12 Chòm Sao: Bình Thường Hay Kì Lạ?

Chương 9: Song Ngư yếu đuối nhưng tàn nhẫn

Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ,thằng bạn mình nó qua Nhật thành ra lo đi chơi nên không có thời gian viết :))

------------------------

- Tiểu thư - Dì Tước đứng trước phòng Song Ngư một tay cầm mâm thức ăn một tay thì gõ cửa nhè nhẹ.

Bên trong cũng không có phản ứng.

- Đã hơn một ngày tiểu thư chưa ăn gì rồi - Dì Tước tiếp tục nói.

Không có ai trả lời, dì Tước lại tiếp tục gõ cửa. Gõ một hồi thì cánh cửa đã mở ra, một tay dì Tước vẫn còn trên không trung chuẩn bị cho màn dạo tiếp theo.

- Con không đói, dì không cần vì con mà mất công như vậy.

Mới có qua một ngày mà Song Ngư đã tiều tuỵ hơn hẳn, gương mặt thì mệt mỏi, có lẽ cô đã khóc rất nhiều.

- Con không nên vì bà ta mà hành hạ bản thân như vậy !

- Con xin lỗi - Song Ngư chán nản cúi đầu, tiện tay nắm lấy tay cầm của cửa kéo vào.

- Song Ngư - Dì Tước chặn cửa, tức giận.

Lâu lắm rồi dì Tước mới gọi hẳn cả tên của cô như vậy.

- Con còn nhớ gì không ? Hứa như thế nào với mẹ con ? - Dì Tước nhắc nhở.

Song Ngư giật mình, cô đã hứa gì nhỉ ?

Sao tôi có thể quên được lời hứa đó chứ !

- Con muốn thực hiện lời hứa đó thì mau ăn cho khoẻ mạnh - Dì Tước nói câu sau rồi nhấn mạnh mâm thức ăn vào hai tay Song Ngư.

- Con.. - Song Ngư bối rối.

- Con hãy nhớ, con là ai ? Là dòng máu Thành Hoàn Đào thì không bao giờ được phép sợ hãi và bỏ chạy, can đảm và bước tiếp đi - Dì Tước dạy dỗ.

Song Ngư im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn.

Dì Tước thở dài nhìn Song Ngư một lần nữa rồi buồn bã bỏ đi.

Lời hứa với mẹ, nhất định tôi sẽ làm được.

Song Ngư nắm chặt mâm đồ ăn rồi quay bước vào phòng.

---------------------------------

- Alo, Thiên Bình - Song Ngư ăn no nê xong thì nhấc máy gọi cho Thiên Bình.

- Ừ, tớ đây mà.. Thiên Yết cũng biết chuyện rồi - Thiên Bình nhanh chóng nói vào vấn đề chính.

- Kệ cậu ấy, tớ đang cần cậu giúp.

- Giúp gì ?

- Là chuyện chúng ta đã điều tra.

- Hả ? Cậu quyết định rồi sao ? - Thiên Bình có chút sửng sốt.

- Ừ- Song Ngư chắc chắn.

- Tớ nghĩ nên nói qua Thiên Yết.

- Đừng !! Tớ không cần cậu ấy.

- Ngốc nghếch, Song Ngư ngốc nghếch !! - Thiên Bình mắng chửi.

- Cậu điên à ? - Song Ngư nóng máu,tự nhiên lại chửi cô.

- Thiên Yết dù sao cũng là bạn của tụi mình, dù cho bây giờ hai cậu không quen nhau nữa thì cũng đừng để cái thứ tình cảm và lòng tự trọng vặt vãnh đó mà mất luôn bao nhiêu năm cùng nhau vượt qua, tụi mình là bạn bè đó - Thiên Bình khó chịu nói.

Đúng rồi, là bạn, chơi với nhau từ bé, sao Song Ngư không biết chứ ! Nhưng cô lại ngại, cái thứ tự trọng nó cao đến mức mà cô khó có thể đối mặt với Thiên Yết. Song Ngư ngay lúc này không biết phải trả lời Thiên Bình ra sao, đôi khi cô cũng có một chút dao động.

- Song Ngư, Thiên Yết là người đáng tin cậy và sành sỏi nhất trong ba chúng ta, cậu phải lấy đại cuộc làm trọng - Thiên Bình nghiêm túc hoá.

Song Ngư không nói gì.

- NÀY SONG NGƯ - Thiên Bình hét lên.

- Rồi rồi tớ biết rồi, cậu cứ làm theo ý cậu đi - Song Ngư rốt cuộc cũng chịu thua Thiên Bình, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.

--------------------------------

- Cậu chủ, có điện thoại từ cô Thiên Bình ạ ! - Gia nhân nói với một chàng trai.

Chàng trai đang ngồi trong thư phòng đọc sách, gỡ mắt kính, mệt mỏi đi ra ngoài nhấc điện thoại.

- TÊN ĐIÊN THIÊN YẾT KIAAA, SAO DÁM TẮT MÁY HẢẢẢ ? - Thiên Bình hét ầm lên làm Thiên Yết phải vội để điện thoại ra khỏi tai, tránh xa cái màng nhĩ của anh.

- Gì ? - Thiên Yết cộc lốc.

- Song Ngư quyết định rồi - Thiên Bình nhẹ giọng.

Thiên Yết có chút bất ngờ nhưng vẫn đáp lại :

- Thì sao ?

