Thanh Ca nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn một cái, hỏi:
“Việt Dương Hiên? Ngươi sẽ không phải là Thái Tử Tây Việt quốc Việt Dương Hiên đấy chứ?”
Cũng khó trách Thanh Ca lại hỏi như thế, dù sao cũng là Thái Tử một nước, người quan trọng như vậy sao có thể gặp người khác liền nói ra tên thật, nếu như bị người có tâm biết được, đây không phải là muốn chết sao?
Nam tử thân không nhiễm bụi thế nhưng đáp một cách đương nhiên:
“Đúng là tại hạ, chẳng lẽ Lãnh tiểu đệ biết tại hạ?”
Lúc hỏi, hai mắt thuần khiết phát sáng như sao nhìn chằm chằm Thanh Ca, mong đợi Thanh Ca trả lời.
Thanh Ca bị Việt Dương Hiên hỏi như thế thật có một loại xúc động muốn đỡ trán, sau đó lại nhìn bộ dáng thuần khiết của Việt Dương Hiên kia, nàng cũng bắt đầu hoài nghi Việt Dương Hiên này không phải là cố ý giả dạng thành bộ dáng này tới trêu nàng đi, phải biết rằng Việt Dương Hiên này nhưng là Thái Tử một nước, người từ trong Hoàng cung đi ra, làm sao còn có người thuần khiết, vì vậy Thanh Ca tức giận nói:
“Biết, sao có thể không biết, hơn nữa còn không chỉ một mình ta biết đến, tin tưởng đại lục Thương Khung này hẳn là không có ai không biết đại danh Thái Tử Tây Việt là ngươi cả.”
Thanh Ca nói xong, giống như vừa nghĩ tới điều gì, nói tiếp:
“Còn có, không nên gọi Lãnh tiểu đệ, gọi Lãnh tiểu đệ như vậy, khó nghe muốn chết, hoặc là gọi ta Lãnh công tử, hoặc là gọi cả tên lẫn họ cũng được, tóm lại đừng gọi Lãnh tiểu đệ nữa.”
Gọi tiểu đệ tiểu đệ tự nhiên như vậy, làm cho người ta cảm giác Lãnh Thanh Ca nàng thật sự là tiểu đệ, tùy tùng của hắn, nghe vậy làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Việt Dương Hiên sẽ không để ý khẩu khí nói chuyện của Thanh Ca, nhưng lại cũng tự động quên lời đề nghị của Thanh Ca, hắn cũng không gọi Thanh Ca là Lãnh công tử, ngay cả tên lẫn họ cũng không gọi, mà là trực tiếp dùng tên gọi quen thuộc của Thanh Ca.
“Thanh Ca không phải là người địa phương sao, các ngươi tới Lạc thành là du ngoạn, hay là tham gia anh hùng yến của Mộ Dung sơn trang. Nhưng hình như người Mộ Dung sơn trang muốn cũng là người trong giang hồ, nhưng tại hạ nhìn bộ dạng Thanh Ca cùng Lãnh huynh cũng không giống người trong giang hồ, chẳng lẽ hai vị đặc biệt đến Lạc thành du ngoạn sao?”
Thanh Ca đối với việc Việt Dương Hiên tỏ ra thân quen như thế thật sự là không biết nói gì, nàng cũng chưa thấy nước nào có Thái Tử thích lải nhải như hắn vậy, Thanh Ca ở trong lòng lườm hắn một cái, cũng không vội mà trả lời vấn đề của Việt Dương Hiên, mà là lười nhác bưng trà xanh trên bàn lên phẩm phẩm, lúc này mới hờ hững trả lời:
“Việt công tử vừa nhìn liền biết chúng ta không phải là người địa phương rồi? Hơn nữa chúng ta chính là người trong giang hồ. Làm sao? Chẳng lẽ chúng ta thoạt nhìn không giống sao?”
Nói bọn họ là người trong giang hồ cũng không sai, dù sao Thanh Ca cũng là chủ một môn phái là La Sát Môn đó, vậy cũng không phải là một người trong giang hồ sao.
Việt Dương Hiên vẫn là cười tinh khiết như vậy, nhìn chăm chú vào dung mạo tuyệt mỹ tuấn tú của Thanh Ca, ôn hòa nói:
“Nói như vậy, hai vị thật sự là người trong giang hồ, như vậy các ngươi cũng là vì anh hùng yến của Mộ Dung sơn trang mà tới, hơn nữa hai vị sáng sớm lại ở khách điếm dùng cơm, chuyện này đã nói lên hai vị cũng không phải là người địa phương nha.”
