trần Hòa Thành dùng bàn tay chưa rửa hôm đó sờ soạng cơ thể nõn nà của Lý An Ni rồi nói, “Nói anh biết, có phải là sung sướиɠ lắm không?”

“Khốn kiếp! Đừng nhiều lời!” Lý An Ni vẫn không thèm nhìn Trần Hòa Thành, nhưng cũng không còn vùng vẫy nữa, mà chỉ miễn cường chịu đựng Trần Hòa Thành, “Nhanh chút đi, nếu không An Điềm tò mò tới gần chiếc xe thì tiêu đấy!”

“Chỉ cần em ngoan ngoãn không phản kháng thì dù An Điềm có đi qua đây, anh cũng sẽ đè em xuống, cô ta sẽ không thấy mặt em đâu.” Trần Hòa Thành nói xong thì dùng tay vuốt ve khuôn mặt của Lý An Ni.

“Im đi, tôi vừa quay hình xong là bị anh kéo đến đây rồi! Một chút nữa phải quay lại, anh đừng cản trở thời gian của tôi!” Lý An Ni quay đầu trừng mắt nhìn Trần Hòa Thành, sau đó thì ngoảnh mặt đi không thèm nhìn anh ta.

“Ha ha, anh thích nhất là bộ dạng miệng nói một đường lỏng nghĩ một nẻo của em, trông rất là quyến rũ! Càng khiến anh thích thú!” Trần Hòa Thành nói xong thì dùng hết sức đưa vào cơ thể cô ta, kết quả là chiếc xe càng lắc lư hơn!

Nhưng An Điềm ở phía xa vẫn không thấy xe đang lắc lư.

Vì An Điềm bây giờ đang bị sự tức giận che mắt.

Lý Tư Kỳ khóc lóc kể lể, An Điềm biết Ôn Mỹ Lan chết là do hít quá nhiều oxy.

Đối với điểm này, An Điềm vẫn khá bùi ngùi, đôi lúc đời người như một vở kịch, khối u ác tính đó mà cũng có thể phẩu thuật thành công được, nhưng lại chết vì hít quá nhiều oxy!

Nhưng, đằng sau câu chuyện đáng tiếc đó thì có những chuyện rất hiển nhiên. Cả đời Ôn Mỹ Lan đều so đo tính toán ích kỷ, cuối cùng cũng chết vì sự ích kỷ đó, cũng coi như là nhân quả luân hồi.

An Điềm vốn dĩ cho rằng, Lý Tư Kỳ đau buồn vì cái chết của mẹ chồng mới thành ra như vậy.

Song, những lời nói tiếp theo của Lý Tư Kỳ khiến An Điềm vô cùng bỡ ngỡ.

Thì ra sau khi Ôn Mỹ Lan qua đời, Ôn Minh chạy vội về trong đêm.

Sau khi xác nhận cái chết của Ôn Mỹ Lan ở chỗ Trì Cảnh Dật thì Ôn Minh mới bắt đầu buồn bã chuẩn bị hậu sự cho Ôn Mỹ Lan.

Lý Tư Kỳ cũng cẩn thận không dám nói gì, chỉ lê lết tấm thân yếu đuối âm thầm giúp đỡ Ôn Minh.

Lúc đó Lý Tư Kỳ cũng muốn nói chuyện này cho bố mẹ của mình biết, nhưng vì Lý Tư Kỳ đã gọi điện cho Ôn Minh, điện thoại hết pin rồi, nên dùng điện thoại của Ôn Minh.

Vừa hay lúc đó điện thoại của Ôn Minh có cuộc gọi đến.

Lý Tư Kỳ nhìn thấy là điện thoại của Tiểu Trương đồng nghiệp của Ôn Minh nên bèn nghe điện thoại.

Nhưng Lý Tư Kỳ vẫn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ nũng nịu: “Chồng à, tối qua sau khi anh về thì vẫn chưa gọi điện cho người ta nữa!”

Khi Lý Tư Kỳ nghe xong, máu dồn lên não, khi chưa kịp phản ứng gì thì người phụ nữ ở đầu kia lại tiếp tục nói: “Có phải là bà vợ già Lý Tư Kỳ lại quấn lấy anh không? Anh không bảo chị ta chăm sóc mẹ anh sao?”

Lý Tư Kỳ há hốc, đột nhiên l*иg ngực đau nhói không nói nên lời, chỉ cầm điện thoại trên tay, nghe người phụ nữ đó nói chuyện.

Cuối cùng thì người phụ nữ nũng nịu một lúc cũng cảm thấy có gì không ổn, vội hỏi: “Chồng à, anh nói gì đi!”

Lý Tư Kỳ á khẩu vẫn không nói được gì, sức mạnh cuối cùng trong cô cố trụ lại để cô không ngã xuống.

Chính lúc đó, Ôn Minh đang tìm điện thoại chạy lại.