- Mẹ nó, mày bị ngu à ? - Thiên Bình cáu.

- ..... - Một bầu trời yên tĩnh.

- Giúp cái coi - Thiên Bình hạ giọng ỉ ôi.

- Tại sao ?

- MÁÁÁ, mày đừng thử thách độ kiên nhẫn của tao - Thiên Bình bên kia muốn ném luôn cái điện thoại.

- ......

- Anh Thiên Yết a, em không có thời gian để đùa với anh - Thiên Bình muốn khóc.

Bên đầu dây kia im lặng một hồi.

- Thôi được - Thiên Yết cuối cùng buông một câu nhẹ tênh.

Thiên Bình cúp máy nhưng miệng vẫn không ngừng rủa xả cái tên làm tốn tiền điện thoại của cô.

-------------------------------

- Tiểu Dương yêu vấuuuuu - Cự Giải chạy đến ôm chầm Bạch Dương khi cô qua nhà Bạch Dương chơi.

- Bớt dùm - Bạch Dương không thương tiếc đẩy bay Cự Giải.

Sau khi Cự Giải bay về.

- Mã Mã thương thương - Cự Giải lại chạy đến Nhân Mã đang đứng cạnh Bạch Dương.

- CÚT - Nhân Mã không khoan nhượng buông lời đắng cay.

Cự Giải là một con điên.

- Sao có chuyện gì về Song Ngư ? - Bạch Dương khoanh tay nói khi cả ba đang ngồi trong vườn nhà cô.

- Hông biết - Cự Giải cầm cái bánh ăn như chết đói.

Nhân Mã cùng Bạch Dương chuẩn bị tung cước.

- Ơ thôi thôi, để tớ kể - Cự Giải vội đưa tay quơ loạn xạ.

- Rốt cuộc Song Ngư là người thế nào ? - Nhân Mã chống cằm sau khi nghe Cự Giải kể đầu đuôi câu chuyện.

- Đáng thương sao ? - Cự Giải thử hỏi một cách châm biếm.

- Lúc đầu tớ đã thấy cậu ấy giả tạo - Bạch Dương trầm tư.

- Ôi...me too - Cự Giải nhìn Bạch Dương như thể tìm được ánh sáng của cuộc đời.

Cự Giải và Bạch Dương hào hứng đập tay nhau.

- Nếu như theo lời Sư Tử, vậy thì cái vấn đề chính thức mà tụi Thiên Yết, Thiên Bình nói do Kim Ngưu kể thì là như thế nào ? Ý điều tra là sao ? - Nhân Mã phớt lờ hai đứa điên kia.

- Không biết, nhưng nghe Kim Ngưu nói là biểu hiện hai đứa này khác hẳn thường ngày luôn mà - Cự Giải tiếp tục công việc gặt hát đồ ăn.

- Chắc là vấn đề lớn ơ...mà.. cũng kệ người ta đi - Bạch Dương vội lấy lại sự điềm tĩnh hàng ngày, chơi với hai đứa này riết thì hoá điên cũng là chuyện hết sức bình thường.

- Tí Kim Ngưu qua thì bàn tiếp - Cự Giải không quan tâm lời Bạch Dương.

- Ủa, chứ Ma Kết, Sư Tử, Bảo Bình với Xử Nữ đâu - Nhân Mã thắc mắc.

- Tụi nó bảo " Tụi tao không có nhiều chuyện như mày ", tụi nó nói thế đó ! - Cự Giải diễn tả một cách hết sức chân thật.

- Tụi mất dịch - Nhân Mã chu môi.

- Mà... Song Tử thì sao ? - Cự Giải lo lắng hỏi.

- À... - Nhân Mã chợt giật mình.

Nhân Mã và Bạch Dương thoáng trao đổi ánh mắt.

Nhưng tất cả đều được Cự Giải bắt hết lại.

- Hai đứa có chuyện mà không nói cho tớ biết hả ? - Cự Giải khó chịu.

- Không phải vậy đâu Cự Giải - Bạch Dương vội nói rồi lại liếc qua Nhân Mã.

- Hai đứa không tin tưởng tớ à ? - Cự Giải bực mình vứt cái bánh sang một bên.

- Không phải - Bạch Dương nói với Cự Giải rồi lại quay sang Nhân Mã - Nhân Mã !

- Không sao đâu nói đi - Nhân Mã suy nghĩ rồi nói với Bạch Dương.

- Nhân Mã có hôn ước với Song Tử - Bạch Dương thở dài rồi khó khăn nhả từng chữ ra.

- CÁI GÌ ? - Cự Giải hét ầm lên.

- Ừ,là như vậy đó - Nhân Mã thoáng cười, một nụ cười buồn.

- Mà cậu không thích tên đó mà, sao có thể ? - Cự Giải vẫn không tin nổi.

- Gia đình tớ - Nhân Mã cười nhẹ.

- ........

- Chắc cậu thấy nực cười lắm nhỉ ? - Nhân Mã nhe răng cười với Cự Giải, nhưng Cự Giải hiểu, Nhân Mã không hề vui chút nào hết.

- Không, không có đâu - Cự Giải ngượng ngùng nói.

----------------------------------

- Tại sao cứ bắt con phải cưới cậu ta ? - Song Tử đang ầm ầm lên tại chính ngôi nhà của mình.

