Hồng Nhan Thiên Hạ

Chương 47: Kết quả

Hôm đó, Bắc Thần Đế tuyên bố tội lỗi cùng hình phạt hoàn tất sau, liền bỏ lại đám người trúng nhuyễn cân tán…, mang theo Thanh Ca rời đi khỏi hội trường, cũng không thèm quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì có thể giải độc trên thân mình hay không. Mặc dù giải loại độc này đối với Thanh Ca mà nói thật dễ dàng, nhưng nếu Bắc Thần Đế cũng không có mở miệng, Thanh Ca cũng vui vẻ được thanh nhàn, dù sao sinh tử của người khác cùng nàng không liên quan, hơn nữa nàng tự nhận cũng không phải là một người lương thiện.

Nhưng nghĩ đến dù sao nơi này cũng là Hoàng cung, những người kia không thiếu ngự y có y thuật coi như cao minh tồn tại, mặc dù Bắc Thần Dương dùng không phải bình thường nhuyễn cân tán, nhưng những người có thể vào Hoàng cung được phong làm ngự y y thuật há có thể tầm thường. Có lẽ y thuật không thể so được với Thanh Ca, nhưng muốn giải độc nhuyễn cần tán này thì nghĩ đến vẫn là có thừa sức đi.

Rời đi hội trường xong tâm tình Bắc Thần Đế vẫn tiếp tục rơi xuống thấp, mặc dù lúc xử trí đám người Bắc Thần Dương thủ đoạn rất quyết đoán cùng sắc bén, nhưng dù sao Bắc Thần Dương cũng là thân cốt nhục của ông, mà Bắc Thần Hàm mặc dù không phải huyết mạch của ông, nhưng hai người có quan hệ phụ tử cùng chung sống mười mấy năm, cho dù tình cảm có lẽ không có nhiều như những gia đình ở dân chúng bình thường, nhưng vẫn có sợi dây gắn kết vô hình lẫn nhau làm sao thoáng cái như không có chứ, khó tránh khỏi vẫn sẽ làm ông cảm thấy chút bi ai cùng thê lương.

Thanh Ca vẫn theo ở bên người Bắc Thần Đế, cho đến khi Bắc Thần Đế muốn một người yên lặng một chút nàng mới rời đi. Dù sao đã trở thành Đế Vương, sẽ phải nhất định giao ra thật nhiều, tỷ như bỏ qua thân tình ấm lạnh bình thường ở dân chúng, hay cả tình yêu, hữu tình.

Mà nghĩ đến điểm này Bắc Thần Đế chắc ông rất rõ ràng, vì vậy tin tưởng ông rất nhanh liền có thể điều chỉnh tâm tình của ông tốt lên, bất kể thời điểm ông một mình có phải âm thầm liếʍ vết thương hay không, hay một mình gánh chịu cô đơn một mình, nhưng ít ra trước mặt người khác ông đã che giấu bỏ qua cảm xúc cô độc của ông.

Thanh Ca rời đi Hoàng cung sau đó không có trực tiếp trở về Phong Nguyệt lâu, mà đi Thiên Lao, mà Cơ Vô Tà thì vẫn đi theo bên người Thanh Ca, có khi vô lại giở trò đối với Thanh Ca, có khi dùng chiêu bài kiểu cười tà hướng về Thanh Ca cùng lời ngon tiếng ngọt.

Mà thời điểm tâm tình Thanh Ca tốt sẽ thỉnh thoảng cũng đáp lại hắn một hai nụ cười, nhưng phần lớn Thanh Ca đều là trấn an Bắc Thần Đế, còn đối với Cơ Vô Tà bên cạnh lựa chọn không nhìn.

Thanh Ca có lệnh bài của Bắc Thần Đế tự nhiên dễ dàng liền tiến vào Thiên Lao, Thiên lao Bắc Thần quốc xây cách Hoàng cung không tới năm mươi dặm037, bởi vì Thiên Lao là nơi những phạm nhân mang trọng tội hoặc phải xử chết mới nhốt ở đây, vì vậy trong ngày thường thủ vệ cũng rất nghiêm mật.

