Man Hoang Hành

Chương 18

Chương 18: Tranh chấp (hạ)
Dịch giả: Tuyết Mùa Hạ

Đề tự: avast1

Kiếm Nhất bày tỏ lập trường:

"Phải nhân cơ hội thẳng đường quét ngang,

Cho dù việc chẳng dễ dàng,

Dẫn người thám hiểm Man Hoang hung tàn."


Đạo Huyền từ chối khuyên can,

Chẳng thể chấp nhận nguy nan thế này

Huynh đệ tranh luận gắt gay,

Ai nhường? Ai nhịn? Giãi bày sao đây?


Tăng Thúc Thường lắc đầu:

- Thanh Vân môn lập phái đã hai ngàn năm, cũng chưa bao giờ có mạch nào để lại vị trí thủ tọa theo kiểu cha truyền con nối, ta thấy làm vậy cũng không tốt lắm.

Điền Bất Dịch đáp:

- Được hay không là do sư phụ, Chân Vu sư thúc, còn có chưởng môn sư bá cùng các vị trưởng bối quyết định, nếu họ không có ý kiến gì khác, cha ngươi cứ việc truyền chức thủ tọa cho ngươi, lúc đấy thì có cái gì không tốt cơ chứ?

Tăng Thúc Thường cúi đầu nhìn xuống chân mình, sau một thời gian mới nói:

- Ta thấy làm vậy, cứ như thể là mình đã cố ý gϊếŧ Lưu Diễm sư huynh, trong lòng rất khó chịu. Nên nhớ rằng, trước đó ai cũng tin là, vị trí thủ tọa tương lai này chắc chắn thuộc về huynh ấy.

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, trên mặt cũng lộ rõ nét đau khổ, thấp giọng:

- Hơn nữa, trong các sư huynh đệ ở Phong Hồi Phong, ta cũng khá rõ, bất luận là đạo hạnh hay tư lịch của mình đều không thể phục chúng, dù cho có mạnh mẽ nhận lấy vị trí chủ tọa, e rằng cũng sẽ khiến sau này có vô số tranh cãi.

Điền Bất Dịch nhìn hắn, nhất thời cũng không biết nên nói gì, đành phải vỗ nhẹ lên vai an ủi.

***

Cùng lúc đó, ở Ngọc Thanh điện trên Thông Thiên phong, có mấy người đang tụ tập trong phòng của chưởng môn chân nhân Thiên Thành tử.

Sau một đêm nghỉ ngơi, chưởng môn Thiên Thành tử chân nhân đã tỉnh lại, dù có vẻ còn rất mệt mỏi nên chân vẫn để trong chăn, lưng có gối tựa, ngồi yên trên giường. Ngoại trừ ông, trong phòng còn có ba người khác, phân biệt là Trịnh Thông, Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất.

Trong buổi họp nhỏ sau trận chiến này, vốn dĩ nên rất thoải mái nói chuyện phiếm, vậy mà không ai ngờ được, không khí nơi này rất căng thẳng.

- Không được, việc này ngàn vạn không thể được!

Lời nói như chém đinh chặt sắt, thậm chí còn mang theo đôi phần phẫn nộ, lại từ miệng một người vốn luôn điềm tĩnh như Đạo Huyền phát ra. Còn Vạn Kiếm Nhất lại đang nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt chất chứa đầy kỳ vọng.

Dù cho ánh mắt Đạo Huyền dữ tợn như vậy, nhưng Vạn Kiếm Nhất cũng không hề có ý nhượng bộ, trái lại còn lên giọng:

- Sư huynh, huynh nghe đệ nói hết đã, bởi vì đệ đã nghĩ tới chuyện này rất nhiều lần, quả thực luôn cảm thấy rất quan trọng.

Nói xong, hắn quay người lại đối mặt với Thiên Thành tử có vẻ mặt mệt mỏi đang nằm yên trên giường, hai mắt vẫn còn đang hơi khép lại, trông như thể đang thả hồn đi nơi khác nói:

- Sư phụ, đệ tử cho rằng, lần này dựa vào thần uy của người cùng sự bảo vệ của các đời tổ sư đã đánh bại Ma giáo, làm trọng thương yêu nhân, với uy lực vô thượng của Tru Tiên kiếm, giáo chủ Ma giáo chắc chắn phải chết, Ma giáo tất nhiên sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn không người dẫn dắt. Không nói đâu xa, chiều qua đệ tử xuống núi truy sát Ma giáo dư nghiệt, còn thấy không ít cảnh các phe phái trong Ma giáo đấu khẩu, thậm chí nội đấu, vì thế đây quả thực là cơ hội ngàn năm khó gặp.

Đạo Huyền át lời:

- Vậy thì sao, phe phái trong Ma giáo nhiều như lông trâu, lại có vô số giáo đồ, dù giáo chủ Ma giáo có chết, nhưng cây đổ khỉ tan, các hệ phái lớn lập tức giải tán, thì chúng ta làm sao mới có thể diệt sạch được Ma giáo, cắt cỏ tận gốc cơ chứ? Càng không nói tới giờ đây nguyên khí Thanh Vân môn đã đại thương sau trận chiến, quyết không thể tiếp tục chiến tranh.