- Song Tử a, con phải biết, việc đó rất tốt cho cả hai gia đình chúng ta, Nhân Mã cũng là một cô gái xinh đẹp - Người đàn ông có gương mặt rất quen, người đàn ông đã dự bữa tiệc năm đó, tuy bây giờ trên gương mặt đã có thêm nhiều nếp nhăn của tuổi già, nhưng trông ông vẫn giữ được sự quyền uy của năm đó.

- Tốt cho gia đình ? Mấy người coi tôi là con rối sao ? - Song Tử đau đớn gằn từng chữ.

- Thì con cứ cho là như vậy đi - Ngài Nguyễn lạnh lùng nói.

- Cậu ta đã từng, TỪNG gϊếŧ Thiên Long - Song Tử trợn mắt nhìn thẳng vào Ngài Nguyễn.

- Bởi thế, haha Song Tử a, việc này coi như là bên phía Trị Đình Tự Bùi bồi thường cho chúng ta - Ngài Nguyễn bật cười.

Một nụ cười mà Song Tử luôn cho là ác độc và tàn nhẫn.

- Nhà đó coi con gái mình là vật mua đi bán lại sao ? - Song Tử không thể nào tin được.

Rốt cuộc cái gì mới gọi là tình thâm ?

Tự nhiên Song Tử lại nhen nhóm một chút gì đó thương cảm dành cho Nhân Mã.

-------------------------------------

Buổi tối hôm đó, trời lại tiếp tục mưa, một cơn mưa tưởng chừng như sẽ gột sạch đi tất cả tội lỗi và sự bẩn thỉu.

- Cậu chuẩn bị xong chưa ? - Thiên Bình nhấc máy lên.

- Tớ xong rồi - Song Ngư trả lời.

- Cậu có tinh thần chứ ?

- Ừ

- Hào hứng chứ ?

- Ừ

- Vậy hãy nở nụ cười khi giải quyết mọi việc nhé !

Song Ngư hít một hơi dài rồi thở ra, bản thân cô lúc này đặc biệt cảm thấy thoải mái, chỉ cần như vậy thôi thì cô có thể thực hiện lời hứa với mẹ cô rồi.

------------------------------

Thiên Yết nguyên một cây đen đứng ngoài cửa nhà Song Ngư, nhưng anh không vào, anh chỉ nhấc điện thoại lên.

- Thiên Yết - Giọng Song Ngư đầu dây bên kia cất lên nho nhỏ.

- Cậu cứ làm, tớ nhất định bảo vệ cậu - Thiên Yết nhẹ nhàng đáp lại.

- Cám ơn cậu

Đêm hôm đó, khi mưa đã tạnh. Một người phụ nữ xinh đẹp đang nằm ngâm nước trong bồn đầy hoa hồng, bà ta rất đẹp, đẹp như một thiên sứ. Một làn khói nhỏ toả vào, người phụ nữ xinh đẹp chìm vào sâu trong giấc mộng.

Người phụ nữ tỉnh lại, bà vẫn nằm trong bồn tắm nhưng xung quanh lại không phải căn phòng tắm sang trọng quen thuộc. Một nơi vắng vẻ, tường xi măng thì gần như tróc hết, khung cảnh u ám, chỉ có một chút ánh sáng trắng le lói vào, trông rất bẩn thỉu. Gương mặt người phụ nữ tái mét, bà định đưa chân bước ra khỏi bồn thì chợt nhớ bản thân không một mảnh vải che thân, lại ngồi thụt lại. Người phụ nữ nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn cách bà không xa lắm, nhưng vì ánh sáng chỉ chiếu vào mỗi thân hình của người đó nên bà không tài nào có thể nhận diện được đó là ai.

- Ngươi là ai ? - Người phụ nữ sợ sệt cất giọng yếu ớt.

- Trông bà có vẻ sợ, Vũ Tiên - Giọng nói của bóng người vang lên.

- Song Ngư - Vũ Tiên hoảng sợ, thanh âm to lên tạo ra tiếng vang sinh đôi, trên đất tường dội lại.

Song Ngư tiến lại gần hơn, ánh sáng lúc này đã chiếu được lên nửa gương mặt xinh đẹp của cô. Song Ngư mặc bộ quần áo rộng thùng thình, chân đi đôi giày bata cũ, tóc thì búi lên và dùng một chiếc nón xanh lục che mái tóc lại. Nếu là một người không quen biết cô, họ lập tức sẽ nghĩ đây là một mỹ nam có dáng vóc du côn bụi đời.

- Cảm giác thế nào ? - Song Ngư cho tay vào túi, bật cười nói.

- Mày làm cái gì thế con chó kia ? - Vũ Tiên gầm gừ.

- Bà nghĩ bà là người ? - Song Ngư vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.

- Một con đ* thì sợ gì loã lồ chứ ? Sao bà không đứng lên và bỏ chạy đi, tôi cũng đâu có trói bà - Song Ngư ngồi xổm xuống, tay vân vê cát trên mặt đất.

- Tao cấm mày gọi tao là đ* - Vũ Tiên tức giận, máu đít đã dồn lên máu đầu.

Song Ngư lại bụm miệng cười, vẫn vẽ vẽ trên đất.

- Mày chả khác gì con mẹ mày - Vũ Tiên tiếp tục nói.

Song Ngư ngưng vẽ, đứng dậy đạp thẳng vào cái bồn cực mạnh, ráng nhịn không xé nát mặt Vũ Tiên.