Thanh Ca cùng Cơ Vô Tà vừa tiến vào Thiên Lao liền có một cổ mùi hôi thối tùy thời mà truyền đến, nghĩ đến có lẽ là do những tử tù trước khi chết phải chịu những cực hình tra hỏi, thụ hình sau không được chữa trị kịp thời nên vết thương bị thối rữa mới phát ra mùi vị này.

Trên vách tường hai bên của Thiên lao có những ngọn đèn bởi vì miệng thông gió thổi mạnh vào mà lay động, vốn phòng giam không quá sáng ngời vì vậy con đường có vẻ âm sâu kinh khủng, mà hai người Thanh Ca cũng đang được sự hướng dẫn của cai ngục mà bình thản ung dung hướng chỗ sâu phòng giam đi tới.

Cơ Vô Tà thấy Thanh Ca ở hoàn cảnh như vậy mà vẫn bộ dạng mặt không đổi sắc, thần sắc trấn định, vốn định biểu hiện một chút nguyện vọng bản sắc anh hùng nhưng ngay sau đó hoàn toàn thất bại, liền không thể làm gì khác hơn là giả ngây giả dại giả trang thành bộ dạng nhu nhược, hắn một phen ôm eo thon nhỏ Thanh Ca, thân thể dán chặt dán trên người Thanh Ca, một mực đi về phía trước cùng Thanh Ca, thanh âm còn ra vẻ run rẩy sợ hãi nói:

“Tiểu Nguyệt, nơi đây thật khủng khϊếp nha, ta thấy sợ quá.”

( Ụt : Ca ít biết làm trò quá ha, có Giáo chủ tà giáo nào mà giả ngu như ca k cơ chứ, đúng là vô lại mà. )

Thanh Ca chỉ có thể bất đắc dĩ ở trong lòng liếc mắt, đối với Cơ Vô Tà đùa bỡn vẫn lựa chọn không nhìn đến, nhưng cũng không có cự tuyệt Cơ Vô Tà nhích tới gần, rồi ôm lấy.

Chỉ chốc lát sau, cai ngục dẫn đường ngừng lại, chỉ vào phòng giam phía trước đối với Thanh Ca nói:

“Cô nương, chính là chỗ này.”

Thanh Ca theo phương hướng ngón tay của cai ngục nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy đám người Bắc Thần Dương, Bắc Thần Hàm còn có Thục phi, Viên Bất Nhân.

Mặc dù mỗi người bọn họ được giam tại phòng giam riêng và khác nhau, nhưng nam nhân và nữ nhân nhốt ở cùng bên trong một không gian làm cho Thanh Ca có chút ngoài ý muốn, cổ nhân không phải là chú trọng nam nữ ở riêng sao, không nghĩ tới Thiên Lao của Bắc Thần lại không có phận chia dành cho nam nữ, cũng có lẽ là bởi bị tù nhân được giam vào Thiên Lao phần lớn cũng không có ngày mai, cũng được xem như người chết, nên không cần thiết để ý đến những thế tục đi.

Bởi vì khoảng cách giữa Thanh Ca và đám người trong phòng giam của Bắc Thần Dương còn cách một đoạn, vì vậy bọn họ cũng không có người nào phát hiện Thanh Ca đã đến.

Bọn họ từng có thân phận cao quý, lúc này một thân chật vật đứng ở góc tường, thân ảnh lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng thê thảm đến như vậy, có thể bởi vì bọn họ từng có thân phận bất phàm, những cai ngục cũng không dám tùy tiện tùy ý dùng hình ở trên người bọn họ, dù sao cũng là nhi tử, phi tử của Bắc Thần Đế, làm không tốt ngày nào đó Bắc Thần Đế hồi tâm chuyển ý thì sao, đến lúc đó bọn họ sẽ biến thành Hoàng tử, nương nương với thân phận tôn quý, đợi đến bọn họ khôi phục thân phận, như vậy đám cai ngục với thân phận nho nhỏ nơi này chết như thế nào cũng không biết, cũng vì vậy mặc dù bọn họ lộ vẻ chật vật, nhưng trên người không thấy bất kỳ vết thương nào hết.

