Hàn Dẫn Tố vốn tính toán là chuẩn bị vẽ nhiều hơn hai bức tranh nữa mới gửi ở phòng tranh của Đường Tử Mộ nhờ bán hộ. Nhưng ca phẫu thuật của bà ngoại quả thật là không thể hoãn được nữa. Cậu không có lỗi nhưng kinh tế cũng không tốt lắm, cậu mợ hai người đều là công nhân bình thường mà em họ vẫn còn đang đi học đại học trong khi đó còn phải chăm sóc cho bà ngoại nhiều năm nữa.
Bà ngoại sáu năm trước đã làm phẫu thuật nối mạch cho tim, ban đầu đã nói chỉ có thể bảo vệ năm năm, bất luận thế nào năm nay cũng phải làm phẫu thuật. Chi phí phẫu thuật đến sáu bảy vạn, bà ngoại lại không có bảo hiểm y tế, cậu đã gánh hết sức rồi mới bất đắc dĩ mở miệng nói với Hàn Dẫn Tố.
Hai năm qua Hàn Dẫn Tố cũng không để ra được nhiều tiền. Nộp một năm tiền phòng còn dư lại cũng chỉ hơn ba vạn, toàn bộ đưa hết cho cậu thì vẫn còn thiếu một nửa. Vì thế cô đành cầm tranh của mình tìm đến Đường Tử Mộ.
Theo địa chỉ trên danh thϊếp cô tìm đến nơi này, Hàn Dẫn Tố có chút chần chừ. Mặc dù biết Đường Tử Mộ đã vô cùng nổi danh nhưng không ngờ phòng tranh cả anh lại lớn như vậy khiến người ta không thể tin được. Nhìn những bức tranh trưng bày ở đây thì những bức cô vẽ xem là gì? Dù sao cô cũng không phải là người nổi tiếng.
Nhưng thực tế không cho phép Hàn Dẫn Tố lùi bước, liều mình mang tranh đi vào. Tiếp đãi cô là cô nhân viên rất xinh đẹp và lịch sự dẫn cô đến chờ ở phòng khách.
Phòng khách cạnh phòng trưng bày tranh có một chiếc gương lớn soi phong cảnh ngoài đường khiến không gian có mấy phần lãng mạn. Không khí bên ngoài rất lạnh nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp, không cần mặc áo khoác dày làm gì.
Hàn Dẫn Tố cởi chiếc áo bông dày ra rồi để gọn ở trên sofa, cô cau mày suy nghĩ xem có thể làm thể nào để lấy trước một ít tiền. Dù sao thì tranh cũng không bán nhanh và dễ dàng như vậy, điều này cô rất rõ ràng nhưng cô lại đang rất cần tiền. Thật nếu bất đắc dĩ cô đành tìm tới Mộ Phong mượn chút tiền rồi vẽ tranh bán trả lại cho cô ấy sau, hoặc là năm sau cô nhận học sinh về nhà dạy……
“Cô ấy có tâm sự.”
Nhìn xuyên qua cửa kính phòng khách,bước chân Đường Tử Mộ hơi dừng lại. Anh nhìn thấy Hàn Dẫn Tố đang mất hồn, trong ấn tượng của anh vị tiểu sư muội này luôn trầm lặng, chân mày khóe mắt luôn nhàn nhạt u sầu làm tô lên khó chất khó nói thành lời. Cô lặng lẽ lại toát ra một ý vị thâm sâu.
Tóc của cô rất dài, trơn mượt đen bóng, không có chút nào dư thừa cứ thẳng tắp buông sau lưng. Cô mặc chiếc váy len màu xám, đi đôi giày màu trắng, trắng và xám hòa hợp khiến khí chất cô càng ưu nhã tinh khiết.
Hình dáng cô mảnh khảnh dịu dàng, yên lặng ngồi đó giống như bức tranh thiếu nữ vậy, cổ kính, ý vị khiến Đường Tử Mộ không khỏi có chút mất hồn.
