Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 27

Chương 27: Thích
Đông Phương bị hắn hỏi ngẩn ra, sao có thể nghĩđến người nọ lại trắng trợn hỏi ra như thế, hỏa thiêu trên mặt càng thêm lợi hại. Miết mắt nhìn thấy người nọ trong gương cũng hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, lại vẫn cười cúi đầu nhìn mình.

Trong lòng Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên cảm thấy được lấp đầy, tránh một chút, xoay người vươn tay ôm lấy hắn, hai má kề sát lên ngực người nọ cảm nhận y phục mát lạnh. Ngửi được mùi bụi đất tự nhiên, ngẩng đầu nhìn người mình trăm lần vạn lần tưởng niệm, người nọ như là có chút mỏi mệt, lại vẫn như dĩ vãng, chỉ cần nhìn thấy y cười cũng sẽ mỉm cười, nụ cười kia cơ hồ lộ ra cổ hàm hậu.

“…… Ngươi lặp lại lần nữa.”Đông Phương Bất Bại thành thật để hắn ôm lấy, cũng nâng tay ôm thắt lưng hắn, bỗng nhiên cảm thấy bản thân nhưđang nằm mơ. Quá mức vui mừng khiến y cảm thấy có chút không chân thật, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn lại đơn giản như thế màđến,“Nói, ngươi thích ta.”

Địch Vân nghe y nói, không khỏi mở miệng, nói:“Ta thích ngươi Đông Phương. Ngươi thì sao?”

“…… Thích, thích ngươi.”Đông Phương Bất Bại thở dài, vô cùng vô cùng thích, thậm chí là yêu.

Địch Vân nghe thế một trận mừng nhưđiên, cười rộ lên, bộ dáng có chút không biết làm sao, ôm lấy Đông Phương Bất Bại vào trong lòng cũng không chịu buông tay, nhưng cũng không biết nên làm gì mới tốt.

“Ngây ngô cười cái gì.”Đông Phương Bất Bại bị hắn chọc nở nụ cười, người nọ giống như hài tử chỉ biết nhìn mình cười.

“Ta, ta là cao hứng.”Địch Vân bị y chế nhạo, chỉ sờ sờ mũi nhưng tiếu ý nơi khóe miệng lại khuếch trương càng lúc càng lớn,“Đông Phương, ta……”

Hắn còn chưa dứt lời, người trong lòng bỗng nhiên buông tay, nhẹ nhàng bắt lấy cành tay hắn, từ trên ghếđứng dậy, khẽ ngửa đầu. Địch Vân chỉ cảm thấy trên môi chạm vào một thứôn nhuyễn, lưng như bịđiện giật (ta muốn biết thời đó có biết điện giật là gì sao a), cánh tay vòng qua thắt lưng người n5o cũng siết chặt thêm ba phần, đồng dạng hung hăng hôn lên môi người nọ.

Môi cùng môi chạm nhau, ấm áp thấp nhuyễn, trong đầu Địch Vân lập tức nghĩđến đêm hôm ấy, đồng dạng xúc cảm ôn nhuyễn mịm màng, khiến hắn trầm mê, tựa như vĩnh viễn cũng tác cầu không đủ.

“Ân……”

Đông Phương Bất Bại cảm giác được hắn chủđộng, liền khẽ mở môi, mặc hắn xâm lược, chỉ ngửa đầu giữ chặt hai tay hắn, dựa vào trong lòng hắn.

Kiếp trước Địch Vân là một ngốc tiểu tử, làm sao từng cùng người thân cận quá. Đây cũng là lần thứ hai hắn cùng người ta hôn môi, mà lần đầu tiên tất nhiên là trong tiểu ngõa phòng tại Tương Tây mấy ngày trước. Địch Vân cẩn thận vươn lưỡi, duyện hôn lên môi người nọ, tinh tế miêu tả, không muốn như lần trước mà thương tổn đến y. Chỉ là hơi thở khắc chế không được càng ngày càng thô, động tác cũng không chịu khống chế.