Vạn Kiếm Nhất lắc đầu:

- Sư huynh hiểu lầm rồi, đệ dù kiêu ngạo, nhưng cũng không tin rằng có thể diệt được Ma giáo, chỉ là nếu nghĩ tới chuyện xưa nay, thì đều có thể nhận thấy chính đạo và Ma giáo đã tranh đấu nhiều năm, sinh linh đồ thán, cũng đã có không biết bao nhiêu anh tài tuyệt thế khiến Ma giáo đại bại, chính đạo hưng thịnh, nhưng cảnh thái bình như vậy cũng thường không hơn mười năm, ma giáo sau khi rút về Man Hoang dưỡng sức, hồi phục lực lượng lại kéo nhau quay về, gây họa cho muôn dân.

Đạo Huyền hừ lạnh:

- Vậy đệ muốn sao? Chẳng lẽ muốn Thanh Vân môn dốc hết tinh anh, sau đó thẳng tiến tới Man Hoang mà ngàn năm qua ngoại trừ yêu nhân ma giáo không ai có thể tiến đến, thẳng tới thánh điện ma giáo sao?

Vạn Kiếm Nhất thẳng thắn trả lời:

- Tất nhiên không phải, lúc này dù Ma giáo đã thất bại, nhưng thực lực vẫn còn. Đệ nghĩ rằng, dù chẳng thể thẳng tiến một đường chèn ép, cũng không thể bỏ qua cơ hội quý giá như này. Thừa dịp ma giáo đang hỗn loạn, các tông phái lớn đang đại chiến, chúng ta có thể phái người tới Man Hoang, thăm dò tình hình man hoang thánh điện, cũng tra xét đường đi lối lại, coi như để lại chỉ dẫn cho sau này nhân sĩ chính đạo có thể thuận lợi tiêu diệt đại họa, quả thực là chuyện liên quan tới đại nghiệp ngàn năm của chính đạo trung thổ.

Đạo Huyền có vẻ giận dữ quát:

- Đệ quá coi nhẹ rồi, xưa nay đường tới Man Hoang tràn đầy hung hiểm, có thể nói là cửu tử nhất sinh cũng không sai, hơn nữa lần này ma giáo vừa bại, tất có vô số kẻ chạy về Man hoang, trên đường cũng sẽ có vô số yêu nhân qua lại, chuyện nguy hiểm như vậy, đệ không tính tới sao?

Vạn Kiếm Nhất vẫn không lùi bước, kiên định nói:

- Đệ cho rằng, chút nguy hiểm này vẫn đáng để thử.

Đạo Huyền tức giận cắt lời:

- Chuyện nguy nan như thế, đệ lại muốn người của Thanh Vân môn chúng ta đi làm, chẳng khác nào là đi chịu chết, ta tuyệt không đồng ý!

Vạn Kiếm Nhất cũng cao giọng giận dữ đáp lại:

- Đệ đi!

Lời này vừa ra, trong phòng nhất thời yên lặng, chỉ còn tiếng thở đốc từ trên người hai huynh đệ vừa tranh cãi vang lên.

***

Lâu sau, có một người hắng giọng, chính là Trịnh Thông vẫn ngồi ở đó. Y nói:

- Hai vị sư điệt không cần tranh chấp, ta thấy, ai cũng nói đạo lí cả, nhưng nên làm thế nào, không bằng để chưởng môn sư huynh quyết định đi.

Đạo Huyền cùng Vạn Kiếm Nhất sau một lúc im lặng thì nhìn nhau một cái rồi xoay người trông về phía Thiên Thành tử đang ngồi trên giường.

Nhưng vẫn như từ lúc bắt đầu, Thiên Thành tử vẫn có vẻ đang thả hồn lên trời, dù cho hai ái đồ làm loạn trước mặt như thế cũng không thấy có gì thay đổi. Ngay cả lúc này, ánh mắt mọi người đều dừng trên người hắn thì Thiên Thành tử tựa như cũng không hề nhận thấy.

Ba người đợi một lúc, nhận ra Thiên Thành tử vẫn vậy, tựa hồ không muốn lên tiếng thì nhất thời kinh ngạc, cuối cùng vẫn là Trịnh Thông đi tới bên giường, nhẹ nhàng lay người sư huynh, thấp giọng nói:

- Sư huynh, sư huynh.

Thiên Thành tử hơi run lên, mở mắt nhìn, trong mắt vẫn còn chút ngỡ ngàng hỏi:

- Có chuyện gì?

Trịnh Thông nhíu mày, cảm thấy chưởng môn sư huynh có phần quái lạ, nhưng nghĩ rằng là do trận đại chiến hôm qua ảnh hưởng, nên cũng không quá để ý, bắt đầu giản lược lại đoạn tranh luận khi nãy của Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất với hắn, cuối cùng hỏi:

- Sư huynh, huynh thấy nên thế nào?