Thanh Ca lẳng lặng quan sát bọn hắn một lượt, liền đuổi cai ngục bên cạnh nói:

“Ngươi đi ra ngoài trước, lát nữa chúng ta sẽ đi ra ngoài sau.”

Cai ngục hướng Thanh Ca nịnh hót cúi người liền xoay người đi ra ngoài.

Lúc này đứng ở góc tường Bắc Thần Dương trong lúc vô tình giơ đầu lên đang chôn ở hai đầu gối, vô ý thức định vị trí hướng chỗ đứng Thanh Ca bọn họ mà nhìn tới đây, thời điểm khi hắn thấy Thanh Ca bọn họ, trong lúc nhất thời hai mắt nhìn chằm chằm liền sững sờ ở bên trong, chờ hắn tinh thần phục hồi lại, Thanh Ca cùng Cơ Vô Tà đã hướng phòng giam của bọn họ đi tới.

Bắc Thần Dương mãnh liệt đứng lên, tâm tình rất kích động chạy về phía cửa lao, hai tay trắng bệch bắt lấy cái then chặn phòng giam, lời nói đầy hận ý hướng Cơ Vô Tà dùng loại ánh mắt bi phẫn theo dõi hắn, giễu cợt nói:

“Cơ Vô Tà, ngươi là một tên tiểu nhân hèn hạ, không nghĩ tới ngươi đường đường là Diêm giáo Giáo chủ lại thất tín, lật lọng.”

Cơ Vô Tà thì xem thường cười giễu lại:

“Ta chưa bao giờ cho mình là chính nhân quân tử, về phần ngươi nói bội ước, ta và ngươi trong lúc đó vì sao tin, làm sao hợp tác, về phần lật lọng, đây chính là tác phong trước sau của ta như một nha, chẳng lẽ Đại Hoàng tử ngươi không biết sao?”

Khi hắn nói đến ba chữ Đại Hoàng tử, hắn còn cố ý nhấn mạnh, làm cho người ta hoàn toàn nghe không ra được đó là tôn xưng, ngược lại giống như là một loại châm chọc hài hước.

Bắc Thần Dương bị tức chỉ vào Cơ Vô Tà liên tiếp nói.

“Ngươi, ngươi …”

Nhưng không ra được một câu đầy đủ, chờ hắn trì hoãn quá mức, hắn mới vừa không cam lòng vừa thất bại hỏi:

“Cơ Vô Tà, ngươi đến tột cùng đối với hiệp nghị giữa chúng ta có cái bất mãn gì, mới khiến cho như ngươi lật lọng như vậy, ta đáp ứng sau khi chuyện thành công, triều đình có thể vô điều kiện mặc kệ Diêm giáo phát triển, quyết không can thiệp, còn có năm trăm vạn lượng hoàng kim trả thù lao, quyền có, tiền cũng có, ngươi đến tột cùng còn có chỗ nào không hài lòng ?”

“Tiền tài là vật ngoài thân làm sao có thể bì kịp được Tiểu Nguyệt của ta đây, trong lòng ta Tiểu Nguyệt đặt ở vị trí quan trọng nhất a, nếu chọc cho Tiểu Nguyệt tức giận thì chuyện đó kiên quyết không làm. Tiểu Nguyệt Nhi, ta nhưng vẫn đứng ở bên phía nàng nha, nhìn thấy ta đây ngoan như vậy có nên khen thưởng hay không đây?”

Cơ Vô Tà ôm Thanh Ca thâm tình nói, vẻ mặt lấy lòng cùng chờ đợi phần thưởng của Thanh Ca.

Thanh Ca lười nhác tùy ý nói:

“Huynh cảm thấy tối nay nếu không có huynh, ta liền không thắng được sao?”