- Mày nói lại ? - Song Ngư nghênh mặt liếc nhìn xuống Vũ Tiên nói nhỏ nhưng trong lời nói không hề có thiện ý.

- Con khốn ... mày ... - Vũ Tiên kinh hoàng, chưa bao giờ bà thấy bộ mặt lạnh như dao bén này từ Song Ngư.

- Tao nói mày nói lại - Song Ngư cúi xuống, nắm chặt cằm Vũ Tiên nâng lên gần sát mặt mình.

Trong lúc Vũ Tiên còn đang hoảng hốt thì một tiếng nói khác đằng sau lưng Song Ngư phát ra :

- Sao dài dòng thế má ? - Thiên Bình xinh đẹp vừa xăm soi bộ móng được làm mới ngày hôm nay vừa thản nhiên nói.

- Không vui à ? - Song Ngư quay đầu lại tay vẫn nắm chặt cằm của Vũ Tiên.

- Không giải quyết nhanh gọn để về được sao ? Ngủ trễ mai da xấu - Thiên Bình sờ sờ vào hai má mình, cong môi nói.

- Giải quyết lẹ đi, ông Yết ổng mắc ói lắm rồi kìa - Thiên Bình nói rồi nhìn sang một bóng đen đứng bên cạnh.

- Mắc ói gì ? - Song Ngư ngây thơ hỏi lại.

- Cái đống thịt bèo nhèo đó kìa, bẩn chết mẹ - Thiên Bình hất hất mặt về phía Vũ Tiên.

- À à - Song Ngư hiểu ra buồn cười.

- Đợi xíu - Thiên Yết ôm miệng chạy bay ra khỏi nơi đó.

Tiếng nôn mửa vang cả vào trong chỗ Song Ngư và Thiên Bình, khiến hai đứa nó không thể nào mà không ôm bụng cười được.

- Hàng free dĩ nhiên là phải bèo nhèo rồi - Song Ngư ráng nhịn cười nói.

- Nói quá không hà ! - Thiên Bình cười khúc khích.

- Hai con đ* - Vũ Tiên nãy giờ tức giận giờ mới cất tiếng.

- Nói gì ? - Song Ngư và Thiên Bình đột ngột chuyển sang chế độ sát thủ, hướng đôi mắt giận dữ về phía Vũ Tiên.

Vũ Tiên không dám hó hé, Thiên Bình rất ít khi tức giận như Song Ngư. Người ta nói kẻ ít khi lộ bản chất thật nhất thật lại chính là kẻ nguy hiểm nhất.

Vũ Tiên cắn cắn môi, nhịn không được những lời vũ nhục từ hai con nhóc ranh thậm chí chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm pháp luật, đầu óc được khai mở, liền nhếch miệng.

"Song Ngư, mày xúc phạm tao tức là mày coi thường cha mày, mày nghĩ là ổng đã tốt đẹp khi lấy một người như tao sao? Mau để tao về nhà."

Trái lại với suy nghĩ Vũ Tiên, Song Ngư không thấy tức giận, nói trắng ra lại thấy lòng khá vui, nhưng lâu một chút lại phát sinh tia ủy khuất, cô nhìn thẳng vào mắt Vũ Tiên ngồi xuống gần nói nhỏ: "Thì ngài Đào có khi nào tốt đẹp đâu, từ khi ông ta để mẹ tôi nằm xuống, thì cha tôi đã chết rồi, Thành Hoàn năm xưa yêu say đắm mẹ tôi đã chết rồi!" Sau đó nhìn khắp người Vũ Tiên một lượt, thành thật: "Ngay cả cái móng tay cũng không bằng mẹ tôi, xấu xí! Dựa vào cái gì mà..?!" Thấy được ánh mắt yếu ớt của Vũ Tiên, Song Ngư tức thì không muốn yếu đuối dung túng, lạnh giọng đi: "Tôi không cấm bà về, không trói bà, Vũ Tiên, bà có thể đứng lên tự về được mà, chỉ là một bộ quần áo che thân, tiện nhân như bà thì đâu cần lễ nghĩa."

Ánh mắt Vũ Tiên hằn lên vệt máu đỏ, căm hận nhìn sâu vào mắt Song Ngư, hận không thể một dao đâm thẳng vào tim cô. Song Ngư nhếch mép: "Đáng ra cái ánh mắt này phải là tôi nhìn bà chứ?! Sao thành ra tôi là người ức hϊếp bà thế này?! Người xinh đẹp thế, lại có ánh mắt độc địa thật không hợp." Hơi mím môi lại, Song Ngư nở nụ cười giả lả cô hay dùng với người ngoài, giọng nói càng thêm lả lướt: "Lần này tôi làm như vậy, người thông minh như bà phải hiểu là tôi tính làm gì chứ, còn không mau đứng lên mà chạy về? Haha." Không nhịn được bụm miệng cười: "Haha quên mất, bà làm gì thông minh, chỉ có kẻ không có văn hóa mới đi làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác."

Vũ Tiên cười ha hả: "Mày nên trách cha mày, là do người đàn ông không chung thủy, là do người đàn ông tệ, nếu không phải có những người đàn ông như vậy, thì kẻ thứ ba như tao cũng không có cơ hội!".