Thanh Ca ưu nhã ăn phần điểm tâm, một chút cũng không có ý muốn tiếp tục phản ứng lời của Việt Dương Hiên.
Việt Dương Hiên thấy Thanh Ca không đáp cũng không giận, tiếp tục chưa từ bỏ ý định hỏi:
“Thanh Ca cùng Lãnh huynh tới tham gia anh hùng yến này, chẳng lẽ cũng là muốn gặp Loan Phượng bội trong truyền thuyết kia hả?”
Thanh Ca không đáp, đối với Việt Dương Hiên căn bản không có ảnh hưởng, Thanh Ca không đáp, hắn liền xem như Thanh Ca cam chịu.
Thanh Ca vẫn là hướng tai không nghe mắt không thấy, giống như trên bàn cũng chỉ có nàng cùng Sát tồn tại, trực tiếp đem Việt Dương Hiên hoàn toàn không nhìn, sau đó phối hợp ăn điểm tâm.
Mặc dù Thanh Ca không đáp, Việt Dương Hiên dù chỉ một người cũng nói rất hăng say, giống như hắn ở đây một mình vậy, chỉ nghe cái thanh âm ôn hòa mà nghi ngờ kia nói:
“Cũng không phải là đều nói Loan Phượng bội kia đã mất sao? Ngay cả làm sao mất cũng không biết, nếu muốn tìm, sợ rằng rất khó nha.”
“Bất quá nghe nói Loan Phượng bội thật có thể giải kỳ độc trong thiên hạ sao? Không phải là một khối ngọc sao, làm sao có thần khí như vậy chứ?”
“Mộ Dung sơn trang này cũng kỳ lạ, tại sao có thể yêu cầu người ngoài tới hỗ trợ tìm bảo bối nhỉ, chẳng lẽ hắn sẽ không sợ bị người ta tìm được trước một bước, sau đó chiếm làm của riêng sao?”
“Loan Phượng bội thật sự là một khối ngọc sao? Hay là nói thật ra là viên thuốc. Ngươi nghĩ đi, nếu như là một viên thuốc có thể giải kỳ độc trong thiên hạ có phải đáng tin hơn một chút hay không, dù sao thì ngọc làm sao có thể có giải độc được?”
“Nếu như Loan Phượng bội thật có thể giải kỳ độc, vậy Mộ Dung sơn trang hẳn là sớm lấy ra cứu người không phải rất tốt sao. Có câu nói cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, bây giờ đã mất, chẳng những không giúp được ai, còn muốn tụ tập người khác hỗ trợ tìm. Ngươi nói Mộ Dung trang chủ kia là nghĩ như thế nào?”
“………”
Việt Dương Hiên bên cạnh lải nhải, Thanh Ca vô cùng hoài nghi hắn là cố ý trêu chọc nàng. Phải biết rằng Thái Tử một nước làm sao ngu ngốc giống như hắn, nói nhảm hết bài này đến bài khác. Nếu như hắn không phải một người ngu ngốc, như vậy hắn chính là cố ý, cố ý làm bộ dáng không nhiễm phàm trần. Làm ra loại hành động lải nhải như Đường Tăng, Thanh Ca chịu không được, cắt đứt lời nhảm Việt Dương Hiên còn muốn tiếp tục nói, nói:
“Việt công tử, ngươi rất nhàn rỗi? Tốt xấu ngươi cũng là Thái Tử một nước, chẳng lẽ Tây Việt quốc các ngươi tính toán chắp tay đem giang sơn Tây Việt cho người ta, hay là Tây Việt quốc đã thay đổi triều đại, mà Thái Tử ngươi cũng bị trục xuất khỏi nước mình rồi?”
Việt Dương Hiên thấy Thanh Ca đáp lời, ánh mắt hưng phấn dị thường nhìn Thanh Ca, mặc dù hắn nhìn qua rất là kích động, nhưng vẫn là dùng thanh âm mỉm cười mà ôn hòa của hắn như trước, hồi đáp:
“Cám ơn Thanh Ca quan tâm, Tây Việt quốc bây giờ rất tốt a, hơn nữa ta cũng không có bị trục xuất khỏi nước, cho nên Thanh Ca không cần lo lắng.”
Cũng không biết Việt Dương Hiên là cố ý xuyên tạc ý của Thanh Ca, hay là thật sự nghe không hiểu Thanh Ca châm chọc, tóm lại Thanh Ca như cạn lời.
Thanh Ca luôn luôn hỉ nộ không hiện lên mặt, lần này rốt cuộc biết đến loại cảm xúc vô lực khiến cho người ta tức đến muốn phun máu khi mà mình tức giận mắng cùng châm một người, mà đối phương bình tĩnh dường như không nghe thấy. Bất quá nàng Lãnh Thanh Ca là ai, sao có thể dễ dàng bị người khác nói mấy câu mà chọc giận được.
