Chương 21: Một chữ "Cố"
Dạ Dương ngày ngày về nhà, sau khi ăn xong cơm thì ngồi trong phòng khách nhìn Cố Lam bận rộn dọn dẹp, ánh mắt hắn nhu hòa đến mức hắn không tưởng tượng nổi. Mỗi đêm ôm lấy cô vào lòng, dường như sâu trong linh hồn hắn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, mọi sự trống rỗng được lấp đầy một cách thần kỳ.Hắn không biết việc này là tốt hay xấu, hắn chỉ là theo bản năng mà ôm lấy cô mà thôi.
Khi con người tuyệt vọng, cho dù tia hy vọng còn lại mỏng manh như sợi chỉ, hắn vẫn sẽ cố chấp nắm lấy, bởi nếu không, hắn sẽ hoàn toàn biến mất, không còn có thể tồn tại nữa.
Nếu đã không thể nhớ ra, vậy thì cứ quên đi.
Nắm lấy những điều hắn có được ở hiện tại mà sống sót cho tốt.
Cô gái này, hắn sẽ nắm chặt lấy tay cô, mãi mãi không buông!
... .......
Hơn 2 tháng này Cố Lam cảm thấy như đang ở trên thiên đường. Được nấu ăn cho A Dương, được chăm sóc cho A Dương, được A Dương ôm vào lòng.
"Hì hì..." Cố Lam ngẩn ngơ cười, chọc chọc vào một cái cây non xanh mơn mởn.
Đột ngột, một giọng nói vang lên cảnh báo trong đầu cô. Cố Lam tắt đi nụ cười, ánh mắt âm u.
Cô hận dòng máu đang chảy trong người cô. Cô hận vì sao cô lại mang họ Cố này!
"Hừ! Nếu cô không phải họ Cố, cô đã sớm chết cả ngàn lần rồi!" Tiểu ác ma trong đầu Cố Lam cằn nhằn."Nếu không phải..."
"Tôi biết. Nếu được lựa chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn mang họ Cố này." Bởi nếu cô không phải Cố Lam, cô sẽ không gặp được A Dương của cô. Nếu cô không phải Cố Lam, cô sẽ không có đủ sức mạnh để bảo vệ A Dương của cô!
Ngày 15 hàng tháng, trong căn phòng Cố Lam luôn có một mùi máu mờ nhạt không rõ ràng. Có một con dao sắc bén được dấu kín trong góc tủ, chỉ riêng ngày này mới được lấy ra.
... ........
Nhã Kỳ đã mất ngủ mấy ngày nay. Bà nhận được tin tức của thám tử, Cố Lam và Dạ Dương hơn 2 tháng nay quan hệ càng ngày càng tốt lên. Đêm nào bà cũng gặp phải ác mộng, Dạ Dương nhớ lại tất cả, điên cuồng đập vỡ mọi thứ, từng dao từng dao chém lên người bà, tiếng cười man rợ liên tục gọi tên Cố Lam.
Bà biết bản thân đã làm sai, thế nhưng bà không hối hận. Không một người mẹ nào có thể chịu nổi cảnh tượng con mình điên cuồng không rõ thần chí, suốt ngày đập phá mọi thứ như vậy.
Xóa trí nhớ của Dạ Dương, cũng là bà bất đắc dĩ, nếu không như vậy Dạ Dương của bà sẽ phát điên hoàn toàn, con của bà sẽ bị ác quỷ cắn nuốt.
Cho dù sau này Dạ Dương nhớ lại tất cả, đem bà cắt nhỏ thành từng mảnh, bà cũng sẽ không hối hận về việc bà đã làm! Cho dù Cố Lam có tốt với Dạ Dương đến mức nào thì nó vẫn là một cái tai họa không hơn không kém, nếu không nhanh chóng tách Cố Lam ra khỏi Dạ Dương...
Nhã Kỳ lại không tự chủ được nhớ lại đôi mắt điên cuồng đầy vằn đỏ dọa người của Dạ Dương lúc trước, hai chân run rẩy.
Ngay khi bà còn đang mất bình tĩnh, thám tử lại thông báo thêm một tin rất đỗi đáng sợ. "Cái gì? Nó suýt chút thì nhớ lại?" Nhã Kỳ hoảng hốt hét lên, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu nào."Cố Lam..."
Ta biết ta có lỗi với con... nhưng con là tai họa... là tai họa!
Thám tử nhìn Nhã Kỳ, môi mấy máy có chút chần chừ. Một tin tức nữa... hắn không dám nói ra...
Nhã Kỳ là ai cơ chứ? Nhìn thoáng qua tên thám tử này một chút là ngay lập tức bà nhận ra hắn đang giấu giếm điều gì đó."Còn chuyện gì nữa?"
"Mấy ngày trước tôi thấy tình trạng của thiếu phu nhân hơi bất thường, nôn mửa, ăn kiêng, hay buồn ngủ và thèm chua." Chỉ nói đến đây, Nhã Kỳ hiểu rõ có chuyện gì đã xảy ra. Thám tử đem ra một tờ giấy xét nghiệm, cung kính rời đi.
Tay run run mở ra bản xét nghiệm, Nhã Kỳ mắt mở to, suýt chút hét ầm lên.
Cố Lam mang thai rồi.
Một cái thai mang dòng máu họ Cố!
Một ác quỷ họ Cố sẽ xuất hiện trong gia đình bà!
Cố Thi ơi là Cố Thi, tôi không ngờ sẽ có ngày tôi phải đưa ra quyết định khó khăn như thế này... thế nhưng, tôi không cần đứa cháu mang dòng máu họ Cố các người! Cô có ơn với tôi, không có nghĩa tôi phải chấp nhận đem tính mạng cả dòng họ mình treo trên lưỡi dao tử thần!
Ngay trong đêm, lực lượng ngầm của Nhã gia nhận được một tin nhắn.
[Xóa sổ đứa trẻ trong bụng Cố Lam - Dạ thiếu phu nhân hiện tại nhưng không được phép tổn thương người mẹ.]
Cố Thi có ơn với bà, Cố Lam lại có ơn với Dạ Dương, bởi vậy bà sẽ không tổn hại đến con bé trừ trường hợp nào quá mức không thể không ra tay.
"Tôi xin lỗi Cố Thi. Kiếp sau tôi sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho hai mẹ con bà, tôi chỉ là muốn con trai tôi được an toàn mà thôi. Nếu Cố Lam không phải họ Cố thì tốt biết mấy... Mà nếu cô không phải họ Cố, hẳn là lúc này cô vẫn còn sống đi..."
=== ====
Xì pôi ni:
"Đứa trẻ đó, tôi sẽ bỏ nó."