Đáy lòng Song Ngư lạnh lẽo, nghĩ đến đúng việc này không thể trách một mình Vũ Tiên, cô lại không đủ can đảm chấp nhận, nhưng vẫn trấn áp để nỗi lòng không lộ ra, Song Ngư nhẹ nhàng thở dài, mở miệng: "Đúng vậy, như vậy loại thứ ba như bà không có cơ hội, nhưng mà, loại điếm như bà vẫn là điếm, mãi mãi cũng chỉ là điếm, đàn ông tệ bạc thì phụ nữ dơ bẩn hèn mọn, phá hoại gia đình người khác cũng không thể trách một mình ông ấy, đều là công của hai người!".

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Song Ngư, cô không có ý định lau đi, Thiên Bình đến bên cạnh nắm chặt vai Song Ngư, như tiếp thêm sức mạnh, Song Ngư trầm giọng xuống: "Người ta nói mẹ tôi phải làm gì không tốt thì ông ấy mới bỏ bà ấy, mẹ tôi nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ tôi phản bội ông ấy, mẹ tôi chết để trả giá cho những dơ bẩn bà ấy gây ra." Song Ngư càng nói càng không tiết chế được cảm xúc: "Người đàn ông chỉ đi nɠɵạı ŧìиɧ khi người vợ không đủ tốt! Haha họ nói như vậy đó Vũ Tiên, hóa ra đàn ông có phụ nữ khác đều là vì lí do vợ mình không tốt nên mới lăng chạ bên ngoài!? Vậy là người vợ người mẹ kia sai? Người chồng nɠɵạı ŧìиɧ là do lỗi của bà ấy? Bọn lũ đó, tôi chỉ hận không thể xé rách mõm họ ra, sau đó đâm dao vào cuống họng, chọc thẳng lên trên, sống không bằng chết."

Nhìn vẻ mặt không còn tính người của Song Ngư, Vũ Tiên không khỏi kinh hoàng, lắp bắp: "Mày.. tính làm gì?".

Song Ngư cúi đầu, ánh mắt cực kì ác độc, nhẹ giọng hỏi: "Bà còn nhớ, bà đã từng làm gì mẹ tôi không?".

"Tao không biết" Vũ Tiên chợt giật mình.

"Không biết?" Song Ngư cười cười: "Vậy tôi cần nhắc cho bà nhớ rồi."

Đằng sau Song Ngư và Thiên Bình bỗng xuất hiện khoảng năm sáu người, tuy không thể thấy rõ mặt nhưng nhìn một cái thì có thể nhận biết ngay tất cả đều là đàn ông, người nào người nấy to gấp đôi người bình thường.

Sắc mặt Vũ Tiên xám ngắt.

"MÀY MUỐN GÌ HẢ CON CHÓ KIA?" Vũ Tiên hét lên.

"Bà hỏi tôi muốn làm gì? Hưm hưm" Song Ngư giả vờ suy tư rồi nói tiếp: "Làm cái chuyện mà bà đã làm với mẹ tôi."

"KHỐN KIẾP ..." Vũ Tiên hoảng sợ, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc đã nhăn nhúm lại, già đi cả chục tuổi.

"Vậy chứ bà đã làm gì với mẹ tôi?" Song Ngư cúi xuống cười nói.

"TAO.."

"Bà nói ra thì tôi còn có thể tha cho bà đó" Song Ngư ngồi xuống chống cằm mỉm cười.

"TAO..."

"SONG NGƯ!!!" Một vài tiếng vọng tới, ngay sau lưng năm sáu người đàn ông còn đứng đằng xa.

Song Ngư và Thiên Bình vội quay đầu lại.

Những người đang đứng trước cửa là Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Cự Giải, Sư Tử, Xử Nữ, Nhân Mã, Ma Kết và Bảo Bình. Bên cạnh là gương mặt không thể tin được của Thiên Yết.

Thiên Yết vội chen vào trước quay lại hỏi đám đứng trước cửa: "Ở đâu ra vậy?".

Thiên Bình và Song Ngư một phen hú hồn hú vía.

"Ngừng lại đi Song Ngư" Song Tử cất tiếng vang về phía Song Ngư.

"Rốt cuộc là sao?" Thiên Bình ngạc nhiên nhìn tụi cùng lớp đang đứng.

7 tiếng trước tại nhà Bạch Dương

"Kim Ngưu, con mắm này, sao mày đến muộn thế?" Cự Giải gõ gõ mấy cái vào đầu Kim Ngưu.

"MẸ, cấm gọi tao là con." Kim Ngưu kí đầu Cự Giải lại.

"Ờ, vậy thằng mắm kia, tìm được tin gì rồi?" Cự Giải gõ gõ tiếp.

"Cấm gọi bố là mắm." Kim Ngưu điên máu tát nhẹ mặt Cự Giải.

Chứng kiến một cảnh không nghiêm túc, Bạch Dương thở dài: "Hai đứa, hai đứa, chị mệt lắm rồi nha." Bạch Dương vội can ra.

"SAO SAO?" Nhân Mã ầm ầm lên với gương mặt khả ố làm ba đứa kia giật hết cả mình.

"Nhiều chuyện." Kim Ngưu vỗ trán Nhân Mã một cái, Nhân Mã khí thế giơ chân đạp lại.

"TỤI BÂY BỚT NHẢM CHO BÀ ĐƯỢC KHÔNG?" Bạch Dương đứng dậy chỉ vào mặt từng đứa.

Ba đứa còn lại trề môi nhưng tuyệt đối không dám lảm nhảm nữa.