Chỉ thấy Thanh Ca bình tĩnh hỏi:
“Nếu Tây Việt quốc không bị mất nước, vậy Việt công tử thân là Thái Tử Tây Việt không phải nên sống ở Tây Việt xử lý chính sự sao? Ngươi còn có tâm tư đến Lạc thành du sơn ngoạn thủy, hay là nói ngươi không muốn làm Thái Tử nữa rồi? Ngươi cũng không nên nói với ta, ngươi là đang vi phục xuất tuần nha, phải biết rằng Lạc thành đó là đất Bắc Thần quốc.”
Việt Dương Hiên giống như rất thích bộ dạng của Thanh Ca, phần điểm tâm bày trên bàn một ngụm cũng không động tới, chỉ lo nói chuyện với Thanh Ca, chỉ thấy hắn tiếp lời Thanh Ca, nói:
“Thanh Ca cần gì khách khí gọi ta Việt công tử như vậy, gọi ta là đại ca, hoặc là Hiên cũng có thể. Lại nói, ta tới Lạc thành nhưng là vì việc chung.”
Thanh Ca trực tiếp quên nửa câu đầu của Việt Dương Hiên, nàng thật muốn trả cho hắn một câu bọn họ không thân, nên không cần thiết gọi thân thiết như vậy, chỉ thấy nàng khó có thể tin hỏi:
“Việc chung? Ngươi không phải là đặc biệt đến địa bàn Bắc Thần hỏi thăm tình hình địch chứ. Nếu như là thật, vậy ngươi cũng quá đáng thương rồi, Tây Việt các ngươi ngay cả loại chuyện đơn giản này, chuyện cần lòng nhiệt huyết như vậy cũng muốn Thái Tử ngươi làm sao?”
Ánh mắt Thanh Ca khiến người ngoài nhìn vào liền tin nàng đang lấy Việt Dương Hiên làm thú vui tiêu khiển.
Việt Dương Hiên không cảm giác chỗ nào khác lạ lắc đầu nói:
“Không phải, chuyện thăm dò tình hình địch tự nhiên có điệp viên chịu trách nhiệm, lần này ta tới là có chuyện khác, hơn nữa Lạc thành này vừa không tới gần Hoàng thành Bắc Thần, cũng không phải là điểm quân sự quan trọng của Bắc Thần, ở chỗ này cũng hỏi thăm không được tình hình địch gì.”
Xem ra Việt Dương Hiên giả đó cũng không phải là người ngu ngốc, ít nhất còn biết chút thường thức căn bản, Lạc thành mặc dù phồn hoa, hơn nữa kỳ danh vang dội, nhưng tựa như Việt Nghiệm Hiên nói, trước không đến phòng trọ, sau không đến thôn, là một mật thám thông minh cũng sẽ không lựa chọn đến nơi đây tìm kiếm tình hình địch.
“Nếu không phải là tới dò hỏi tình hình địch, vậy tại sao ngươi tới đây Lạc thành, chẳng lẽ Tây Việt các ngươi cũng muốn lấy được Loan Phượng bội kia của Mộ Dung sơn trang, mà ngươi không phải là tới tham gia cái gọi là anh hùng yến đó chứ?”
Việt Dương Hiên nghe vậy có thâm ý khác nhìn Thanh Ca một cái, sau đó vẫn là dùng giọng nói bình thản của hắn như trước nói:
“Không phải, yến của Mộ Dung sơn trang không phải là chỉ mời người giang hồ sao? Sao có thể mời ta? Thật ra thì ta tới Lạc thành đó là đặc biệt vì Thanh Ca mà đến đấy.”
Lời của Việt Dương Hiên nếu để người ngoài nghe có lẽ sẽ cho rằng hắn đang nói giỡn, nhưng Thanh Ca đối với lời nói như vậy thế nhưng tin chín phần. Bất quá nàng như tin như không tin mà đáp:
“Nga ~~~~ tìm ta? Tìm ta muốn làm gì? Ta rất nổi danh sao?”
Nếu như Việt Dương Hiên nói thế là thật, như vậy Thanh Ca đại khái đã đoán được mục đích hắn tìm nàng.
Lời nói của Việt Dương Hiên xoay chuyển, quá tiểu bạch nói:
“Lúc ta ở Tây Việt, thường sẽ ở trong mộng nhìn thấy bộ dạng Thanh Ca, ở trong mộng ta cùng Thanh Ca thật sự là bằng hữu tốt đó. Hơn nữa mấy lần gần đây ta mơ thấy Thanh Ca đang ở gần Lạc thành, cho nên ta liền tìm tới. Ngươi nhìn, không phải bị ta tìm được rồi sao.”