Chợt cô lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn một chút, Đường Tử Mộ không thể biết là ai đang gọi nhưng nét mặt cô trong nháy mắt chợt sinh động giống như đêm khuya được thắp lên ngọn đèn dầu. Mặc dù không sáng lắm nhưng cũng không cô độc nữa.
Phương Chấn Đông, trên màn hình điện thoại hiện lên ba chữ to đùng đập vào mắt khiến Hàn Dẫn Tố không nhịn được mà bĩu môi. Người đàn ông này sáng nay mặt thật là khó chịu, đương nhiên cô biết là vì sao.
Hàn Dẫn Tố cảm thấy mặc dù xa lánh anh như vậy nhưng giữa hai người vẫn có gì đó chưa thỏa đáng. Hai người cũng chẳng phải là gì của nhau cả, nghiêm túc mà nói thì cũng chỉ là gặp mặt mấy lần mà thôi.
Hơn nữa, Hàn Dẫn Tố không muốn dính dáng đến đàn ông, càng không phải là người như Phương Chấn Đông. Cô không chọc nổi loại người như anh. Hiện tại điều cô mong muốn duy nhất đó là kiếm tiền, chữa khỏi bệnh cho bà ngoại, xây cho mẹ một khu mộ đẹp để mẹ ở dưới đất có thể yên tâm mà an nghỉ.
Sau Trịnh Vĩ, cô không muốn dính dáng gì đến hôn nhân nữa. Cô không có lòng tin để có thể xây dựng một gia đình, có thể do tính tình vô sỉ xấu xa của Trịnh Vĩ. Nhưng hai năm hôn nhân cũng nhất định do một phần tính cách của cô.
Cho nên, trước khi mọi chuyện đi quá xa cô nên cắt đứt tất cả mới là điều sáng suốt nhất. Cho nên thấy điện thoại gọi tới cô có chút phân vân rồi cuối cùng nhẹ nhàng thở dàì một hơi và quyết định nhận.
Trong loa truyền đến giọng trầm bá đạo của Phương Chấn Đông, người đàn ông này chắc đã kiềm chế quá lắm rồi. Có lẽ bình thường sẽ mang bệnh nghề nghiệp đối xử với Hàn Dẫn Tố như là lính cấp dưới của anh, hơn nữa không bao giờ cho cô cơ hội cự tuyệt.
Hàn Dẫn Tố khẽ thở dài, hàm hồ trả lời:
“Ở bên ngoài.”
Phương Chấn Đông cau mày lại:
“Chân còn chưa khỏi còn chạy lung tung đi đâu? Về nhà ngay!”
Hàn Dẫn Tố có chút nổi đóa, người đàn ông này thật có thể đem thánh nhân ép phát điên. Tại sao anh ta có thể……Cô nghe tiếng cửa nhẹ đẩy phía sau cô mới quay ra một chút. Nhìn thấy Đường Tử Mộ đang đi tới vội trả lời qua loa:
“Tôi đang bận, lát nữa nói sau.”
Phụt một tiếng rồi tút tút, Phương Chấn Đông ngẩn ra. Dám ngắt điện thoại của anh thì chỉ có nha đầu kia là người đầu tiên. Kinh ngạc hồi lâu, sắc mặt đen lại, vừa định thần trở lại thì Lão Phùng bước vào anh liền từ bỏ ý định. Dù sao thì cô gái nhỏ này cũng không chạy được, chờ lúc gặp lại tính sổ cũng không muộn.
Hàn Dẫn Tố để điện thoại di động xuống rồi đứng lên, trong lòng có vài phần rối rắm. Đường Tử Mộ cho cô cảm giác anh cao cao tại thượng không thể leo cao mà với được. Anh có thiên phú, có tài hoa, có cơ hội, người lại văn nhã tuấn lãng. Mặc dù là anh chủ động đề nghị, Hàn Dẫn Tố trước giờ không hề nghĩ sẽ đến phòng tranh cao cấp như vậy.