Cơ Vô Tà vội vàng quyến rũ nói:

“Đó sao có thể a, ta dĩ nhiên biết Tiểu Nguyệt của ta rất lợi hại, tối nay nếu là không có ta cũng giống nhau có thể thắng rất đẹp đi, nhưng vô luận như thế nào biểu hiện của ta cũng không tồi a, ít nhất giúp Tiểu Nguyệt trừ đi phiền toái không phải sao? Chẳng lẽ như vậy cũng không được phần thưởng sao?”

Thanh Ca như có điều suy nghĩ nói:

“Nói cũng đúng, vậy huynh muốn phần thưởng hình thức như thế nào? Như vậy được không?”

Vừa nói liền thuận thế tay leo lên cổ Cơ Vô Tà, hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn.

Nếu Thanh Ca chủ động dâng lên môi thơm, Cơ Vô Tà sao có thể dễ dàng bỏ qua nàng như vậy đây, lập tức dùng bàn tay to cố định đầu của Thanh Ca, sau đó áp hướng về hắn, để làm cho khoảng cách lẫn nhau càng thêm chặc chẽ.

Vốn là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi, hình ảnh ôm nhau triền miên hẳn là duy mỹ lãng mạn mới phải, cảnh đáng ra như vậy phải làm cho người ta hâm mộ, nhưng màn vừa rồi phát sinh tại nơi âm trầm khủng bố như nhà giam thì lại khác, chung quanh phòng giam còn tràn ngập mùi hương làm cho người ta muốn nôn mửa, ở hoàn cảnh như vậy cho dù mỹ cảnh cũng làm cho người cảm thấy dị thường quỷ dị, hơn nữa quỷ dị ở chỗ chính là bên cạnh còn có người xem đang trợn mắt hốc mồm nha.

Ngay từ lúc Bắc Thần Dương phát hiện Cơ Vô Tà với hành động kịch liệt, liền đưa tới sự chú ý đến từ Thục phi của chúng ta, tự nhiên cũng phát hiện sự hiện hữu của Thanh Ca, bây giờ còn thấy bọn họ ở nơi này không coi ai ra gì triền miên kích hôn, Viên Bất Nhân liền không nhịn được chửi rủa ra khỏi miệng.

“Tiểu tiện nhân.”

Cơ Vô Tà ngay sau đó buông ra Thanh Ca, trong không trung liền cho Viên Bất Nhân một chưởng, khinh thường nói:

“Dù sao ngươi cũng được xem như người chết, ta nghĩ Hoàng Đế hẳn là không ngần ngại ta thay ông hành hình trước đi.”

Vốn Viên Bất Nhân đứng ở bên cửa phòng lao, lúc này bị Cơ Vô Tà tung một chưởng liền vứt đến trên tường, cùng vách tường chạm vào nhau, nhất thời máu tươi từ khóe miệng của hắn chảy ra.

Thân thể không có luyện qua võ, hơn nữa vốn niên kỉ đã qua năm mươi, bị kịch liệt va chạm này chỉ có thể nằm trên mặt đất không cách nào nhúc nhích, khả năng bị va chạm như vậy cũng là nguyên nhân gây cho phổi gặp phải tổn thương, nhất thời ho khan càng lợi hại, cùng với ho khan là máu tươi ngăn không được mà tuôn ra bên ngoài.

Mà lúc này Thục phi nhìn thấy bộ dạng phụ thân của bà phảng phất tùy thời cũng có thể tắt thở nhưng biểu hiện thờ ơ hoàn toàn, bất quá người nào vừa sinh ra liền là người bạc tình bạc nghĩa, kiên quyết tuyệt tình đâu.

Bà vốn cũng là tiểu nữ nhân thiện lương, nhưng khi bà bị chọn làm tú nữ tiến vào Hoàng cung, ở nơi âm mưu cùng quỷ kế lần lượt được sinh ra, bà dần dần hiểu nếu muốn sinh tồn ở nơi ăn tươi nuốt sống trong hậu cung sẽ phải vứt bỏ sự thiện lương trước đây của bà, ngay cả sự đơn thuần.

