[Đinh!]
Sở Tích mở mắt, trước mặt cô là căn phòng ngủ quen thuộc, nơi mà cô đã xa cách suốt bảy năm.
Cô đã trở về.
Và cùng quay lại với cô, là cái hệ thống phiền phức kia.
[Chúc mừng ký chủ đã trở về thế giới ban đầu!]
Nghe thấy giọng nói này, Sở Tích nhíu mày, khó chịu ra mặt.
“99 nhiệm vụ xuyên nhanh tôi đã hoàn thành xong rồi, còn bám theo tôi làm gì?”
Hệ thống: [Phát hiện chỉ số IQ trung bình của giới giải trí thế giới này quá thấp, yêu cầu ký chủ can thiệp. Đã kích hoạt nhiệm vụ phụ.]
Sở Tích lạnh giọng: “Cút! Tôi không vào giới giải trí.”
Cô vừa dứt lời, một luồng ký ức tràn vào não như đèn kéo quân.
Thì ra, trong lúc cô xuyên qua các thế giới khác làm nhiệm vụ, thế giới này đã trôi qua bảy năm!
Bảy năm, vật đổi sao dời, cơ thể này đã bị một đại diện tạm thời tiếp quản. Và trong khoảng thời gian đó, đại diện kia đã ký hợp đồng với một công ty giải trí, chính thức trở thành diễn viên.
Sở Tích: "?!%#%&@!"
Cảm giác gì đây? Một sinh viên nhờ bạn học đi điểm danh hộ, kết quả quay về phát hiện người ta đã giúp mình đắc cử làm lớp trưởng?
Cô xin miễn bình luận.
Hệ thống: [Ký chủ đừng vội, để đảm bảo nhiệm vụ lần này diễn ra thuận lợi, hệ thống đã kích hoạt “Trí Tuệ Siêu Phàm”! Cửa hàng hệ thống cũng đã mở!]
Sở Tích hờ hững: “Vậy thì sao?”
Hệ thống không biết IQ gốc của cô đã đạt mức 140, thuộc hàng thiên tài à? Cô còn cần gì đến “Trí Tuệ Siêu Phàm”?
Hệ thống: [Ký chủ thân mến, cửa hàng hệ thống là kho hàng tuyển chọn kỹ lưỡng! Chỉ cần ký chủ nâng cao chỉ số IQ trung bình của nghệ sĩ trong giới giải trí, điểm số đó có thể đổi lấy năng lực thiên phú trong cửa hàng!]
[Năng lực thiên phú càng cao cấp, trí lực của ký chủ sẽ càng phát triển mạnh mẽ!]
Sở Tích mở cửa hàng hệ thống ra, liếc nhìn danh sách:
Thiên phú suy luận, thiên phú sáng tạo, thiên phú không gian, thiên phú ghi nhớ, thiên phú quan sát, thiên phú tính toán, thiên phú thị lực, thiên phú thính lực, cùng một số thiên phú khác.
Mỗi loại thiên phú lại được chia thành sáu cấp độ, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cường giả, đại sư, tối thượng độc tôn.
Điều này cuối cùng cũng khơi gợi được một chút hứng thú của cô.
Dù sao, cô cũng từng làm 99 nhiệm vụ xuyên nhanh, hiểu rõ một điều. Bất kỳ kỹ năng nào cô đã nhận được đều là của cô mãi mãi, bất kể hệ thống có còn tồn tại hay không.
… Ừm, có vẻ cũng không phải vô dụng.
Cô vẫn bình tĩnh nói: “Làm xong nhiệm vụ lần này, mày sẽ không bám theo tao nữa, đúng không?”
Hệ thống: [Đúng vậy, ký chủ! Cam đoan, đảm bảo, nhất định không bám theo nữa!]
Sở Tích cười khẩy một tiếng. Con chó hệ thống này, lần nào cũng nói y như vậy.
"Cộc cộc cộc!"
Bỗng, một tràng tiếng gõ cửa dồn dập kéo cô trở về thực tại.
Sở Tích liếc mắt nhìn qua mắt mèo, sau đó mở cửa.
Ngay khoảnh khắc đó, một xấp tài liệu từ ngoài vung tới, nhắm thẳng mặt cô mà quăng!
Cũng may phản ứng của cô đủ nhanh, nghiêng đầu né kịp, xấp giấy rơi trúng bả vai.
Một giọng nói chói tai vang lên bên tai:
"Cô còn có tác dụng gì? Vào giới năm năm rồi mà vẫn chỉ là đồ bỏ đi! Cô có biết giá trị của mình bây giờ thê thảm đến mức nào không? Công ty đã đổ tài nguyên cho cô đóng phim, mà cô lại chẳng kiếm được xu nào! Cô đúng là đồ ngu! Ngoài một gương mặt ra, cô còn làm được cái gì nữa?!"
Sở Tích thản nhiên nhấc xấp tài liệu khỏi vai, trong ký ức của cô, cái người đại diện kia hình như không hề nhận được tài nguyên nào ra hồn từ công ty.
Toàn là mấy vai phụ mờ nhạt trong phim chiếu mạng, có gì mà gọi là đầu tư tài nguyên?
Cô nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, thờ ơ hỏi: "Bà cố tình đến tận đây để trút giận với tôi sao?"
Giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại hàm chứa một tia mỉa mai sắc bén.
Giận dữ là dấu hiệu của sự bất lực. Trong mắt cô, đó là một hành vi vô nghĩa nhất.
Người đứng trước mặt cô là Hồ Lan, một quản lý kỳ cựu của Tinh Hán Entertainment.
Trong công ty, các nghệ sĩ trẻ tuổi đều cung kính gọi bà ta là "Dì Lan".
Nhưng cách Sở Tích gọi bà ta, lại chẳng có chút gì giống một hậu bối biết tôn trọng người lớn.