Mới vừa rồi cô đã nhìn qua một chút, phần lớn đều là danh gia họa tác (tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng), vì thế có có cảm giác mình vẽ chưa là gì cả. Đường Tử Mộ lại rất thân thiện hàn huyên:
“Anh nghĩ em sẽ đi Hải Nam, đến sân bay mới biết là em không đi. Em nên đi xem một chút, phong cảnh ở đó rất đẹp mà giải sầu cũng rất tốt.”
Hàn Dẫn Tố đứng đã lâu, chân đau có chút mỏi, ánh mắt anh trượt xuống nhìn vào chân cô:
“Chân sao vậy?”
Thái độ của anh làm Hàn Dẫn Tố bĩnh tĩnh trở lại, cười cười nói:
“Không cẩn thận ngã mấy ngày trước.”
Lời vừa ra khỏi miệng, thấy Đường Tử Mộ muốn đưa tay ra đỡ cô. Cô vội vàng lui về sau một bước xua xua tay:
“Không có gì đáng ngại, đã tốt hơn nhiều”
Tay Đường Tử Mộ dừng lại, thu về:
“Vậy chúng ta ngồi xuống nói.”
Hàn Dẫn Tố gật đầu, ngồi ở đối diện với Đường Tử Mộ đem tranh của mình đặt lên bàn trà:
“Trước mắt trên tay em chỉ có mấy bức này, sư huynh xem có thể bán được không? Nếu không có người mua cũng không sao đâu.”
Đường Tử Mộ chau chau mày:
“Dẫn Tố, thế này chẳng giống em chút nào hết, sao lại không tự tin?”
Hàn Hàn Dẫn Tố nhịn được cười khổ, tự tin là thứ xa xỉ với cô, hình như đã bị mất lâu rồi.
Đường Tử Mộ không khỏi mất hồn, nụ cười khẽ bên môi cô thoáng qua tia chua chát bất đắc dĩ mang theo cả tang thương vô tận cùng tuổi của cô chẳng hợp chút nào. Trong ký ức của anh, Hàn Dẫn Tố luôn luôn tốt đẹp như lúc ban đầu. Sau khi anh bắt đầu hối hận, anh tự giày vò bản thân mình sao lúc đó không tiếp tục theo đuổi cô. Nếu như ban đầu anh tiếp tục thì hai người đã không phải ngồi đây.
Hàn Dẫn Tố là cô gái anh từng thầm mến, cũng là người bao nhiêu năm qua anh không thể quên được. Đường Tử Mộ đương nhiên là chú ý đến mọi thứ của cô, cho nên với các tác phẩm của cô anh hoàn toàn không xa lạ. Thậm chí chắc cô không biết chỗ anh có rất nhiều bức ký họa của cô, là do anh lợi dụng mối quan hệ của mình ở trường để lấy về.
Từ trẻ trung đến thành thục, cô đã vẽ nhiều bức rất có phong cách. Cô có thiên phú và tài hoa, chẳng qua là thiếu cơ hội mà thôi.
Hàn Dẫn Tố lấy ra chỉ ba bức vẽ, hai bức là phong cảnh, một bức là vẽ người. Hai bức phong cảnh chính là cô vẽ thị trấn nhỏ ở Giang Nam quê hương cô, còn bức vẽ nhân vật chính là vẽ mẹ cô theo trí nhớ. Bức vẽ đó cũng chính là tác phẩm tốt nghiệp của cô. Đánh giá mà nói trong các bức vẽ phong cảnh có vài phần non nớt, chỉ có bức vẽ mẹ cô là bức tranh cô vừa ý nhất vì nó mang theo toàn bộ tâm tư và tình cảm của cô với mẹ.
