Chương 42: Thăng thắng (Thượng)
Vốn là thuê hai gian phòng, nhưng Địch Vân đến buổi tối cũng không trở về, muốn ngủ cùng một chiếc giường. Đông Phương Bất Bại tất nhiên sẽ không nói gì, gật đầu đồng ý.Chỉ làđêm nay Địch Vân vẫn không thể nào ngủ. Hắn vốn đã vài ngày chưa được thực sự nghỉ ngơi, mệt mỏi đến đòi mạng, mí mắt cũng thực nặng. Chỉ là sau khi nhắm mắt lại cảm thấy tiếng lá xao động, tiếng gió, tiếng hô hấp, đều có vẻ thực chói tai.
Địch Vân nhíu mày, lời nói của Đinh Điển không ngừng vang vọng trong đầu, ong ong chọc người phiền não.
Trong trí nhớ Dương Liên Đình thì Nhậm Ngã Hành đã chết. Tình huống cụ thể hắn không nhớ rõ, bất quáĐông Phương Bất Bại là sau khi Nhậm Ngã Hành chết mới kế nhiệm vị trí Giáo chủ.
Chẳng lẽ là giả chết?! Địch Vân trong lòng vừa động, lại thoáng giật mình. Hắn không biết nếu Nhâm Ngã Hành không chết, câu chuyện Đinh Điển vừa nói có còn phát sinh hay không……
Địch Vân nghĩ muốn hỏi một chút chuyện của Nhậm Ngã Hành, lại chớt nhớông ta có một nữ nhi, tên là Nhâm Doanh Doanh, là Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo. Chỉ là Thánh cô này hiện nay không ở Nhật Nguyệt thần giáo trên Hắc Mộc Nhai, màđã xuống núi……
Một buổi tối, Địch Vân suy nghĩ rất nhiều, cũng không thể an giá. Sắc trời tờ mờ sáng mới mơ mơ màng màng đi ngủ. Đáng tiếc tiểu Địch Vân một chút mặt mũi cũng không cho hắn, chỉ trong chốc lát liền tỉnh. Bắt đầu oa oa khóc, hẳn làđối bụng.
Địch Vân vốn chưa ngủ sâu, lập tức tỉnh lại, trong đầu hỗn loạn. Trợn mắt nhìn Đông Phương Bất Bại bên cạnh cũng đã tỉnh, ôm lấy tiểu Địch Vân hống hống.
Hai người sau khi trời sáng liền mang tiểu Địch Vân ly khai. Cùng Đinh Điển vội vàng từ biệt. Trong lòng Địch Vân mặc dù có chút phiền muộn, nhưng lúc này trọng yếu nhất vẫn là an nguy của Đông Phương Bất Bại, nên cũng không nói gì.
Đinh Điển đưa hai người đi, nhìn thân ảnh của bọn họ, trong lòng cũng là một trận cảm khái, tương lai hẳn sẽ không dễ dàng a. Dù vậy, kiếp này Địch Vân cũng xem như may mắn đi. Không khỏi phất tay nói:“Ngày sau nếu hữu duyên, liền đến Tuyết Sơn tụ hội. Nếu là Sương Hoa…… Chúng ta ở nơi nào đó gặp lại sau.”
Địch Vân nghe được hai chữ“Tuyết Sơn” cũng cười. Kiếp trước đó là nơi hắn niết bàn (trọng sinh), kiếp này có lẽ cũng là duy nhất. Chỉ là niết bàn gìđó hắn không cần, có thể bồi ở bên cạnh Đông Phương, Tuyết Sơn hay nơi nào cũng vậy thôi.
Địch Vân không nói chuyện, chỉ cười phất tay từ biệt, cùng Đông Phương Bất Bại rời đi.
…………
Trở lại Hắc Mộc Nhai cũng tốn không ít thời gian, may mắn dọc đường đi cũng không có cùng Ngũ Nhạc kiếm phái phát sinh xung đột lớn gì.
Đông Phương Bất Bại trờ về Hắc Mộc Nhai, sự vụ trong giáo đã lâu không được xử lí, tất nhiên là bận rộn một chút. MàĐịch Vân cũng không thoải mái, chuyện vụn vặt của đại tổng quản cũng khiến hắn sứt đầu mẻ trán. Mà hắn muốn hỏi thăm chuyện của Nhậm Ngã Hành lại không có thời gian.
Qua mấy ngày, Hạ Tuyết Nghi cũng đến Hắc Mộc Nhai. Chỉ làĐiền Bá Quang sau khi đưa người đến cũng đi mất. Không phải hắn khinh thường Nhật Nguyệt thần giáo, không muốn cùng Nhật Nguyệt thần giáo làm bạn. Chỉ là người như hắn cho tới bây giờđều làđộc lai độc vãng, nhất phái nhất giáo nào hắn cũng không muốn tiếp cận.
