Chương 6: Khởi đầu của một thế giới mới
Bóng tối.
Lạnh lẽo.
Cảm giác như cậu đang trôi dạt vô định trong một khoảng không vô tận. Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có gì ngoài sự tĩnh lặng tuyệt đối.
"Đây là… cái chết sao?"
Khải An không biết mình đã ở đây bao lâu. Một giờ? Một ngày? Một tuần? Hay đã là vĩnh viễn?
Không đau đớn, không buồn bã. Chỉ có một sự trống rỗng đến đáng sợ.
Nhưng rồi...
"Đang tải dữ liệu nhân vật…"
Một giọng nói lạ vang lên, phá vỡ sự im lặng chết chóc.
"Đang khởi động hệ thống…"
Khải An giật mình, nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một luồng sáng rực rỡ đột ngột bùng lên, nhấn chìm tất cả.
Cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, rồi rơi xuống.
Rơi xuống…
Rơi xuống…
Cho đến khi...
Bịch!
Cả người cậu đập mạnh xuống một bề mặt mềm mại. Một cảm giác đau nhói lan ra khắp cơ thể, nhưng đó không phải là sự đau đớn của cái chết, mà là của sự sống.
Cậu vẫn còn sống?
Khải An thở hổn hển, cảm giác l*иg ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Hơi ấm, mùi hương lạ lẫm xung quanh, cảm giác chăn lụa mềm mại dưới tay, tất cả đều quá thực để có thể cho là ảo giác.
Cậu mở mắt.
Trần nhà cao vυ't, ánh nến lấp lánh từ chiếc đèn chùm pha lê kiểu âu sang trọng. Xung quanh là một căn phòng rộng lớn, tráng lệ, với những bức tường chạm trổ hoa văn tinh xảo, rèm lụa trắng tinh khiết bay phất phơ theo gió.
Khải An cố gắng ngồi dậy, nhưng cậu cảm thấy cơ thể có gì đó khác lạ.
Bàn tay cậu trắng hơn, thon dài hơn, làn da mềm mại đến mức gần như không có tì vết, vết chai ở ngón giữa bên tay phải cũng biến mất.
Cậu bước xuống giường, vội vàng lao đến trước chiếc gương lớn đối diện.
Và rồi, cậu chết lặng.
Trong gương phản chiếu không phải Khải An của thế kỷ 21.
Mà là một chàng trai trẻ với mái tóc bạch kim dài, đôi mắt màu lam nhạt đầy mê hoặc.
Làn da trắng không tì vết, đường nét gương mặt sắc sảo đến mức gần như phi thực tế. Tất cả đều quá hoàn mỹ, quá xinh đẹp, như một nàng tiên...
Cậu hoảng hốt lùi lại.
Nhưng ngay lúc đó, một loạt ký ức xa lạ đột ngột tràn vào đầu cậu, những hình ảnh rời rạc, những đoạn hội thoại mơ hồ, những cái tên xa lạ.
Rồi cậu nhận ra.
Cậu đã xuyên vào một con game mà cậu đang chơi dở.
"Vườn Hoa Hồng Trắng"
Đó là một tựa game ABO lãng mạn do Trung Quốc phát hành. Đồ hoạ 3d phải nói là rất đỉnh. Game này lấy bối cảnh trung âu cổ và yêu cầu người chơi nhập vai vào một Omega để chinh phục các nhân vật nam chính.
Nhưng hiện tại, thay vì là người chơi, Khải An lại xuyên vào nhân vật phản diện tên là Vũ Băng Niệm. Người này là một omega xinh đẹp nhưng độc ác, kẻ đã hãm hại nhân vật chính và có một kết cục bi thảm.
"Sao mình lại thành Băng Niệm chứ? Chết tiệt, nhân vật này ác thôi cũng đỡ, cậu ta còn là một kẻ đáng thương không hơn không kém."
Khải An thì thầm, hai tay siết chặt lại.
Cậu đã chết ở thế giới cũ.
Nhưng ở đây, cậu lại sống lại trong cơ thể của một kẻ sẽ chết thảm.