Vì vậy bà học tính toán, mai một lương tri của bà, thậm chí đem nữ nhi thân sinh của bà kiên quyết gϊếŧ chết, nhưng cho dù như vậy bà cũng lệ thuộc, tôn kính người, đó chính là phụ thân của bà Viên Bất Nhân, phụ thân từ nhỏ đối với bà sủng ái có thêm, bà vẫn luôn là tin tưởng, lệ thuộc vào.

Nhưng là chuyện lần này làm cho bà hiểu bà cho tới bây giờ đều chẳng qua là một con cờ của phụ thân mà thôi, điều này làm cho bà đối với tình cảm của Viên Bất Nhân đột nhiên trong lúc nhất thời biến mất vô tung, mắt thấy bộ dạng Viên Bất Nhân trên mặt đất ngọa nguậy giãy dụa, trong ánh mắt của bà cũng không có di động hay một chút gợn sóng.

Chẳng qua bà đột nhiên cảm giác mình thật đáng buồn, làm nhiều như vậy, cãi lâu như vậy, kết quả rốt cuộc là vì cái gì? Phụ thân không có, trượng phu không có, ngay cả thân nữ nhi cũng bị bà vứt bỏ, phảng phất cuối cùng chỉ còn có tuyệt vọng.

Cho dù bây giờ Thanh Ca xuất hiện ở trước mặt bà, bà cũng chưa từng nghĩ tới muốn nhận nữ nhi trở về, cũng không phải bà không muốn nhận, mà là chính bà cũng cảm giác bà không xứng với việc làm một người mẫu thân.

Bắc Thần Dương cũng mặc kệ Viên Bất Nhân đến tột cùng sống hay chết, hắn chỉ muốn biết hắnđến tột cùng tại sao phải thất bại, hắn lúc này hai mắt tức giận nhìn chằm chằm Thanh Ca, kích động đến gân xanh trên cổ nổi lên nhìn một cái không xót gì, hắn hướng về phía Thanh Ca chất vấn:

“Ngươi tại sao muốn giúp tử lão đầu còn sống không được mấy năm, nếu như ngươi lựa chọn ta, ngươi có thể lấy được nhiều thứ hơn so với hắn từ ta, huống chi ta ít nhất so với hắn còn trẻ không phải sao? Ngươi tại sao tình nguyện lựa chọn một tử lão đầu cũng không chọn lựa ta? Còn ngươi nữa đến tột cùng là ai? Tại sao tử lão đầu thế nhưng có thể dung túng sự tồn tại những nam nhân khác ở bên cạnh ngươi?”

Thanh Ca bị Cơ Vô Tà hôn đến hơi thở có chút không yên, sắc mặt nổi lên màu hồng, bộ dáng kiều diễm ướŧ áŧ để cho Cơ Vô Tà không nhịn được ngón trỏ đại động, lại bị Thanh Ca trừng liếc mắt, hắn cũng chỉ có thể xám xịt sờ sờ lỗ mũi.

Thanh Ca tựa trên người Cơ Vô Tà, dùng thanh âm có chút thở dốc trả lời:

“Bộ dạng của ngươi vừa nhìn chính là đoản mệnh, ta sẽ ngu đi chọn một quỷ đoản mệnh sao? Về phần thân phận của ta nha, tin tưởng Thục phi nương nương có thể cho ngươi một đáp án hài lòng.”

Nàng cũng không để ý việc thân phận bị công khai, huống chi bọn họ sống không được bao nhiêu ngày, cho dù bị bọn họ biết rồi cũng không sao, quan trọng hơn là nàng cho tới bây giờ cũng không có cố ý giấu diếm quá thân phận của nàng, chẳng qua là người khác cũng không có đoán được mà thôi.

Nghe nói như thế, Bắc Thần Dương cùng với bọn người còn lại nhất trí nhìn hướng Thục phi, ngay cả người nửa ngày mới chống đỡ đứng dậy tựa vào trên tường – Viên Bất Nhân cũng hỏi thăm nhìn về phía Thục phi.