Đường Tử Mộ cầm rất cẩn thận, gọi thư ký tới giao phó kỹ càng đem treo lên khu bày bán. Rồi anh lấy phần hợp đồng đã sớm chuẩn bị ra:
“Em xem đi, nếu như tranh được bán đi thì bọn anh sẽ thu 10% phí đại lý. Nếu như không có vấn đề gì thì ở cuối cùng là tờ ủy quyền bán, em cứ ký tên vào đó.”
Hàn Dẫn Tố nhận lấy hợp đồng có chút kinh ngạc nhìn Đường Tử Mộ. Nghệ thuật, tiền bạc, ban đầu là hot boy tiếng tăm lừng lẫy ở viện Mỹ Thuật dường như cái loại phong nhã và trần tục kết hợp với nhau thật hoàn mỹ không tỳ vết.
Đối mặt với ánh mắt bất ngờ của cô, Đường Tử Mộ không khỏi cười:
“Sao? Em không ngờ sư huynh lại là người khắp nơi tràn đầy hơi tiền?”
Hàn Dẫn Tố vội lắc đầu:
“Không, không. Đường sư huynh không nên hiểu lầm, em chỉ phát hiện ra sư huynh thật lợi hại mà thôi.”
Ánh mắt Đường Tử Mộ lóe lên, cười thầm hai tiếng:
“Cám ơn em, nói thật có thể được tiểu sư muội khen thật làm anh kích động . Nếu em không chê, tối nay anh mời cơm được không?”
Trong lúc cô đang do dự, anh nói luôn:
“Thuận tiện gọi Mộ Phong và anh em tốt của anh là Hoàng Thế Vinh. Công ty của bọn họ đang nghỉ nên rất rảnh rỗi. Còn giờ em có thể vui lòng để anh mời em đi dạo phòng tranh một chút được không?”
Hàn Dẫn Tố chợt phát hiện mình đã cùng với xã hội này tách rời rồi sao không tìm được lý do cự tuyệt? Đối mặt với người bá đạo như Phương Chấn Đông, dưới khí thế của anh ta cô không chịu không được. Nhưng với nguời dịu dàng nhẹ nhàng như Đường Tử Mộ cô vẫn không thể cự tuyệt được là sao?
Như hiện tại anh lấy lý do chân cô bị thương rất lịch sự đỡ lấy tay cô. Mặc dù không cảm thấy đường đột nhưng cô có cảm giác không thích hợp, hay nói đúng hơn hình như là có cái gì đó không hợp.
Đoán chừng nơi này không mở cho người ngoài và chỉ dành cho những khách hàng nhất định. Trên hành lang được thiết kế rất tinh xảo chỉ có hai người bọn họ. Dưới chân là thảm mềm, bên tai phiêu lãng thứ âm nhạc nhẹ nhàng, trừ những điều đó ra không có thứ tạp âm nào. Chỉ có lời giảng giải của Đường Tử Mộ mà thôi.
Giọng nói của anh rất nhẹ, rất êm tai, trầm bổng du dương không hề giống Phương Chấn Đông. Giọng nói của Đường Tử Mộ giống như dòng suối mát nhỏ chảy xuôi dòng. Còn giọng của Phương Chấn Đông như sóng dữ dội giữa biển lớn, không nói thì thôi, mà nói thì không phải phản bác thì là ra lệnh.
“Dẫn Tố, đây là tác phẩm của ân sư của anh. Ân sư là người gốc Hoa, có thể em đã từng nghe đến tên ông ấy. Ân sư nói khi ông ấy còn trẻ từng đi qua Giang Nam, em xem, trong tranh ông ấy nồng đậm phong cách Giang Nam.
Hàn Dẫn Tố cũng có chút mất hồn, trước mắt là bức vẽ về mưa ở Giang Nam. Trong trí nhớ nó ươn ướt, con đường lát đá xanh đầy mưa rơi, trong mưa đinh hương tự nhiên nở rộ. Không biết vì sao cô lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Ánh mắt cô nhìn vào một góc tranh có chữ ký như rồng bay phượng múa mà như sấm bên tai:
“Tracy Mc Grady”