Vũ Băng Niệm không chỉ đơn thuần là một phản diện độc ác ngu ngốc mà hắn còn là kẻ đáng thương.
Vũ Băng Niệm là con trai của Bá tước Vũ Phong Hạo, thuộc một gia tộc lâu đời trung thành với hoàng đế Dương Châu Kiến.
Gia tộc họ Vũ nổi tiếng là dòng dõi Alpha mạnh mẽ, nhưng Băng Niệm lại là một beta bị xem là yếu ớt và vô dụng trong một gia tộc đầy chiến công lẫy lừng.
Từ nhỏ, Băng Niệm đã bị coi là nỗi nhục của dòng họ.
Bị khinh miệt. Bị xem thường.
Băng Niệm bị ám ảnh bởi truyền thống Alpha, là một beta xinh đẹp và mãi đến 15 tuổi, Băng Niệm vẫn chưa phân hoá. Hắn được gia đình huấn luyện với hy vọng trở thành một Alpha trong tương lai.
Dù được anh cả yêu thương nhưng khoảng thời gian hiện tại, anh trai cả hiếm có mặt ở nhà.
Băng Niệm luôn chịu ánh mắt xem thường từ một số alpha lẫn omega họ hàng. Băng Niệm dù được nuôi nấng như một Alpha nhưng hắn luôn thể hiện tính cách giống một omega khiến bá tước Vũ Phong Hạo rất đau đầu.
Vũ Phong Hạo không ghét con trai mình vì điều đó nhưng những gì Băng Niệm gây ra khiến ngài cảm thấy xấu hổ.
Cụ thể, hắn thường xuyên tỏ thái độ yêu thích với các Alpha một cách tùy tiện dẫu cho em gái alpha Vũ An Kỳ từng nhắc nhở và càm ràm.
Và thế là hắn ta lớn lên trong sự oán hận, và mưu cầu tình yêu lãng mạn như trong những câu chuyện tình sách vở. Băng Niệm tìm mọi cách để có được sự chú ý của Công tước Dương Thẩm Đình, nhân vật có vị trí cao nhất trong lòng hoàng đế, và cũng là nam chính mà người chơi có thể công lược.
Nhưng Băng Niệm không bao giờ chiếm được trái tim của Thẩm Đình.
Người Thẩm Đình yêu chính là nhân vật chính của game.
Cố Lam Vi.
Băng Niệm sinh lòng ghen ghét khi Lam Vi thân thiết với Thẩm Đình, càng hận hơn khi Lam Vi được mọi người yêu thích.
Cậu ta tìm mọi cách hại Lam Vi, nhưng cuối cùng thất bại.
Và kết cục của cậu ta…
Bị chính Thẩm Đình hủy hoại hoàn toàn.
Khải An ngồi phịch xuống giường, đầu óc trống rỗng hoàn toàn.
Cậu đã chết.
Và giờ đây, cậu sống lại trong cơ thể của một kẻ sẽ chết lần nữa.
Khải An không thể chấp nhận điều đó.
Không thể để mình đi vào vết xe đổ của Băng Niệm.
Không thể để mình chết thêm một lần nữa.
Nếu đây là một trò chơi…
Vậy thì cậu sẽ thay đổi kết cục.
Dù có thế nào, cậu cũng sẽ sống sót.
Cho dù phải thay đổi tất cả mọi thứ.
Cho dù phải lật đổ số phận của nhân vật phản diện này.
Băng Niệm của quá khứ có thể yếu đuối và mù quáng.
Nhưng Khải An thì không.
Cậu siết chặt nắm tay.
"Được thôi. Nếu số phận đã chọn tao là phản diện…"
"Vậy thì tao sẽ khiến phản diện này hạnh phúc! Ở thế giới của tao, đàn ông không được đến với nhau nhưng đến với thế giới này, tao sẽ tìm hạnh phúc lý tưởng cho bản thân mình."
P/s: Nếu bạn yêu thích truyện, vui lòng đề cử hoặc theo dõi để Sa duy trì up trên web