Địch Vân an bài chỗở cho Hạ Tuyết Nghi, là ngụở trong viện của mình. Sáng sớm có thể dạy hắn một ít công phu, thời gian lại càng bận rộn thêm.
Chờ thêm hơn mười ngày, sự vụ mấy tháng tích lũy được xử lí cũng gần xong. Địch Vân mới nhẹ nhàng thở ra, bào một người như hắn đến làm tổng quản, ngay cả bản thân cũng thấy thực không ổn nga. Mười mấy ngày nay, chuyện của Nhâm Ngã Hành cũng không hề tiến triển.
Địch Vân đối với chuyện của Nhậm Ngã Hành rất buồn bực, một chút tin tức cũng không có, mọi người chỉ nói Nhâm Ngã Hành đã chết. Mà trong lòng Địch Vân tất nhiên hy vọng người nọ chết thật, nhưng vẫn không thể yên tâm.
Chỉ là làm hắn buồn bực cũng không phải chỉ có mỗi chuyện này. Tổng quản như hắn không phải chỉ xử lí chuyện trong giáo, về phần hậu viện cũng phải quan tâm. Vừa vặn đã tới sinh nhật của một vị phu nhân trong hậu viện.
Địch Vân rất sửng sốt, hắn thực sự không ngờ sẽ có chuyện này. Thủ hạ lại đến đây xin chỉ thị của hắn xem phải đem quà gì mang qua.
Địch Vân nhất thời không có phản ứng, nhưng trong lòng lại cóđiểm không thoải mái. Là hắn quên, Đông Phương Bất Bại tuy rằng không có thê thất, nhưng trong hậu viện cũng có vài vị thị thϊếp phu nhân. Mà trong đó cũng có một vài nha hoàn không minh bạch, tuy rằng nói nha hoàn này là thị thϊếp trước đây của Dương Liên Đình, nhưng bản thân hắn sau khi tới đây cũng không thèm quan tâm. Chỉ là ai lại biết Địch Vân cùng Dương Liên Đình rốt cuộc ai là ai?
“Sự vụđều xử lí xong?”
Đông Phương Bất Bại ngồi ở trước gương, nhìn Địch Vân ở phái sau vì mình buộc tóc, không khỏi mở miệng nói.
“Ân, sắp xong……”Địch Vân cười cười, đem dây cột tóc buộc hảo, nghe thấy thanh âm Đông Phương Bất Bại mới hoãn quá thần lai.
“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm đi, ta tự mình làm được.”Đông Phương Bất Bại không đứng lên, tay vịn bàn, ngẩng đầu nhìn hắn. Rõ ràng người nọ có chút mệt mỏi, tựa hồ tinh thần không tốt lắm.
“Không sao,” Địch Vân thấy y nhẹ cau mày, trong con ngươi có chút lo lắng, không khỏi đem lược cầm trong tay buông xuống, hoàn qua hai vai y, hôn hôn lên mái tóc đen dài của y,“Không sao cả.”
Địch Vân là người cứng nhắc, có rất nhiều sự tình nghĩ không thông, đối với chuyện tình cảm cũng như thế. Hắn đem mấy thị thϊếp của Dương Liên Đình đều đuổi đi hết, mặc dù cóđiểm băn khoăn, nhưng ngẫm lại những người đó cũng là do Dương Liên Đình trêu chọc. Trong lòng hắn rất rõ tình cảm của mình đối với Đông Phương Bất Bại, lưu lại những người đó càng khiến trong lòng hắn không được tự nhiên.
“Đông Phương.”Địch Vân đểĐông Phương Bất Bại ngồi xuống, đưa cho y đôi đũa, bản thân thì xoay người muốn nhấc liêm trướng lên.
“Không vội, ngồi xuống đi.”Đông Phương Bất Bại đưa kéo hắn lại, nói:“Trước dùng điểm tâm một chút, chốc lát gọi người tới thu thập.”
“Ân.” Địch Vân ngồi, cóđiểm do dự nhưng vẫn hỏi:“Đông Phương, mấy ngày nữa là sinh nhật của tam phu nhân, nên mang quà gì qua, hay là……”
Đông Phương Bất Bại khựng lại một chút, rõ ràng cóđiểm không phản ứng kịp, quay đầu nhìn hắn mới sửng sốt, lập tức nhíu mày, nói:“…… Ngươi nếu đểý, cứđem các nàng mang đi.”