Đông Phương Bất Bại thở hào hển, bị hắn hôn có chút ý loạn tình mê, chỉ cảm thấy người nọ nếu không phải đang ôm lấy thắt lưng y, bản thân có lẽ bị ném lên nhuyễn tháp đi. Như hiện tại, dĩ nhiên bịđối phương đặt ở trên đài trang điểm phía sau.

“Lạch cạch” một tiếng. Địch Vân bị thanh âm bất thình lình này làm hoảng sợ, lập tức tỉnh táo lại, mới phát hiện một chiếc lược gỗ lim cùng một cái ngọc khấu đặt ở trên đài trang điểm bịđổ xuống. Ngọc khẩu thúc phát kia vốn là dịch toái (đồ dễ vỡ), tất nhiên không thể gặp may mắn, sau khi rơi xuống thì vỡ tan, vài mảnh toái ngọc văng ra xa.

Địch Vân có chút thẹn thùng, chỉ nhìn thấy hồng y nhân kia nằm ngửa trên bàn, mặc sắc hắc phát bằng phẳng rối tung, vạt áo vì ma sát mà mở ra, càng tôn lên làn da trắng nõn của người nọ. Trên mặt Đông Phương cũng có chút ửng đỏ, đôi môi mỏng manh hé ra thở dốc, phượng mâu ướŧ áŧ, khóe mắt cũng hơi phiếm hồng, tản ra một cỗ phong vận nói không nên lời, thanh cao cùng cao ngạo trong dĩ vãng của y, lại càng khiến người ta động tâm

Địch Vân nhìn nhìn liền có chút ngây ngốc, khóe miệng mang theo tiếu ý thản nhiên, thân thủ sờ sờ hai má y, chậm rãi vuốt ve, lại sờ lên môi người nọ, nhìn bạc thần bị mình chàđạp có chút sung huyết kia, ánh mắt không khỏi tối đi vài phần.

Đông Phương Bất Bại được hắn buông ra, mới từng ngụm từng ngụm thở dốc, bỗng nhiên cảm thấy người nọ sờ lên mặt mình, giương mắt nhìn hắn, thấy hắn cũng si ngốc nhìn mình. Trong lòng cao hứng nói không nên lời, khóe môi ẩn hiện mạt tiếu ý, cũng không cóđứng lên, vẫn nằm ở trên bàn.

Địch Vân cúi thân xuống, hôn lên mũi y, dời ánh mắt xuống chỉ nhìn thấy phần cổ thanh mảnh với độ cong hoàn mỹ của người nọ, chậm rãi trượt xuống, lại hôn lên chiếc cổ trắng nõn của y.

“Ngô……”

Trên cổ có chút cảm giác ngưa ngứa, Đông Phương Bất Bại bất giác rêи ɾỉ ra tiếng, ngẩng đầu lên, giống nhưđang đem đoạn cổ trắng nõn của mình tựđộng dâng lên người trên thân.

“Giáo chủ?”

Ngoài cửa, thanh âm của Khúc Dương đột nhiên vang lên, hai người trong phòng bỗng dưng cảnh giác. Địch Vân đứng lên, thấy Đông Phương dưới thân bị hắn biến thành sắc mặt ửng hồng, trong lòng có chút ngượng ngùng, lại càng thêm ngứa ngáy.

“Giáo chủ, xảy ra chuyện gì sao?” Khúc Dương nghe được trong phòng Đông Phương Bất Bại có thanh âm vụn vỡ mới tiến lại hỏi. Hiện tại sắp đến ngày nghĩa đệ Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay, Khúc Dương khó tránh khỏi có chút cảnh giác, sợ bọn chính phái nhân sẽ gây ra chuyện gìđó.

“Vô sự, Khúc trưởng lão trở vềđi.”

Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, cách một lát, mới dùng thanh âm lạnh lùng nói.

“…… Vâng, thuộc hạđã biết.” Khúc Dương nghe y nói vô sự, chỉ là cảm thấy sao lại có chút kỳ quái, nhưng không dám nghi ngờĐông Phương giáo chủ, liền lui trở về.

