Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 117

"Cẩn thận!" Tô Thanh Dương vừa tan làm nhanh chóng đỡ lấy An Điềm sắp ngã. An Điềm trong vô thức cũng kéo lấy tay của Tô Thanh Dương, đợi đến lúc nhìn thấy người đỡ mình là Tô Thanh Dương thì An Điềm vội buông tay Tô Thanh Dương ra và nói cảm ơn. An Điềm nói xong bèn lùi lại để giữ khoảng cách bình thường với Tô Thanh Dương. Tô Thanh Dương cũng đã quen với sự xa lánh của An Điềm, anh thở dài bất lực, sau đó nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì chạy vội của An Điềm hỏi: "Chuyện gì thế, sao lại vội vàng như vậy?" "Con trai tôi ở nhà trẻ sắp tan học rồi, tôi phải đi đón nó!" An Điềm nhìn đồng hồ trên tay không ngần ngại nói ra. "..." Tô Thanh Dương nghe An Điềm nói, anh ngạc nhiên một hồi rồi cười: Sao anh lại quên nữa rồi, An Điềm đã là mẹ của đứa con bốn tuổi rồi. Sao anh cứ xem An Điềm là con gái cần người chăm sóc chứ? "Cô đã đón con về bên mình rồi à?" Tô Thanh Dương luôn rất muốn biết chuyện của An Điềm, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đi điều tra An Điềm. Vì anh muốn bản thân An Điềm tự nói hết mọi chuyện với anh, bất luận với thân phận là bạn bè hay là thân phận gì khác. Cho nên, đến bây giờ Tô Thanh Dương chỉ biết An Điềm đã ly hôn rồi, có con rồi, đứa trẻ không ở bên cạnh cô ấy mà thôi. "Đúng vậy." An Điềm gật đầu, "Vì nhà bạn tôi xảy ra chút chuyện, nên tôi đón An An về rồi." An Điềm nói đến đây lại nhớ đến khuôn mặt bé nhỏ đáng yêu của An An, ánh mắt cô xa xăm, tỏa ra tình yêu đặc thù của người mẹ, giống như đang trò chuyện với Tô Thanh Dương, lại giống như đang độc thoại một mình: "Thật ra, trẻ con mau lớn lắm, thiếu đi một chút tình thương thì sẽ có rất nhiều hối tiếc. Bây giờ tôi càng lúc càng cảm thấy đón An An về là quyết định vô cùng sáng suốt." Lần đầu tiên Tô Thanh Dương nhìn thấy thần thái của An Điềm như vậy, miệng cô mỉm cười, mang cho người ta một cảm giác rất nhẹ nhàng, rất ấm áp, giống như cả người được phủ một vầng hào quang vậy, ánh mắt anh dừng ở khuôn mặt của An Điềm, nhẹ nhàng tận hưởng Thật ra, thời gian này, Tô Thanh Dương vì không muốn để An Điềm vì mình mà bị làm phiền nên đã có một thời gian không nói chuyện với An Điềm rồi, chứ đừng nói đến chuyện ngắm nhìn cô như vậy. Nhưng một khi ánh mắt anh nhìn thấy An Điềm thì làm thế nào cũng không thu lại được. Đột nhiên, Tô Thanh Dương nghiêm túc nhìn An Điềm cau mày lại hỏi: "An Điềm, mắt cô sao thế?" Tô Thanh Dương chu đáo phát hiện ra mí mắt của An Điềm có một vết sẹo nhỏ vừa kết vảy, màu đỏ tươi, tuy rất cạn nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được. "Hả?" An Điềm trong một lúc chưa kịp phản ứng lại, cô đưa tay rời mí mắt của mình, cười giải thích, "Hôm đó tôi qua nhà bạn, bị con gái nuôi của tôi vô tình làm bị thương." ‘"Khử trùng chưa? Có đi bác sĩ chưa?" Tô Thanh Dương vội hỏi. "Ha ha, vết thương nhỏ thôi, không sao." An Điềm lắc đầu. Nhìn thấy thái độ quan tâm của Tô Thanh Dương, trong lòng An Điềm lại bắt đầu hoang mang, cô vội cúi đầu nói với Tô Thanh Dương: "Tô tổng, tôi không làm phiền anh nữa, tôi sắp trễ rồi, chào nhé!" "Đợi chút, An Điềm!" Tô Thanh Dương bước về trước gọi An Điềm đang chạy về trước. An Điềm thở dài sau đó quay lại hỏi: "Tô tổng, anh còn việc gì ạ?" Tô Thanh Dương nhìn đồng hồ sau đó ngẩng đầu lên nói: "Bây giờ cũng không còn sớm, hay là thế này đi, tôi lái xe đưa cô đi đón con." Tô Thanh