Việt Dương Hiên thật là một cao thủ trợn mắt nói dối, những lời nói đó, tin tưởng ngay cả con nít ba tuổi cũng không lừa được, còn dám nói với vẻ trấn định như thế.
Thanh Ca nghe nói xong, trong nháy mắt trên trán hiện lên ba đường hắc tuyến. Cho dù Việt Dương Hiên không nói rõ, Thanh Ca cũng biết mục đích Việt Dương Hiên tìm đến nàng, có hai loại khả năng, hoặc là mượn hơi, hoặc là diệt trừ.
Phải biết rằng nàng ở thành Lâm An giữa Bắc Thần và Nam Sở, là nhân vật mang tính quyết định trên trận chiến kia, mặc dù ngoại nhân không nhất định hoàn toàn biết được cả quá trình trận chiến, nhưng ngoại nhân ít nhiều gì vẫn có thể nghe được một chút tiếng gió. Hơn nữa người thận trọng hơi đoán, có thể đem nguyên nhân chính của trận chiến kia đẩy tới trên người của nàng cũng chẳng có gì lạ.
Hơn nữa lúc ấy nàng ở quân doanh Lâm An cũng là mặc nam trang, hơn nữa kể từ khi rời đi Lâm An, bọn họ cũng không có cố ý giấu diếm hành tung, có thể bị Việt Dương Hiên điều tra ra, điều này cũng không có gì quá kỳ quái. Tin tưởng Tây Việt cùng Đông Cảnh đối với nhân tài như nàng, ở trên chiến trường khó tìm được, cũng rất muốn mượn hơi mới đúng, về phần mượn hơi không được, vậy liền chỉ có trừ đi, dù sao nếu như Thanh Ca vẫn trung thành với Bắc Thần, như vậy bọn họ cũng sẽ không giữ lại địch nhân đáng sợ như Thanh Ca để có thể uy hϊếp được giang sơn bọn họ.
Thật ra thì Việt Dương Hiên có thể ở Lạc thành gặp phải Thanh Ca đúng như Thanh Ca đoán, chỉ cần tra chút liền tra được hành tung Thanh Ca, hơn nữa cố tình tìm những người có tâm mà đã từng thấy Thanh Ca ở thành Lâm An, đưa ra chút lợi ích thì liền chiếm được bức họa Thanh Ca.
Chẳng qua là dưới cái nhìn của Việt Dương Hiên, dung mạo của Thanh Ca so với bức họa đó càng thêm tuấn mỹ vô song, hơn nữa một thân khí chất của nàng, vừa nhìn liền biết là người thông minh tuyệt đỉnh.
Sát dùng xong phần điểm tâm liền lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn chăm chú vào phần điểm tâm đã sớm dùng xong, nhưng thật ra vẫn luôn hướng về nội dung tán gẫu giữa Thanh Ca và Việt Dương Hiên, hắn đối với cử chỉ hành động cá nhân của Việt Dương Hiên cũng không có nhìn, bởi vì từ đầu đến cuối trong mắt hắn cũng chỉ có Thanh Ca tồn tại, mà Thanh Ca cùng người phương nào nói chuyện phiếm cũng không phải là chuyện hắn nên quan tâm hoặc là quản lý.
Bất quá bây giờ thấy Thanh Ca đối với lời nói của Việt Dương Hiên có chút không kiên nhẫn, hắn liền tức thời mở miệng nói:
“Công tử, dùng xong phần điểm tâm, tiếp theo chúng ta muốn đi đâu?”
Thanh Ca suy nghĩ một chút hồi đáp:
“Chúng ta đi Lạc thành cũng đã mấy ngày, cũng còn chưa có xem xét phong cách và dung mạo Lạc thành thật tốt, không bằng ở lại đi, chúng ta phải đi dạo phố một chút nhỉ, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Sát đối với Thanh Ca hỏi thăm ý kiến hắn, hắn rất là cảm động, nội tâm của hắn mặc dù cảm động, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng gật đầu, công thức hoá nói:
“Công tử quyết định là được rồi.”
Nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ.
Bị hai người hoàn toàn không thấy, Việt Dương Hiên không cam lòng rơi ở phía sau nói:
“Các ngươi muốn đi dạo phố à, ta cũng vậy, ta đi cùng với các ngươi nha.”
Khẩu khí căn bản giống như không cần người khác đồng ý vậy.
