Ngu Tướng quân tức giận đùng đùng bước vào sảnh ngoài, mạnh tay đập lên cánh cửa gỗ, khiến hoa lê bên khung cửa rung rinh rơi xuống.
Nhìn thấy trong thính đường có một nữ nhân đang ngồi cùng với nữ nhi mình, ông thu lại một chút cơn giận, nhưng giọng nói vẫn đầy trách cứ: "Ngươi thật biết lừa ta! Ta trấn thủ biên quan bao năm, mỗi lần hỏi tình hình trong nhà, ngươi đều nói mọi thứ vẫn tốt đẹp. Vậy mà ngươi nhìn xem, Vãn Nhi gầy yếu đến mức này, vậy mà còn dám bảo nàng vẫn ổn?"
Đối diện với cơn thịnh nộ của Tướng quân, Chu thị có chút hoảng loạn. Bà ta vội vàng cúi đầu, giọng điệu mang theo vẻ ủy khuất: "Tướng quân, ngài oan uổng thϊếp rồi! Ngày trước, đại cô nương không cẩn thận rơi xuống nước, thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, nên nhìn mới có vẻ gầy yếu như vậy."
"Rơi xuống nước? Chuyện này là sao?"
Nghe nhắc đến chuyện này, kế mẫu ra vẻ than thở, lắc đầu một cái rồi nói: "Chuyện này trách thϊếp không suy nghĩ chu toàn. Thϊếp thấy đại cô nương đến tuổi cập kê, nên muốn tìm một mối hôn sự tốt cho nàng. Trần Thượng thư có một vị công tử tài mạo song toàn, trong yến hội lần trước vừa gặp đã đem lòng ái mộ nàng. Thϊếp liền cùng đại cô nương bàn bạc chuyện hôn nhân, ai ngờ nàng không đồng ý, nhất thời kích động nên mới sơ ý rơi xuống nước. Đến giờ thân thể vẫn chưa hồi phục."
"Còn có chuyện này sao? Nếu Vãn Nhi không thích công tử của Trần Thượng thư, vậy hôn sự này không cần nhắc tới nữa. Cứ dứt khoát từ chối đi!"
Ngu Tướng quân phất tay một cái, liền quyết đoán gạt bỏ chuyện hôn sự này.
Chu thị nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, bàn tay siết chặt khăn lụa như muốn bóp nát. Nhưng chỉ có thể cắn răng cúi đầu đáp: "Vâng, thϊếp hiểu rồi, Tướng quân."
Trong sảnh lúc này, ngoài Chu thị còn có Ngu Mạn Ni và Ngu Lỗi - nhi tử và nữ nhi mà bà ta sinh cho Ngu tướng quân.
Thấy mẫu thân bị trách phạt, Ngu Mạn Ni lập tức tiến lên, giọng điệu bất mãn: "Phụ thân, sao người có thể trách mẫu thân? Cả gia nghiệp lớn như vậy, mẫu thân phải một mình quán xuyến, đâu thể lúc nào cũng chu toàn mọi việc? Nữ nhi thấy rõ ràng là do đại tỷ quá tùy hứng, không hiểu chuyện, nên mới khiến mẫu thân phải răn dạy."
Ngu Lỗi đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn về phía cửa phòng Ngu Phi Vãn, ánh mắt không hề che giấu tia dò xét khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Ngu tướng quân nghiêm mặt, giọng nói nghiêm khắc hơn: "Mạn Ni! Không được tùy tiện vu oan trưởng tỷ của con! Con và Lỗi Nhi từ nhỏ theo ta trấn thủ biên cương, nhiều năm không trở về, xem ra lễ nghi kinh thành các con đã quên mất rồi. Giờ đã đến tuổi bàn chuyện hôn sự, nhưng với thái độ này, con nghĩ sẽ có nhà nào coi trọng con sao?"