Thục phi nói ra sự thực để cho tất cả mọi người khϊếp sợ:

“Nàng là nữ nhi của Bệ hạ, cũng là Bắc Thần Lục Công Chúa.”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người khó có thể tin kinh ngạc lên tiếng.

Thanh Ca cũng không để ý mọi người giật mình, mà nhìn về phía Thục phi đang ở trong bóng ma tuyệt vọng nói:

“Một tháng trước, ta từng gặp phải một lần ám sát, mà để cho ta cảm thấy vinh hạnh chính là lần đó ám sát thậm chí có ba người tham gia, mà ta tin tưởng trong đó một đám người hẳn chính là Thục phi nương nương phái tới phải không.”

Mặc dù nói chính là câu nghi vấn, nhưng trong giọng nói là khẳng định.

“Ngươi tại sao phải hỏi như thế, ta nghĩ một tháng trước chúng ta còn chưa từng gặp mặt đi.”

Trong đôi mắt của Thục phi nổi lên một điểm nhỏ rung động nhưng thần thái vẫn kiên định.

Thanh Ca phảng phất không ngờ tới Thục phi sẽ hỏi như vậy, hảo tâm phân tích nói:

“Đoạn thời gian đó, trong Hoàng cung tin đồi về ta thịnh hành cả cung, tin tưởng Thục phi nương nương cũng có nghe thấy những thứ kia, mà tính tình Thục phi nương nương phòng ngừa chu đáo, ta tin tưởng ngươi hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy mới đúng, huống chi Thục phi nương nương năm đó có thể đem chính nữ nhi mới sinh gϊếŧ chết, sau đó tùy tiện nuôi một đứa nam hài khác không có quan hệ với mình, tuyệt tình như vậy cũng làm ra được, vậy còn có cái gì là ngươi không dám làm đây?”

Cơ Vô Tà cho là Thanh Ca đối với Thục phi chất vấn do thương tâm, trong lòng đối với việc Thanh Ca từng chịu tâm thương yêu không dứt, vì vậy lại càng đem Thanh Ca bên người ôm thật chặt, sau đó dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn về phía Thục phi.

Thục phi thấy Thanh Ca cái gì cũng đoán được, cũng không có cái gì giấu diếm thẳng thắn nói:

“Không sai, ta từng phái người gϊếŧ ngươi, về phần chuyện năm đó, cho đến ngày nay, ta chỉ có thể nói một tiếng thật xin lỗi, những thứ khác ta cũng không có cơ hội làm.”

“Thật xin lỗi thì không cần, tuy nói trên danh nghĩa ngươi là thân mẫu của ta, nhưng trên thực tế chúng ta cũng bất quá là không có bất cứ quan hệ nào như người xa lạ mà thôi, ta tới nơi này cũng chỉ là muốn xác định chuyện này mà thôi, tránh cho mình bị đâm gϊếŧ, cũng không biết người nào gây nên.”

Thanh Ca lạnh nhạt trình bày nói, một chút cũng không có bộ dạng nói ra chuyện xưa thương tâm hoặc lúng túng.

Đột nhiên sau đó xoay người đối với bên cạnh Cơ Vô Tà nói:

“Đi thôi.”

Chẳng qua là đi rất xa còn có thể nghe được các loại thanh âm hỗn tạp:

“Ta là ngoại công của ngươi a, ngươi là nữ nhi Hoàng Thượng sủng ái, ngươi đi hướng Hoàng Thượng cầu tình, cấp ngoại công một cái cơ hội…. “

“Thì ra là ta thật không phải con của ngươi, nàng mới là nữ nhi của ngươi, đáng đời ngươi….”

“Ha ha…. thì ra nàng là nữ nhi của tử lão đầu, là nữ nhi …..”

Giữa hôm sau, đám người Bắc Thần Dương bị xử tử, ngay cả Tả tướng tức phụ – Tam Công Chúa Bắc Thần Tuyết cũng ở trong đó, chẳng qua tiểu nữ nhi Phó Hân Đình của Tả tướng lại mất tung tích.