Địch Vân đứng dậy sửa sang lại y phục, thân thủđem Đông Phương Bất Bại kéo lên, cũng giúp y chĩnh lại y phục một chút, lại để y ngồi xuống, nhặt lược lên lau sạch, nói:“Ta giúp ngươi buộc tóc lại.”

“Ân.” Đông Phương Bất Bại thuận theo ngồi xuống, nhìn bản thân trong gương mặt có chút ửng hồng, vừa cao hứng lại vừa thẹn thùng, lần đầu tiên phát hiện bản thân đi hôn một người tim cũng có thểđập nhanh như vậy.

“Ngươi…… Ngươi không chán ghét ta hôn ngươi đi?”

Đông Phương Bất Bại đang nghĩ, bỗng nhiên nghe được người phái trên có chút cần thận hỏi. Sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn hắn, người kia bộ dáng nghiêm trang, cẩn cẩn dực dực, bỗng nhiên còn có chút cười khổ, nói:“Vì cái gì chán ghét? Ta thích còn không kịp.”

“Thật sự?”Địch Vân nghe xong không khỏi mỉm cười,“Vậy là tốt rồi. Lần trước, lần trước……” Nói xong có chút ngượng ngùng lại nở nụ cười,“Ta nghĩ là ngươi không thích, không thích ta hôn ngươi, cho nên…… Dù sao ngươi không chán ghét là tốt rồi.”

Lần trước mình đẩy hắn ra khiến hắn hiểu lầm? Đông Phương Bất Bại nghe hắn nói, hiểu được tám chín phần. Lần trước đẩy ra hắn, chỉ là không muốn hắn biết bí mật của mình, sao có thể nói là chán ghét hắn thân cận bản thân. Đông Phương Bất Bại nghĩđến đây, lại có chút ảo não, nay người nọ nói thích mình, mà mình lại phải cùng hắn thẳng thắn như thế nào? Thẳng thắn nói ra chuyện y đã tự cung? Nếu sau khi hắn biết lại chán ghét chính y là một yêu quái bất nam bất nữ thì làm sao bây giờ?……

“Làm sao vậy?”Địch Vân buộc tóc cho y thật tốt, đem lược thả lại trên bàn. Liền thấy y hai tay nắm thành quyền, đưa tay cầm lấy, chỉ cảm thấy tay người nọ rất lạnh, không khỏi hỏi.

“…… Không có việc gì.”Đông Phương Bất Bại đứng lên, nói:“Ngươi cũng đổi y phục đi, trên y phục đều làđất.”

“Ân.” Địch Vân có thai hoan hảo ý gật gật đầu, dọc theo đường đi một đường mà chạy, tất nhiên là phong trần mệt mỏi, một thân lam sam cũng nhuốm đầy hương vị bụi đất.

“Ta đi lấy y phục cho ngươi.”Đông Phương Bất Bại nói xong liền chuyển vào nội thất, cầm một bộ y phục đi ra đưa cho Địch Vân.

Địch Vân nhận lấy, là kiện trường bào màu lam, vài vóc rất tốt, xúc cảm khi chạm vài cùng y phục hắn hay mặc ở Hắc Mộc nahi không sai biệt lắm, văn sức cũng sạch sẽ hào phóng, lại không mất tinh tế. Địch Vân còn tưởng rằng là y phục Đông Phương, thấy là màu lam có chút kinh ngạc, hắn vẫn nghĩĐông Phương thiên vị màu đỏ, cái loại màu sắc này thập phần thích hợp với y. Chỉ là bây giờ mới phát hiện, lam sam này không có khả năng là của người nọ. Thực hợp với thân mình, người nọ so với hắn gầy yếu hơn nhiều.

“Vừa không?”Đông Phương Bất Bại giúp hắn chỉnh lại phái sua thật tốt, lại chuyển cho hắn một đai lưng, cao thấp đánh giá một phen.

“Rất vừa.”Địch Vân nở nụ cười, nói:“Y phục này là của Đông Phương?”