Hai người Thanh Ca đối với chuyện Việt Dương Hiên đáp lời hoàn toàn làm như một mình hắn lầm bầm lầu bầu, không nhìn cất giọng hô với điếm tiểu nhị không xa:
“Tính tiền.”
Vừa nói hai người Thanh Ca trực tiếp đứng thẳng lên muốn đi ra ngoài, Sát còn thuận tay ném cho điếm tiểu nhị mấy khối bạc vụn, Việt Dương Hiên cũng học bộ dáng của Sát ném cho điếm tiểu nhị mấy khối bạc vụn, điếm tiểu nhị nhận lấy bạc, liền mặt mày hớn hở đưa ba người Thanh Ca rời đi, trong miệng còn không ngừng nói ‘Khách quý người đi thong thả’…
Ba người Thanh Ca đi ra khách điếm, Thanh Ca liền đối với Việt Dương Hiên đang đi theo bọn họ nói:
“Việt công tử, ngươi đi theo chúng ta làm cái gì?”
Việt Dương Hiên mỉm cười nói:
“Thanh Ca cùng Lãnh công tử không phải muốn đi dạo phố sao? Dù sao ta đối với Lạc thành cũng không phải quen thuộc, để ta và các ngươi cùng nhau đi.”
Đối mặt thái độ cự tuyệt rõ ràng của Thanh Ca, Việt Dương Hiên lúc này mới biết hỏi thăm ý kiến Thanh Ca.
Thanh Ca thì nhàn nhạt trả lời:
“Chúng ta đối với Lạc thành cũng không quen thuộc, cho nên ngươi không cần đi theo chúng ta, hơn nữa chúng ta với ngươi cũng không thân thiết.”
Bộ dạng nàng chính là đối với bộ dáng mọi chuyện đều dễ bàn của Việt Dương Hiên rất không ưa.
Việt Dương Hiên lại tựa hồ như muốn cảm hóa Thanh Ca nên nói:
“Nếu nói quen biết chính là duyên, chúng ta có thể ở Lạc thành gặp nhau cũng là một loại duyên phận, hơn nữa người với người sau khi chung sống với nhau mới có thể trở nên thân thiết, cho nên là chúng ta bây giờ có thể cùng nhau đi dạo phố, chung sống nhiều không phải tự nhiên trở nên thân thiết sao?”
Thanh Ca nghe vậy có một loại xúc động muốn cười sặc sụa, nàng bất đắc dĩ ở trong lòng liếc hắn một cái.
Hắn cho rằng hắn là đạo sĩ sao a, thế nhưng ở chỗ này nói ra lời rất có phật ngữ, bất quá Thanh Ca cuối cùng đối với Việt Dương Hiên bất kể ngươi nói làm sao cũng sẽ không tức giận, nàng lựa chọn trực tiếp không nhìn, cũng không quản khỉ gió hắn có theo hay không, xoay người liền cùng Sát dẫn đầu đi ở phía trước.
Đi ở trên đường phố Lạc thành, không ngừng truyền đến thanh âm tiếng thét lớn của thương buôn, đám người trên đường tới lui, hoàn toàn biểu hiện sự phồn hoa của Lạc thành, hơn nữa tin tưởng Lạc thành phồn hoa này một chút cũng không thua Hoàng thành. Chẳng qua khác với Hoàng thành chính là, trên mặt dân chúng đi ở trên đường Lạc thành nhiều hơn một phần hồn nhiên cùng hạnh phúc, mà Hoàng thành, có thể là vì ở dưới chân thiên tử, trên mặt mỗi người cũng mang theo một phần tự hào cùng khéo đưa đẩy. Hơn nữa có thể nói Lạc thành gần với sông nước Giang Nam nổi danh, vì vậy đưa tới không ít du khách. Mà du khách bên trong Lạc thành so với Hoàng thành có nhiều chỗ khác biệt.
Thanh Ca vừa đi, vừa nhàn nhã du ngoạn thưởng thức phong cảnh Lạc thành, chẳng qua là khi Thanh Ca đi tới trước cửa một cửa hàng, nhìn đỉnh cửa hàng treo bảng hiệu liền dừng bước chân đi về phía trước lại.
Chỉ thấy đầu cửa hàng treo tấm bảng viết ba chữ to ‘Dung Nguyệt các’.
Thanh Ca dừng bước lại quay đầu dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Sát, mà Sát im lặng gật đầu.
Cử động của hai người để cho Việt Dương Hiên đang đi cùng bọn họ rất là thắc mắc:
‘Nơi này có gì đặc biệt sao? Đây bất quá là một gian phấn bột nước bình thường không phải sao?’
Việt Dương Hiên mờ mịt nghĩ tới.