Dương cũng muốn nhìn thấy con của An Điềm là một thiên thần như thế nào. Nếu xác định ở bên An Điềm, vậy thì con của cô ấy, Tô Thanh Dương cũng sẽ yêu thương hết mức. "Không cần đâu! Tôi ngồi xe buýt được rồi." An Điềm cười quay đi, vội vàng đi về trước. Nhìn An Điềm sắp quay lưng rời đi, Tô Thanh Dương vì muốn ở bên An Điềm, nhất thời nóng vội lại mang cả Lâm Hiểu Hiểu ra: "Nếu cô ngại ở cùng tôi, thì có thể gọi cả Hiểu Hiểu cùng đi với chung ta! Tôi đi mời cô ấy, nhất định cô ấy sẽ đồng ý!" Tuy nhiên, Tô Thanh Dương vừa buột miệng nói ra thì ý thức được rằng mình sai rồi. Có thế nào anh cũng không nghĩ rằng là bản thân mình vì muốn tiếp cận An Điềm, mà bắt đầu lợi dụng Lâm Hiểu Hiểu! Tuy việc lợi dụng này không gây tổn thương gì cho Lâm Hiểu Hiểu, nhưng động cơ của anh rõ ràng bất chính. Tô Thanh Dương cúi đầu xuống, anh vì cách làm của mình mà cảm thấy bản thân thật đáng ghét. Nghe thấy Tô Thanh Dương nói thế, An Điềm vội dừng bước, đương nhiên cô cũng biết tại sao Tô Thanh Dương lại đề nghị như thế, chứ không phải thật sự muốn ở bên Lâm Hiểu Hiểu, anh chỉ vì mục đích của bản thân mà thôi. Tô tổng, sao anh lại trở nên như vậy? An Điềm có chút thất vọng, cô hít thở sâu, bước đến trước mặt Tô Thanh Dương, nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc nói: "Tô tổng, Hiểu Hiểu là bạn tốt của tôi, tôi không hy vọng anh vì bất kỳ chuyện gì mà đùa với Hiểu Hiểu một người luôn thích và sùng bái anh." Tô Thanh Dương mấp máy bờ môi không nói gì, đương nhiên anh nhận ra được sự thất vọng trong mắt An Điềm, anh cũng rất hối hận sao bản thân lại làm như thế. "Xin lỗi An Điềm." Tô Thanh Dương nhẹ nhàng nói. "Tôi vốn không sao cả. Tô tổng anh làm như vậy chỉ là rất không công bằng với Hiểu Hiểu." An Điềm thở dài, "Hiểu Hiểu là một cô gái rất tốt, hiền lành, nhiệt tình, nên..." "Tôi nghe có người đang khen tôi sau lưng" An Điềm vẫn chưa nói xong thì thấy Lâm Hiểu Hiểu đắc ý đi đến. "Hiểu Hiểu..." Tô Thanh Dương và An Điềm quay người đồng thanh gọi tên Lâm Hiểu Hiểu. "Chào anh Tô, anh cũng tan làm à?" Lâm Hiểu Hiểu nhiệt tình chào hỏi Tô Thanh Dương, sau đó đi đến bên An Điềm thì thầm, "An Điềm, được đó, lại khen tôi ở trước mặt anh Tô, nói mò gì mà toàn sự thật thế này!" An Điềm không biết làm sao và cười: Hiểu Hiểu này, thật sự khiến mình không biết phải làm sao mới phải. Nhưng Tô Thanh Dương nhìn bộ dạng không hề hay biết gì của Lâm Hiểu Hiểu, trong lòng anh có chút áy náy: An Điềm nói rất đúng, Hiểu Hiểu là cô gái tốt, nếu mình không có ý định ở bên cô ấy thì cũng không nên lợi dụng cô! "An Điềm, cô và anh Tô đang nói gì thế" Lâm Hiểu Hiểu quay qua nhìn An Điềm: Không phải là khen tôi suốt đấy chứ? Thật ngại quá! "Không có gì, tôi phải đi nhà trẻ đón An An đây, vì phải tranh thủ thời gian nên hơi vội vàng, suýt chút thì đυ.ng phải Tô tổng." Chỉ với một câu nói An Điềm là có thể giải thích ngọn nguồn mọi chuyện. "Thế à!" Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, cô nhìn An Điềm nói, "Tôi đã nói là tôi đưa cô đi rồi, cô cứ không chịu, cô xem, gấp gáp quá lại xảy ra chuyện rồi kìa." "Thôi được rồi, Hiểu Hiểu đừng nói tôi nữa, muộn quá rồi, kéo thêm một lúc nữa dự là An An sẽ khóc mất." An Điềm lần nữa giơ tay nhìn đồng hồ và nói, "Chào nhé!" "Bây giờ đã không kịp rồi?" Lâm Hiểu Hiểu cũng đưa tay xem đồng hồ, "Cô đi xe buýt còn phải đợi nữa, còn phải chuyển tuyến, phiền lắm, để tôi đưa cô đi thì hơn."