"Sư Tử bảo tí nó qua." Kim Ngưu nghiêm chỉnh lại.

"Ủa? Nó bảo tao nhiều chuyện xong không muốn dính vào mà." Cự Giải bực mình.

"Chả biết, tí nó qua rồi biết thôi, thấy nó nói giọng nghiêm trọng lắm." Kim Ngưu nhún vai.

-----------------------------

"Cậu là ...? Một nữ vệ sĩ đứng trước cổng nhà Bạch Dương.

"Tôi là Sư Tử, chúng tôi là bạn của Bạch Dương." Sư Tử nói.

"A... Tôi nhớ rồi, cậu vào đi." Nữ vệ sĩ vui vẻ mở cánh cổng lớn mời Sư Tử và tụi kia vào.

Bốn đứa kia thì vẫn còn đang lảm nhảm với nhau.

- Ê - Sư Tử cất tiếng gọi.

Bốn đứa kia vui vẻ quay đầu lại, Nhân Mã đơ mất vài giây.

- Song Tử !!

- Tên khốn kia còn dám đến nhà bà hả ? - Bạch Dương chạy lại chống nạnh hếch mặt lên nhìn Song Tử.

- Có chuyện - Song Tử chán ngán nói.

- Thôi đi má, ngồi xuống nói chuyện đi - Sư Tử vội can ngăn.

Cự Giải nó lười nên nó không thèm đứng dậy.

Cả đám ngồi xuống, Song Tử đưa mắt qua Nhân Mã, cô liền vội tránh đi.

- Kêu bố nhiều chuyện mà giờ kéo cả lũ qua hóng ha hóng hớt thế này hả ? - Cự Giải lườm mấy đứa kia muốn rách con mắt.

- Chị đây cũng không thèm đâu nhé, tại thằng cha Sư Tử cứ bắt chị qua thôi đấy - Xử Nữ cũng móc lại.

Bảo Bình thì vò cho nát tóc Cự Giải, con nhỏ hất ra mà thằng này vẫn cứ mặt dày.

- Chuyện sao rồi Sư Tử ? - Kim Ngưu cất tiếng, mãi mới thấy có đứa tỉnh táo.

- Song Tử vừa biết, nó gọi báo cho tao - Sư Tử vỗ vai Song Tử.

Tuy lòng Nhân Mã, Bạch Dương, Cự Giải vẫn ghét Song Tử lắm nhưng vì hóng chuyện nên tạm gác hận thù sang một bên.

Chuyện là vầy, sau một trận cãi vã kinh hoàng giữa Song Tử và Ngài Nguyễn thì bên phía bang TKIE lại gọi điện báo cho Song Tử về chuyện của Song Ngư, như mọi người đã biết là bang TKIE rất thân với gia đình nhà Song Ngư. Mà Song Tử thì đã dặn dò ngay từ đầu vào học là nếu có tin tức về 11 đứa còn lại thì lập tức báo cho anh. Sau khi anh nhắm vào Nhân Mã thì anh cũng không thèm quan tâm đến 10 đứa kia nữa, nhưng vì anh quên nhắc bọn dưới chướng là khỏi theo dõi mấy đứa kia nên bọn nó vẫn theo dõi, thành ra sau khi biết được cái thông tin HOT này tụi nó liền lập tức báo cho Song Tử. Thế nên, việc Song Tử biết mọi việc hoàn toàn là do may mắn, cái mà Cự Giải nổi tiếng thánh nhọ trong lớp có ước mơ cũng không được.

- Im mồm - Cự Giải quát thét lên với Song Tử.

- Thế là Song Ngư định gϊếŧ Vũ Tiên ? - Xử Nữ nhăn nhó.

- Không biết, Thiên Bình và Thiên Yết cũng bắt tay với Song Ngư rồi - Song Tử trả lời.

- Chỉ vì là mẹ kế mà muốn gϊếŧ người ta sao ? Song Ngư đi quá giới hạn rồi - Nhân Mã lên

tiếng.

- Hận tới mức đó sao ? - Xử Nữ ngao ngán lắc đầu.

- Cái gì cũng không thể đoán trước được - Ma Kết nói.

Hiện tại.

- Song Ngư đừng hành động ngu ngốc - Xử Nữ la lên.

- Các cậu không biết gì cả - Thiên Bình nhăn mặt lắc đầu.

- Chỉ vì bà ta là mẹ kế mà cậu gϊếŧ bà ta,cậu có nghĩ đến ba cậu không ? - Nhân Mã nhẹ giọng hơn.

- IM ĐI - Song Ngư cuối cùng cũng lên tiếng.

Chín đứa còn lại vội chạy đến gần, Thiên Yết và Thiên Bình vội chặn ngang trước Song Ngư.

- Không biết gì thì biến về hết đi - Thiên Yết gằn giọng, ám khí toả ra khắp nơi.

- Thiên Yết, cậu đang nói bằng cái thái độ gì vậy ? - Cự Giải nhảy ra trước mặt Thiên Yết,tức giận nói.

- Chuyện này có liên quan gì đến mấy cậu không vậy ? - Thiên Yết bật cười vào mặt Cự Giải.

- Tụi tôi là bạn cùng lớp, là bạn bè nên chúng tôi mới đứng đây - Cự Giải khó chịu, muốn đấm tên này một phát.

- Chứ không phải là do mấy cậu thích lo chuyện bao đồng sao ? - Thiên Yết tiếp tục đâm vài nhát vào cái lòng tự tôn của Cự Giải.

