Ngã Dục Phong Thiên

Chương 45

Chương 44: Phong vân nổi dậy (2)
- Đúng rồi Mạnh Hạo, thí luyện thăng chức đệ tử nội môn đã bắt đầu được vài hôm, nghe bảo có một tháng để báo danh, ngươi nhanh đi báo danh tham gia đi. Một khi thành công ngươi chính là đệ tử nội môn thứ ba của Kháo Sơn Tông, thân phận cao quý vô cùng!

Tên mập nghĩ đến đây vội mở miệng nói.

- Thí luyện thăng chức đệ tử nội môn?

Mạnh Hạo ngẩn người, việc này trước đây hắn có nghe qua vài lần, nhưng lúc đó hắn tu vi yếu ớt, cảm thấy việc này với hắn quá xa vời, nhưng bây giờ đã khác, cả Kháo Sơn Tông, Ngưng Khí tầng sáu tính cả Mạnh Hạo cũng chỉ có ba người.

Theo thứ tự lần lượt là Vương Đằng Phi, Hàn Tông, và hắn Mạnh Hạo. Hàn Tông ban đầu là tầng năm đỉnh phong, mấy năm nay đã đột phá được đến tầng sáu.

- Nghe nói lần này chỉ lấy một vị đệ tử nội môn, mọi người đều đồn rằng thí luyện lần này mở ra là vì Vương Đằng Phi, ngươi hôm nay đã đến tầng sáu, không biết chừng sẽ thành công.

Tên mập khuyên bảo, hận Mạnh Hạo không thể lập tức đồng ý, cuối cùng đã có đường trở thành đệ tử nội môn, bản thân gã ở Kháo Sơn Tông này lại càng có thể tung hoành ngang dọc.

Mạnh Hạo có chút chần chờ, không quyết định ngay, dù rất muốn trở thành đệ tử nội môn, dẫu sao nội môn với ngoại môn hoàn toàn không giống nhau, bất kỳ kẻ nào cũng không dễ dàng mạo phạm kể cả trưởng bối tông môn. Vả lại linh thạch đan được cho việc này càng nhiều, tu vi Mạnh Hạo tăng quá nhanh, hắn không thể không lo lắng người ngoài biết được sẽ đoán lung tung dẫn đến hoài nghi, như thế có khi lại mất nhiều hơn được.

Đi vào Kháo Sơn Tông đã được hai năm, Mạnh Hạo cảm thụ sâu sắc đối với việc cá lớn nuốt cá bé, càng hiểu rõ đạo lý tiền tài, nhưng hắn vẫn không phải là hoàn toàn quyết định không đi, đây là thời điểm thích hợp hay là cần phải từng bước, nhất là vừa mới trải qua trận chiến trong Hắc sơn, pháp bảo cùng đan được đều tiêu hao hết sạch, giờ phút này cần tức tốc bổ sung vào.

Nghĩ đến đây hắn không khỏi đau lòng khi nhớ đến hai ngàn khối linh thạch kia.

Phút chốc đã hơn hai mươi ngày trôi qua, thời gian báo danh thăng chức đệ tử nội môn cũng sắp kết thúc, kẻ báo danh không nhiều lắm, nhưng quy củ tông môn là như thế, một khi đã báo danh thì không được rời khỏi quảng trường, ngồi ở dưới chín cây cột kia mà chờ đợi thí luyện triển khai, người ngoài cũng không được làm phiền, nếu không chính là vi phạm môn quy.

Gọi là thí luyện, thực tế là tỷ thí đấu pháp lẫn nhau mà thôi. Nghe nói nhiều năm trước nội môn thí luyện của Kháo Sơn Tông được tiến hành ở nơi nguy hiểm bên ngoài, nhưng nay Kháo Sơn Tông đã xuống cấp chỉ dựa vào đấu pháp để thăng chức nội môn.

Thời gian hơn hai mươi ngày, Mạnh Hạo làm một chuyến đến khu công khai cấp cao, là mảnh đất yên tĩnh, không có người. Nghĩ đến Kháo Sơn Tông xuống dốc, Mạnh Hạo càng hiểu sự tiêu điều của nơi này, bắt đầu mở quầy tạp hóa ở khu công khai cấp thấp.

Hắn trở về, không ai dám tranh giành chuyện buôn bán ở quầy tạp hóa nữa, khiến Mạnh Hạo hai mươi ngày nay buôn bán cực tốt, lời không ít linh thạch, gần như mỗi ngày đều phải phục chế pháp bảo cùng đan được, tích lũy dần dần.

Nhìn trong túi càng lúc càng nhiều phi kiếm pháp bảo, tuy rằng là vũ khí tầm thường, nhưng số lượng đã gần trăm, Mạnh Hạo nghĩ lại trận chiến cùng Lục Hồng, nghĩ đến Hắc sơn, dần dần hiểu được bản thân nên đấu pháp như thế nào. Hắn suy tư một hồi, hai mắt như bừng sáng, nghĩ tới một cách có thể khiến sức mạnh của phi kiếm tăng lên.