“…… Đúng vậy.”Đông Phương Bất Bại nghe hắn như vậy hỏi, không khỏi cúi đầu nở nụ cười, nói:“Thích không? Tất nhiên là của ta, ta làm cho ngươi.”

Địch Vân lắp bắp kinh hãi, ngay cảánh mắt cũng mở to, lập tức cúi đầu nhìn y phục của mình, ngây ngô cười rộ lên, cũng quên nói chuyện. Sau một lúc lâu mới nói:“Là ngươi cho ta làm! Đương nhiên thích, rất thích……”

Đông Phương Bất Bại thấy hắn như thế cũng mỉm cười. Sau đóđã bị thân thủ hắn kéo vào lòng, gắt gao ôm lấy, cảm nhận nhiệt độ cơ thểôn nhuyễn lẫn nhau.

Địch Vân ôm Đông Phương Bất Bại lẳng lặng đứng, bỗng nhiên thoáng nhìn trên tường đối diện lộ ra một bức họa, giật mình sửng sốt một chút. Không khỏi hỏi:“Đông Phương, tranh kia……?”

“Ân?” Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu theo phía hắn chỉ mà nhìn, liếc mắt liền thấy bức họa trên tường.

“Người đó là ta?”Địch Vân vui sướиɠ có chút không xác định được, người trong bức họa kia mặc một thân lam sắc trường bào, đang múa kiếm, bốn phía là tuyết trắng đang rơi, trên mấy cành khô cũng thượng đầy tuyết, hiển nhiên là cảnh sắc trên đỉnh Hắc Mộc nhai. Địch Vân nhớ rõ, mỗi buổi sớm, hai người đều lêи đỉиɦ núi luyện kiếm.

“…… Ân.” Đông Phương Bất Bại lên tiếng. Địch Vân liền còn muốn chạy qua tinh tế xem xét lại bị người bên cạnh ngăn cản.

“Ta muốn nhìn, ngươi họa thật đẹp.”Địch Vân cúi đầu nhìn y, cười cười, nói xong trên ôm lấy thắt lưng người nọ, hôn lêи đỉиɦ đầu y.

“Vậy ngươi đi đi……”Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu, để hắn đi qua, chỉ là trong một khắc nghiêng đi lại để lộ ra một đoạn cổ thon dài, trắng nõn hiện lên một mạt hồng nhạt thản nhiên.

Địch Vân đi qua, đến gần, nhìn thấy càng thêm rõ ràng, bộ dáng người trong bức tranh thực sự rất giống hắn, Địch Vân không khỏi sợ hãi than. Chỉ là nhìn cóđiểm không thoải mái, dung mạo lam sam nhân kia khiến hắn cảm thấy có chút xa lạ. Đôi khi Địch Vân trong lúc vô tình thấy mình trong gương đều tự hỏi đây thật là ta……

Địch Vân xem tranh, cao hứng lại có chút phiền não, lơđãng phiết qua đi, lần này lại là khϊếp sợ nói không ra lời. Bên cạnh sách gần trường án đặt rất nhiều giấy Tuyên Thành, thượng bàn cũng đều là giấy Tuyên Thành. Chỉ là trên bức tranh chỉ duy nhất họa một người, không cần phải nói, người nọ tất nhiên là hắn.

Địch Vân giật mình nói không ra lời, bỗng nhiên mới hiểu được, vì sao tiểu cô nương trong viện hắn cho tới bây giờ cũng không nhận ra, đối phương lại liếc mắt một cái liền nhận ra mình. Là do xem qua những bức hạo này của Đông Phương đi.

Thân thủĐịch Vân nhặt lên xem, mỗi một ức họa đều rất tinh tế, nhìn rất đẹp, không họa bất kỳ người nào ngoài hắn. Chỉ là biểu tình bất đồng, cười, cau mày, nếu nói hắn cảm thấy bức họa vừa rồi không phải là mình, thì bức họa này không thể nghi ngờ chính là hắn – Địch Vân! Loại tiếu dung này, loại thần thái này, loại động tác này, sẽ không thể là người khác.

END27