- Mẹ nó, Thiên Yết, cậu là nam nhân mà đếch biết suy nghĩ à ? - Cự Giải bắt đầu ngang.

Thiên Bình mở căng mắt, làm sao Cự Giải dám nói con trai của gia tộc Hào Du Ngọc Gia như vậy? Thiên Yết được mệnh danh là sát thủ của thế giới ngầm. Con mẹ nó, chưa ai dám động đến máu điên Bọ Cạp này bao giờ. Nhà Hào Du Ngọc Gia - tên trong thế giới ngầm - Bang DEATH.

Con mắt của Thiên Yết lúc này đã long lên sòng sọc đỏ.

- CÚT HẾT - Song Ngư nãy giờ đã nhịn lắm rồi.

Cả đám hoảng hồn lùi lại, Song Ngư đã rút một khẩu súng ngắn ra, giơ về phía tụi nó.

Song Ngư nhìn gương mặt của tụi bạn rồi quay sang Vũ Tiên, giơ khẩu súng chĩa thẳng vào vầng trán của Vũ Tiên.

- NÓI - Song Ngư hét lên một lần nữa.

- Tôi... - Vũ Tiên nhìn khẩu súng trên đầu mình mà run cầm cập.

- NHANH !!!

- Là..là tôi...là tôi đã..thuê người cưỡng bức mẹ cô, rồi vu oan cho bà ấy nɠɵạı ŧìиɧ - Vũ Tiên khóc không thành tiếng.

Song Ngư thở hắt ra, ngồi xuống một lần nữa, trái tim cô tan nát mất rồi.

Đúng như cô đã tìm hiểu.

Mẹ ơi.

Mẹ ơi.

Con nhất định phải gϊếŧ người đàn bà đó,con người dơ bẩn Vũ Tiên.

Trước khi tự sát, mẹ cô đã để lại dòng chữ đó.

Bà quá đau đớn và tủi nhục, bà không thể nào gặp người đời nữa.

Để lại cô gái bé nhỏ mười tuổi, chỉ có cô tin rằng mẹ cô không nɠɵạı ŧìиɧ.

Con muốn ôm mẹ.

Con nhớ mẹ nhiều lắm.

Con muốn mẹ dẫn con tới trường, con muốn mẹ nói yêu con, con muốn mẹ ở bên cạnh con.

Để con đừng yếu đuối thế này.

Cùng hai người bạn thân điều tra mọi thứ.

Gϊếŧ sạch những kẻ năm đó làm nhục mẹ cô.

Giờ đã đến lúc cô gϊếŧ kẻ đầu sỏ đứng đằng sau.

Nhưng cô muốn nó phải thú nhận từ chính miệng nó kìa.

Gϊếŧ bình thường thì quả là không vui.

Thiên Bình và Thiên Yết nhìn Song Ngư mà đau xót, dù đã biết trước điều này nhưng không hiểu sao, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến lòng người đau đớn không nguôi.

Chín đứa còn lại, không thể nào tin được điều mình vừa thấy vừa nghe.

Vẫn không cảm khái nổi.

Song Ngư đứng dậy gạt nước mắt nói :

- Làm đi !

Năm sáu người đàn ông khi nãy bước đến gần, Song Ngư bước ra, để lại Vũ Tiên với những người đàn ông đó.

Cảnh tượng trước mắt xảy ra thật đáng sợ.

Tụi con trai trong lớp khẳng khái quay đầu, che mắt và bịt tai các cô gái lại.

Song Ngư nhắm mắt.

Tiếng rên la đằng sau lưng cô thật vẫn chưa khiến cô thoả mãn, cô vẫn muốn bà ta chịu cực hình hơn nữa.

Bọn nó biết, bà ta đáng bị như vậy

Song Ngư đã làm rất tốt.

Được nửa tiếng mà tiếng rên la vẫn còn.

Song Ngư hét lên :

- DỪNG LẠI

Những người đàn ông vẫn chưa được thoả mãn rời đi trong tiếc nuối.

Tụi nó cùng quay đầu lại.

Thật kinh tởm !

ĐÙNG ĐÙNG ---

Song Ngư bóp cò, hai phát đủ để người ta chết nhưng cô vẫn tiếp tục bắn. Vũ Tiên nằm trợn mắt, bà ta thực sự đã chết.

Con người này khi chết đi, vẫn xấu xí y như bản chất lúc còn sống vậy, không khiến người ta thương xót được.

- Ta cần thêm - Một giọng nói nhỏ vang lên kèm theo tiếng răng rắc ở cổ.

- Chết rồi - Kim Ngưu hoảng hồn.

- CỰ GIẢI - Bảo Bình và Sư Tử la lên.

Cự Giải lúc này đã biến thành một người khác cùng với đôi mắt đυ.c ngầu quen thuộc mà Kim Ngưu, Bảo Bình và Sư Tử từng thấy.

- Có chuyện gì vậy ? - Ma Kết ngạc nhiên nhìn sau lưng Cự Giải.

Song Ngư vẫn còn đang mơ hồ sau cái chết của Vũ Tiên, liền bị Song Tử kéo mạnh đi.

Dù tám đứa còn lại không hiểu gì nhưng theo bản năng tụi nó vẫn biết Cự Giải bây giờ rất nguy hiểm.

- Có nước không vậy  - Kim Ngưu lên tiếng.