Khi Ôn Minh thấy Lý Tư Kỳ đang cầm điện thoại, sắc mặt nhợt nhạt thì lập tức dừng bước, trong lòng cũng đoán ra được xảy ra chuyện gì rồi, nên anh ta đứng tại chỗ không dám nói gì.

Nhưng Lý Tư Kỳ vẫn rất bình tĩnh đưa điện thoại cho Ôn Minh, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể nói chuyện: “Người phụ nữ đó gọi cho anh.”

Sau khi Lý Tư Kỳ nhét điện thoại vào tay Ôn Minh thì đi lướt qua Ôn Minh, nước mắt giàn giụa đi qua anh ta.

Nhưng Lý Tư Kỳ đi chưa được hai bước thì ngất xỉu.

Sau khi Lý Tư Kỳ tỉnh lại, thấy Ôn Minh đang ở bên cạnh chăm sóc mình thì bắt đầu hoảng loạn, nhưng lại không biết nói gì.

“Bắt đầu từ khi nào vậy?” Lý Tư Kỳ không hiểu tại sao mình lại bình tĩnh như vậy, nước mắt cũng không rơi, nhưng tim cô đau rất đau.

Ôn Minh ngập ngừng nói: “Đầu năm nay.”

Lý Tư Kỳ nhìn bộ dạng người chồng thật thà chất phác đã ở cùng mình bảy năm trời, cô cười khổ rồi tự chế giễu mình: “Đã lâu như vậy sao, vậy mà bây giờ tôi mới phát hiện.”

“Vợ à, anh sai rồi, anh và cô ta chỉ chơi qua đường thôi, là cô ta dụ dỗ anh trước.” Ôn Minh vội nắm lấy tay của Lý Tư Kỳ nói.

“Ôn Minh, anh cảm thấy những lời nói như vậy có ý nghĩa sao?” Lý Tư Kỳ cười khổ, quay đầu đi không nhìn Ôn Minh, “Chúng ta ly hôn đi.”

Ôn Minh hốt hoảng, lúc đó quỳ ngay trước Lý Tư Kỳ van xin, “Vợ à, anh sai rồi được không? Em tha thứ cho anh nhé, sau này anh không dám như vậy nữa.”

“Anh đi ra đi, đơn ly hôn tôi sẽ gửi anh sau.” Lý Tư Kỳ vẫn không chịu quay đầu lại.

“Anh sẽ không ly hôn đâu, em bình tĩnh lại trước đi.” Ôn Minh thấy Lý Tư Kỳ đã quyết định nhưng không đồng ý, nên anh đứng dậy rời khỏi.

Lúc đó Lý Tư Kỳ đau lòng tột cùng, trong lúc hoang mang, nghĩ phải gọi điện cho An Điềm.

Khoảnh khắc nghe được giọng nói của An Điềm, Lý Tư Kỳ mới nhớ ra, mình có thể khóc mà, sau đó nước mắt cô tuôn ra không thôi.

“Tư Kỳ, cậu ở bệnh viện đợi mình, mình đến ngay.” An Điềm nói xong thì chào Lâm Hiểu Hiểu chạy thẳng đến bệnh viện.

Khi An Điềm chạy đến phòng bệnh thì thấy Lý Tư Kỳ yếu ớt nằm trên giường bệnh, nước mắt vẫn đang giàn giụa.

“Tư Kỳ!” An Điềm vội chạy đến ôm lấy Lý Tư Kỳ.

“Tiểu Điềm, mình buồn quá.” Giọng của Lý Tư Kỳ yếu ớt, ánh nhìn vô định, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Đừng sợ, mình ở đây, Tư Kỳ.” An Điềm vỗ vỗ lưng của Lý Tư Kỳ, “Bất luận xảy ra chuyện gì, mình đều ở bên cậu. Cậu muốn làm gì mình cũng đều ủng hộ.”

Lý Tư Kỳ nghẹn ngào, giọng nói kiên định nói: “Mình muốn gặp người phụ nữ đó, mình muốn xem là rốt cuộc mình bại dưới người phụ nữ như thế nào.”

“Được.” An Điềm gật đầu, “Mình đi cùng với cậu.”

An Điềm ở trong phòng bệnh của Lý Tư Kỳ một lúc, Lý Tư Kỳ khóc mệt rồi, nên đã chìm vào giấc ngủ.

An Điềm nhìn gương mặt tiều tụy của Lý Tư Kỳ, nhớ đến việc Lý Tư Kỳ muốn gặp người phụ nữ đó, cô nghiến răng, đứng dậy đi ra khỏi giường bệnh.

Vừa ra khỏi phòng bệnh là gặp Ôn Minh ủ rũ đứng ngoài cửa phòng bệnh.

“Tư Kỳ đang ngủ, đừng đứng ở cửa làm phiền cậu ấy.” An Điềm chặn Ôn Minh lại, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”