Đông Phương Bất Bại không nghĩ tới Địch Vân sẽđến hỏi tới chuyện này. Y sớm đem chuyện hậu viện quên mất, dù sao sau khi tự cung cũng không hề bước vào, hàng năm cũng chỉ mang thưởng vài thứ mà thôi. Lúc này Địch Vân hỏi, Đông Phương Bất Bại mới nhớ trong hậu viện còn vài thị thϊếp chưa đuổi đi, không khỏi nhíu mày. Chỉ là nhìn thấy người bên cạnh biểu tình có chút không được tự nhiên, trong lòng không hiều sao lại cóđiểm cao hứng, hé miệng mỉm cười.
Không ngại sao? Địch Vân mới thực quan tâm a, hắn người này không phải lòng dạ hẹp hòi, mà là rất bướng bỉnh. Chuyện trong giáo đều đã xử lí xong, từ sau khi hắn đến đây cũng không phải không biết Đông Phương Bất Bại có hậu viện, chỉ là nghĩđến hai chữ“Phu nhân” vẫn sẽ không thoải mái. Chỉ làđem người đuổi đi…Địch Vân cảm thấy có chút không ổn.
“Nếu Đông Phương không ý kiến, vậy cứ như thường lệ mang quà qua.”Địch Vân thực rối rắm, bất quá vẫn nói.
Đông Phương Bất Bại không khỏi cóđiểm muốn cười, nhìn người nọ cau mày, lại không tỏ vẻ, khi nhìn vào mắt mình thì liền tránh nế.
“Nếu không ngại thì cứ như vậy cũng tốt.”Đông Phương Bất Bại nhếch miệng nở nụ cười, trong con ngươi lưu quang chuyển động, nhìn như câu được câu không nói.
Địch Vân nhất thời không nói chuyện, không biết người nọ có phải cốý chọc giận hắn hay không, bất quá hắn thực cóđiểm tức giận, còn có một chút bất đắc dĩ, lại không có biện pháp, cuối cùng mới nói:“Ta thực đểý. Đinh đại ca nói con người của ta cứng nhắc, rất nhiều chuyện đều nghĩ không ra……” Nói xong cóđiểm cảm khái lại nhớ tới chuyện kiếp trước, một cỗ bi thương dâng trào, không khỏi nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại, trong đầu có chút loạn, lại nói:“Ta thực thích ngươi nên không hy vọng ngươi thích người khác, không hy vọng ngươi hòa người khác ở một chỗ.”
Đông Phương Bất Bại nghe hắn nói từ“thích” thì tim đập nhanh hai nhịp, không khỏi cao hứng, y sao lại không thích người kia, mà hắn sao lại không phải là kẻ báđạo.
Đông Phương Bất Bại trong lòng cao hứng, lại có chút do dự. Y thích Địch Vân, chỉ là không biết Địch Vân sau khi biết bí mật kia có còn thích mình không. Đông Phương Bất Bại mỗi lần nghĩđến chuyện này đều do dự, y cũng biết không có khả năng cảđời không nói, chỉ là……
“…… Đi theo ta.” Đông Phương Bất Bại đứng lên, kéo Địch Vân đi vào nội thất, bên trong thùy trướng rất nhiều, cửa sổ cũng đóng chặt, cơ hồ không có ánh sáng, tuy rằng đã là hừng đông, lại tối đến không thấy gì.
“Làm sao vậy?”Địch Vân cảm thấy tay Đông Phương Bất Bại có chút lạnh, người nọđi rất nhanh, lại không đáp lời.
Chỉ là thân thểđối phương mềm nhũn, Địch Vân nhanh chóng tiếp lấy y, tưởng bị sẫy, tối như mực, bản thân cái gìđều thấy không rõ.
Địch Vân tiến một bước tiếp lấy y, ai ngờ bên người chính là giường, bản thân ngược lại bị vấp phải một cái ghế nhỏ bên giường, thân hình bất ổn, ôm lấy Đông Phương Bất Bại mà ngã xuống.
“Có làm bị thương ngươi không?……”Địch Vân che chở người trong lòng, phía sau lưng bịđâm cho có chút đau, tuy rằng này giường phô nhuyễn ***, nhưng bị ngã trực diện như vậy vẫn có chút đâu. Nhanh chóng đỡ lấy bả vai Đông Phương Bất Bại hỏi.
Chỉ là nói còn chưa dứt lời, liền cảm thấy trên môi một trận ám áp mềm mại. Địch Vân sửng sốt, mắt nhất thời trợn to, nhưng Đông Phương Bất Bại cách hắn quá gần, mơ mơ hồ hồ chỉ nhìn thấy một chút hình dáng, sóng mũi thẳng tắp, lông mi khẽ run.
Đông Phương Bất Bại cảm nhận được cánh tay người nọôm chặt thắt lưng mình, bờ ngực phập phồng của đối phương, hô hấp càng lúc càng nhanh. Mà bản thân tựa hồ càng thêm khẩn trương, lông mi bất giác run rẩy.
END42