Trong lúc nghe, trên mặt Thiên Thành tử dường như luôn có chút xuất thần, như thể vẫn đang phân tâm nghĩ chuyện khác, trái lại không hề để ý tới việc cực kì hệ trọng trước mặt này. Càng kì lạ hơn nữa, hơi thở của ông cũng không đều, lúc thì nhanh, lúc lại chậm, trong mắt thi thoảng lại lóe lên một vẻ khiến người ta sợ hãi, nhưng lập tức lại biến mất.

Trịnh Thông vừa hỏi, lại nhận ra Thiên Thành tử không hề có ý hồi đáp, thì đành phải cao giọng hỏi lại.

Đến lúc này Thiên Thành tử mới có phản ứng, ông nhíu mày:

- Việc này nghe có vẻ hoàn toàn có thể.

Lời vừa ra, Đạo Huyền đã vội vàng can ngăn:

- Sư phụ, việc này quá nguy hiểm, người nên suy xét kĩ lại.

Thấy lời này của Đạo Huyền, Thiên Thành tử hơi do dự lại thay đổi:

- Vậy thì, lấy tĩnh làm động, cũng không sai.

Vạn Kiến Nhất cũng vội tiến tới thấp giọng:

- Sư phụ, đệ tử thấy việc này rất quan trọng, quan hệ tới phân tranh ngàn năm nay của chính đạo và ma giáo, nếu chúng ta không khống chế được đường từ Thanh Vân tới Man Hoang, ma giáo nếu lại hưng thịnh, nhất định sẽ không ngừng tấn công Thanh Vân. Bao nhiêu năm nay, có không ít anh tài của chúng ta ngã xuống trong trận chiến với yêu nhân ma giáo, máu tươi loang lổ, huyết hải thâm cừu, đến giờ vẫn còn lưu lại vết tích khắp nơi trong Thanh Vân sơn. Đệ tử tuy bất tài, cũng nguyện vì đại nghiệp của chính đạo, nguyện vì ngàn năm yên bình của Thanh Vân môn chúng ta mà đi Man Hoang một lần.

Những lời này, Vạn Kiếm Nhất nói đầy đau thương mà hùng dũng, lại vô cùng khảng khái, khiến người khác phải hướng về. Ngay cả Thiên Thành tử cũng nhìn hắn rất lâu không nói.

Còn ở bên cạnh, sắc mặt Đạo Huyền cũng trở nên phức tạp, hắn nhìn Vạn Kiếm Nhất, muốn nói lại thôi.

Một lát sau, Thiên Thành tử đột nhiên nói:

- Vậy thì, chuyện này cứ thế đi.

Vạn Kiếm Nhất vui mừng, Đao Huyền thì sợ hãi, đồng thời tiến lên đồng thanh:

- Đa ta sư phụ!

- Sư phụ, ngàn vạn không thể!

Thiên Thành tử cũng không cho bọn hắn nhiều lời nên giơ tay ra cản lại, sau đó lại thở dài nói:

- Ta mệt rồi, các ngươi lui xuống đi.

Nói xong, ông cũng mặc kệ ba người mà cố gắng chuyển động, nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ba người còn lại trong phòng quay sang nhìn nhau, cuối cùng, Trịnh Thông đứng đây khẽ vẫy tay với hai người sư điệt, tựa bảo họ nên đi thôi, sau đó dẫn đầu rời khỏi.

Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất im lặng đứng tại chỗ thêm một lúc, rồi cũng đành lặng lẽ lui ra.

Đóng cửa lại, hình bóng Thiên Thành tử cuối cùng cũng bị giấu kín đằng sau lớp cửa. Ba người đứng trước cửa thì bỗng có chút lúng túng, dường như không biết nên nói gì mới tốt. Có điều sau một quãng thời gian, Đạo Huyền bỗng cất lời:

- Nếu chuyện này đã như vậy, ta đi, ngươi ở lại.

Trịnh Thông và Vạn Kiếm Nhất giật mình, kinh ngạc nhìn về Đạo Huyền, chỉ thấy gương mặt của hắn rất nghiêm túc, không hề có chút vui đùa.

Sau khi giật mình, Vạn Kiến Nhất lắc đầu nói:

- Sư huynh đừng nói vậy, chuyện này do đệ đề ra, tất nhiên là do đệ đi.

Đạo Huyền hít sâu đáp lại:

- Kiếm Nhất, đệ nghe ta nói, chuyện này quá nguy hiểm, hơn nữa quan hệ tới cơ nghiệp ngàn năm của Thanh Vân môn, ta thân là đại đệ tử của chưởng môn, làm sao có thể để yên? Về tình về lý, đều phải là ta đi, chỉ là khi ta đi rồi, mọi chuyện trong môn phái phiền sư đệ để ý.

Trên mặt Vạn Kiếm Nhất có vẻ xúc dộng:

- Sư huynh sai rồi, việc đi Man Hoang do đệ đề nghị, nếu cuối cùng lại để sư huynh mang thân vào hiểm nguy, vạn nhất có chuyện gì, Vạn Kiếm Nhất này làm sao còn có mặt mũi đứng trong trời đất nữa! Lại làm sao có mặt mũi đối mặt với trên dưới Thanh Vân cơ chứ, chuyện này nhất định không thể được!