Mấy người Đường An tìm theo tiếng động qua, hóa ra là một con hồ ly lông trắng rơi xuống một hố săn.
"Cửu cửu cửu..."
"Cậu ngươi?" Dương Tiễn dường như không hiểu lắm đối với cách xưng hô vượt loài này.
Đường An liếc hắn một cái, "Cậu gì mà cậu, Cửu Vĩ Hồ!"
Dương Tiễn ho khan một tiếng, xấu hổ sờ sờ mũi.
Lúc này toàn bộ tâm trí Đường An đều ở trên người con Cửu Vĩ Hồ này, "Thật đúng là muốn gì được nấy." Nàng ý bảo Tôn Ngộ Không mau cứu Cửu Vĩ Hồ lên.
Hồ ly một thân lông trắng, mắt cá chân bị máu nhuộm đỏ, chín đuôi rũ trên mặt đất, dường như gần như hấp hối.
"Phập!"
Na Tra trực tiếp tế ra Hỏa Tiêm Thương, liền muốn đâm chết con Cửu Vĩ Hồ này.
Cửu Vĩ Hồ bị động tác của Na Tra dọa sợ, giãy dụa đứng lên chạy đến bên cạnh Đường An, một đôi mắt hồ ly sóng sánh khiến người ta thấy mà thương.
"Có đôi khi, thật sự không thể trách Trụ Vương mà~"
Cho dù con hồ ly này không hóa hình, nhưng bộ dạng thấy mà thương kia cộng thêm ánh mắt này, căn bản khiến người ta sinh lòng thương xót, không thể từ chối!
"Yêu nghiệt này tuyệt đối không thể giữ!" Na Tra vẫn dùng Hỏa Tiêm Thương chỉ vào Cửu Vĩ Hồ.
Nếu không phải sợ làm tổn thương Đường An, Na Tra đã sớm trực tiếp động thủ.
Đường An che chở Cửu Vĩ Hồ sau lưng, nháy mắt về hướng Na Tra, sau đó nhìn về phía Dương Tiễn.
"Dương Tiễn, ngươi thấy thế nào?"
Thần sắc trong mắt Dương Tiễn ý vị không rõ, khiến người ta nhìn không thấu. Nhưng kỳ lạ là, lần này hắn đứng về phía Đường An.
"Trên người con hồ ly này không có yêu khí, nói rõ nàng đã có chút đạo hạnh, đồng thời được cao nhân chỉ điểm, bản tính không xấu."
"Vừa vặn sư phụ thiếu một con tọa kỵ, cũng một lòng muốn tọa kỵ như vậy, giữ lại là được."
Na Tra không vui. "Chính là bởi vì nó không có yêu khí, lại xuất hiện trùng hợp như vậy, yêu nghiệt này tuyệt đối không thể giữ!"
Đường An nhìn về phía Tôn Ngộ Không, trong mắt cũng cuồn cuộn chút ý vị không rõ. "Ngộ Không, ngươi thấy thế nào?"
Tôn Ngộ Không thiên tư thông minh, hắn cùng Đường An và Dương Tiễn liếc nhau, lập tức liền hiểu.
"Hắc hắc~ sư phụ thích, giữ lại là được. Tôn Ngộ Không ta không có ý kiến, không có ý kiến." Hắn xua tay, một bộ dáng cười ha ha.
"Các ngươi!" Na Tra là người ruột thẳng, trong lòng không có nhiều quanh co, tức giận quay người đi, không nói.
Cửu Vĩ Hồ thấy ba chọi một, Đường An quyết định giữ lại nó, lập tức hóa thành bộ dáng một nữ tử.
Ngũ quan nàng vô cùng tinh xảo, một đôi mắt hồ ly càng như có thể câu hồn. Thân mặc một bộ váy mỏng màu tím, váy mỏng dưới váy bó sát, tôn dáng người của nàng, thật là lung linh có hứng, thật là sóng cả mãnh liệt!
"Ngọ Cao ca ca nói đúng, quả nhiên màu tím có vận vị nhất."
Ba người Tôn Ngộ Không đã không còn ngạc nhiên đối với lời nói kỳ quái toát ra từ trong miệng Đường An.
Cửu Vĩ Hồ cúi người quỳ xuống, hành lễ với Đường An.
"Nô gia tên là Cửu Nguyệt, đa tạ tỷ tỷ cứu mạng."
Một tiếng tỷ tỷ nũng nịu, khiến Đường An suýt chút nữa bị câu mất hồn.
"Vừa rồi nghe nói tỷ tỷ thiếu một con tọa kỵ, không bằng để Cửu Nguyệt làm tọa kỵ, chở tỷ tỷ được không?"
Nói rời Cửu Nguyệt liền kéo tay Đường An, đi sờ eo mình.
Cái cảm giác da thịt mờ ảo kia!!! Quả thực là!!!
Đây nếu là nam nhân, không chừng lúc này máu mũi cuồn cuộn rồi!
Được rồi, máu mũi của nàng lúc này cũng thật sự là "xì xì" chảy ra.
Cửu Nguyệt cố ý kề sát bên tai Đường An, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ~ lông trên người ta rất mềm, tuyệt đối rất thoải mái."
!!!!
Hồ ly tinh câu người, đều nguy hiểm như vậy sao?
Chẳng trách Trụ Vương không chịu nổi, thế này đặt ở ai người đó cũng không chịu nổi!
"Ai!" Đường An vừa quay đầu lại giật mình, ba đồ đệ kia đều mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn mình.
Được rồi, ba người bọn họ là ngoại lệ.