- Chỗ này lấy đâu ra nước - Thiên Bình hét lên đáp trả.

- Mẹ nó, gϊếŧ người ở đâu không gϊếŧ lại gϊếŧ nơi khỉ ho cò gáy này - Song Tử vẫn đang kéo Song Ngư lùi về phía sau cùng tụi kia.

Song Ngư điên lên, dẵm một cái thật mạnh vào chân Song Tử.

Cự Giải quay sang nhìn cái tụi đang bò lên nhau để chiếm cho mình chỗ gần tường nhất.

- Rốt cuộc Cự Giải bị cái quái gì vậy ? - Bạch Dương trong lúc chen lấn vẫn cố gắng hỏi.

- Đa nhân cách đó má, nó nhìn thấy máu là nó chịu không nổi đâu - Bảo Bình bực mình trả lời.

Cự Giải càng ngày càng đến gần tụi nó.

- Chết tiệt, ngày gì mà tao toàn gặp chuyện xui không vậy ? Cái mẹ gì mà đa nhân cách với chả đa nhân cách, tao là tao thấy phiền lắm rồi, đến giúp người ta mà còn rước họa vào thân, đã vậy còn là bị con nhỏ bạn nó hù nữa chứ .... - Xử Nữ vừa chen vừa nói.

- Im coi Xử, nói nhiều vãi - Nhân Mã khùng lên.

Ma Kết không chịu được nữa,theo bản năng tách ra khỏi tụi kia, bước đến chặn Cự Giải, ngăn cho cô nàng gây chuyện.

- Cự Giải - Ma Kết vừa nói.

Cự Giải dùng tay định cào mặt Ma Kết nhưng anh nhanh chóng chụp kịp cánh tay cô.

- Má, con cua này nó vừa cắn vừa cào người - Nhân Mã thốt lên ngưỡng mộ.

- Còn má thì đạp người - Kim Ngưu chới với.

Bị Nhân Mã đá cho mấy cái.

- Huhu, tao muốn về, ngủ trễ da xấu - Thiên Bình cất tiếng thổn thức trong cái đám vẫn còn ồn ào.

- Im cho bố - Sư Tử quay qua quát.

- Mày dám quát bà - Thiên Bình bị chạm tự ái quay qua tát cái bốp vào mặt Sư Tử.

- Tụi mày yên coi - Bảo Bình điên tiết.

Thiên Yết cũng nhảy lên cùng chỗ với Ma Kết. Lúc này mới thật sự chặn được Cự Giải.

- Sao nó khoẻ vậy ? Một mình Ma Kết không cản nổi nữa - Xử Nữ than vãn.

- Khi nhân cách xấu trong nó thoát ra thì rất mạnh và điên - Kim Ngưu la í ới trước sự chen lấn khủng khϊếp của mấy đứa kia.

- Tao cũng chưa bao giờ thấy nó bình thường - Nhân Mã hét lên.

- Ổn rồi ! - Thiên Yết lên tiếng.

Ma Kết và Thiên Yết mỗi người một bên giữ chặt cánh tay Cự Giải.

Cự Giải mặt mày nhăn nhó,tóc tai bù xù.

- Bố chúng mày, thả chị ra - Cự Giải la hét ầm ĩ.

Sư Tử tranh thủ cơ hội lên táng Cự Giải mấy phát, con nhỏ điên lên lấy chân khua loạn xạ đòi trả thù.

- Thằng khốn Sư Tử mày ra đây cho bố - Cự Giải hiện giờ đã biến thành một con tâm thần.

- Má, nó lộ mặt nó ra kìa - Sư Tử quay qua méc Bảo Bình.

- Cứ tưởng nó lạnh lùng chảnh chó, hoá ra nó chỉ là một con điên - Song Ngư cười nói.

Cả đám nhìn Song Ngư, bất chợt cũng bật cười theo, trừ cái con tâm thần kia.

- Đi vềềề - Thiên Bình khóc nãy giờ.

- Qua nhà chị Xử đi - Kim Ngưu hào hứng nói.

BỐP ----

Xử Nữ quay qua táng cho một phát

- Bị rảnh à? Hai giờ sáng qua nhà chị quậy à ? - Xử Nữ hùng hổ.

- Qua bar NIGHT cũng được - Sư Tử chêm thêm.

- Miễn nha, mai học - Bạch Dương nhắc nhở.

- Qua đi Tiểu Dương yêu vấuuuu - Nhân Mã ham vui ôm tay Bạch Dương năn nỉ.

- Vậy tao cũng đi - Song Tử nhìn qua Nhân Mã vội nói.

- Má, tụi mày ăn chơi ghê quá - Bảo Bình lắc đầu ngán ngẩm.

Song Ngư đang im lặng thì bất ngờ bị bọn nó kéo đi luôn.

- Buông bố ra, hai thằng khỉ này - Cự Giải hét.

- Không, khônggggg, về ngủ - Thiên Bình khóc oai oái khi bị cả đám lôi đi không thương tiếc.

Rốt cuộc tụi nó bỏ quên khung cảnh kinh khủng trong ngôi nhà hoang đó luôn. =.=

Người ta nói tình bạn có một hiệu ứng ấm áp đến khác lạ, có thể làm thay đổi cả một quá trình sự việc. Nhất là khi chúng ta chấp nhận đánh đổi lòng kiêu ngạo để lấy những thứ làm ta hạnh phúc.