Từ ngày hôm đó, Mạnh Hạo bỏ việc bày bán, phần lớn thời gian dùng để nghiên cứu làm thế nào để uy lực của phi kiếm mạnh hơn nữa. Hắn thử nhiều lần, dần dần tìm ra mấy phương pháp. Mới đầu cố ý khiến bản thân có thể khống chế nhiều phi kiếm hơn, thậm chí khiến phi kiếm có thể tạo ra nhiều dáng vẻ. Vì phòng có người đoán được, Mạnh Hạo cố ý đem những phi kiếm này hoặc là mài mòn, hoặc là gãy rỉ sét hoặc là bôi lên màu sắc khác, thoạt nhìn như đồ vứt đi.

Ngoài ra gần như mỗi ngày, hắn đều thử qua tâm tư Ứng Long quân chủ thiên không trong mộng, tuy là đều không thể thành công nhưng lại phát hiện ra uy lực Phong Hành thuật tăng lên không ít, dường như bản thân đã rất gần bầu trời.

Thời gian nhoáng một cái, chỉ còn hai ngày để báo danh thăng chức nội môn đệ tử. Mạnh Hạo đang ở khu công khai cấp thấp bày hàng, nhìn tên mập ở bên trong khuyên bảo hết nước bọt. Bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn về phía xa, nhìn thấy dưới núi có một người hai tay chắp sau lưng cất bước đến, mỗi bước vài trượng, rất nhanh đã ra ngoài đỉnh núi. Người này là một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thần sắc ngạo nghễ, trước người trôi nổi một tờ giấy vàng, trên giấy vẽ mấy ký hiệu phức tạp, từ từ xuất ra khỏi tờ giấy, lượn lờ xung quanh vị thanh niên đó.

- Bùa chú…

Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe sáng, giấy vàng này ở trong Ngưng Khí Quyển có nói qua, là một loại bảo vật có số lượng hạn chế, uy lực không nhỏ.

Người đang tiến đến chính là cường giả đệ nhị ở ngoại tông, Ngưng Khí tầng sáu Hàn Tông, gã vừa xuất hiện, khiến mọi người ở núi tới tấp cúi đầu.

- Mạnh Hạo, Thượng Quan sư thúc tìm ngươi có việc, ngươi hãy theo ta một chuyến.

Hàn Tông không nhìn một ai khác mà chỉ nhìn Mạnh Hạo, lạnh nhạt mở miệng.

Mạnh Hạo cau mày, Thượng Quan sư thúc hắn không xa lạ gì, bất luận là phát đan nửa tháng trước hay giúp Vương Đằng Phi đối kháng mãng yêu, đều có thể nhìn ra sự siêu phàm ở người này.

- Lão tìm ta có chuyện gì… chẳng nhẽ người này đã biết được điều gì?

Mạnh Hạo chậm rãi đứng dậy, hắn biết đối phương là trưởng bối tông môn, bản thân là đệ tử ngoại tông phải nghe theo, nếu nói lời cự tuyệt thì rõ ràng trong lòng có gì đó mờ ám.

Mạnh Hạo trầm ngâm nhìn thoáng qua Hàn Tông, trong lòng thầm nghĩ nếu việc này bị bại lộ, Vương Đằng Phi là người đầu tiên tìm đến, nay lại là Thượng Quan sư thúc, hay là có liên quan đến nhau?

Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, vô vàn ý niệm xuất hiện trong đầu, hắn cười nhạt, nhìn như tùy ý liếc nhìn tên mập, cất bước đi về phía trước.

Hàn Tông đi trước, hai người rất nhanh đã đến Tây Phong, ở đỉnh núi phía tây này linh khí có chút nồng nặc, Mạnh Hạo thấy được một lầu các tuyệt đẹp, trong đó có một vài đồng tử đang gieo trồng linh thảo.

Không bao lâu, ở tầng ba lầu các, Hàn Tông dừng lại, nhìn Mạnh Hạo, cùng lúc đó trong lầu truyền ra giọng nói của Thượng Quan Tu.

- Mạnh Hạo vào đi, Hàn Tông ngươi đi Nam Phong.

Lời nói truyền đến, còn có một miếng ngọc giản bay ra dừng lại trong tay Hàn Tông. Hàn Tông cười lạnh nhìn Mạnh Hạo, xoay người rời khỏi.

Mạnh Hạo trong lòng hồi hộp, nghĩ lời nói này có gì không đúng, để Hàn Tông đi Nam Phong, còn đưa cho miếng ngọc giản.

Thời gian cũng không có để cho Mạnh Hạo suy nghĩ nhiều, đại môn không một tiếng động mở ra, một mảnh tối đen bên trong ẩn lộ một cảm giác âm hàn tới xương.