Quyển 1 - Chương 14: Tâm tư lão phu nhân
Trong Ỷ Tùng viện vô cùng an tĩnh, nha hoàn bà tử bước đi đều không có chút thanh âm nào.Lão phu nhân dựa vào vào trước thanh gấm nghênh bối chẩm ( đại khái thì nó là cái gối tựa lưng bằng gấm ). Lẳng lặng nghe Trịnh ma ma thuật lại mọi chuyện phát sinh trong Lan Khê viện hôm nay.
Lão phu nhân nghe xong mọi việc, liền lâm vào trầm tư. Suy ngẫm thật lâu sau nét mặt liền lộ vẻ nghi hoặc: "Tam nha đầu thái độ như vậy chẳng nhẽ là đang phòng bị Mạc thị? Lẽ nào có người ở trước mặt Nguyệt Dao nói bậy bạ gì về Mạc thị?" Hài tử này từ trước giờ luôn vẫn là nhất căn cân, ngoại trừ sao chép kinh thư ra mọi chuyện khác vẫn luôn mặc kệ chẳng quan tâm. Làm thế nào mà đột nhiên thay đổi thông minh hơn rồi, không thể không cho người giật mình.
Trịnh ma ma lắc đầu: "Lão phu nhân, tam tiểu thư từ lúc trở lại kinh thành, nha hoàn hầu hạ bên người tiểu thư cũng liền mấy người nha hoàn trước kia, mấy người này cũng đều không phải là người thích nói bậy, xuyên tạc mọi chuyện, ám hại chủ tử." Nếu thực là người hay nói huyên thuyên bậy bạ, Nhị phu nhân vốn là người tinh tế tỉ mỉ, chọn lựa kỹ càng, có như thế nào cũng không nào chọn trúng mấy nha hoàn này làm nha đầu thϊếp thân cho tam tiểu thư được.
Sắcmặt lão phu nhân đột nhiên biến đổi, nắm thật chặt phật châu trong tay. Trịnh ma ma thấy dáng vẻ lão phu nhân, liền bị dọa cho giật mình: "Lão phu nhân, người làm sao vậy?"
Lão phu nhân nhìn Trịnh ma ma nói "Tam nha đầu nói với ta lão nhị tức phụ báo mộng cho nàng, để cho nàng lưu ý, chiếu cố tốt Chính ca nhi. Ngươi cho rằng lời này có mấy phần là thật?"
Trịnh ma ma nét mặt có chút quái dị: "lão nô nghĩ cái này quả thực chính là mười phần chân thật cả mười. Tam tiểu thư vốn từ khi trở về chưa từng đề cập qua Đình Chính thiếu gia. Nghe nói thời gian trước đây khi ở Giang Nam, Nhị lão gia ngay cả mặt mũi chưa từng để cho bọn họ gặp qua. Lão phu nhân, nhị gia không thíchĐình Chính thiếu gia chuyện này khi ấy người cũng biết rõ. Lão phu nhân chẳng lẽ người hoài nghi tam tiểu thư là đang nói dối người?" Cái này cũng không thể nào nha, tam tiểu thư xưa nay tâm tư thuần khiết, tính tình ngoan ngoãn hiếu thuận, không thể nào lại nói dối nhất là nói dối lão phu nhân, chuyện này ai ai cũng biết rõ a.
Lão phu nhân lắc đầu: "Nha đầu kia liền một là người tâm tư thành thực. Từ lúc trở về đến bây giờ mỗi ngày cũng là ở trong sân sao hiếu kinh. Liên ngay cả đại môn cũng không bước ra một bước. Thật tốt như thế nào lại nhớ tới Chính ca nhi, lại còn dám nói dối ta như vậy được." Đối với chuyện Nguyệt Dao nói mẫu thân báo mộng bảo con bé chiếu cố tốt Chính ca nhi điểm này, lão phu nhân tin tưởng tuyệt không nghi ngờ. Mặc dù có chút không tưởng tượng nổi, nhưng ở cửu tuyền vẫn luôn nhớ tới con nối dòng của nhi tử, cũng là con dâu bà hiền lành. Lão phu nhân nguyện ý tin tưởng.
Trịnh ma ma đối với Nguyệt Dao điểm này cũng không nghĩ ra. Lão phu nhân thân thể bất hảo, lúc này thuộc về miệng cọp gan thỏ rồi. Lão phu nhân lúc trước vẫn luôn cho rằng đại phu nhân tâm tính cay nghiệt hung ác, vẫn một mực nắm lấy mọi chuyện trong nội viện không buông tay. Hai năm qua cũng bởi thân thể thực sự không chịu được nữa, nhiều việc bất đắc dĩ không thể không buông tay . Thế nhưng trên nét mặt, lão phu nhân vẫn là không chịu buông ra.
Trịnh ma ma là thật cho rằng là do lão phu nhân suy nghĩ nhiều rồi, đại phu nhân tấm lòng khoan dung từ bi, đem phủ lý nội ngoại đều quản được thực thỏa đáng thích hợp, đối lão phu nhân cũng vô cùng ngoan ngoãn hiếu thuận. Chuyện này cũng đã hơn mười năm lại vẫn luôn mười năm như một, mỗi ngày đều đến thỉnh an chưa từng đoạn qua một lần, đáng tiếc lão phu nhân vẫn không thích, mãi đến giờ vẫn luôn đề phòng đại phu nhân.
Lão phu nhân lắc đầu nói: "Ta vốn vẫn luôn lo lắng Tam nha đầu tính tình cứ ngốc như vậy, ta có nói nhiều hơn thế nào đi nữa con bé cũng nghe không lọt. Ta nay không còn sống được bao lâu, cũng không nghĩ muốn sinh thêm nhiều chuyện. Mạc thị muốn làm như thế nào liền tùy nàng ta đi, lại nói lão nhị tức phụ cũng đã định cho tam nha đầu một mối hảo thân rồi, chờ Tam nha đầu cập kê sau sẽ gả tới Trầm gia. Trầm Thiên hôm nay cũng là quan tứ phẩm rồi. Trầm gia nhân tài đông đúc, Trầm Thiên ở trong triều mạng giao thiệp cũng khá rộng, nhân duyên vô cùng tốt, tiền đồ cũng đã một mảnh tươi sáng. Chuyện này đối với con đường công danh của lão đại mà nói rất hữu ích, Mạc thị hẳn cũng sẽ vì tiền đồ lão đại cùng nhi nữ (nhi tử và nữ nhi) sẽ không dám công khai bạc đãi con bé. Chỉ là không nghĩ tới nha đầu này đột nhiên lại bắt đầu phòng bị Mạc thị rồi. Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa." Chuyện tốt là nha đầu này thông suốt sau này sẽ không lại ngây ngô dại dột sống tiếp nữa. Nói không tốt là nha đầu này cuộc sống sau này của nó sẽ không còn thanh nhàn. Bà mắt lạnh xem Mạc thị nhiều năm như vậy, cũng tối nhất thanh nhị sở bản chất của Mạc thị rồi.
Trịnh ma ma thực không thể nào minh bạch được lão phu nhân vì cái gì lại than thở: "Chủ tử, có phải hay không có chuyện gì không ổn ?" Lão phu nhân so với bà mà nói luôn luôn nhìn mọi chuyện thực sâu xa tường tận.
Lão phu nhân cười khổ nói: "Nếu thật là nhị tức phụ báo mộng. Ngươi thực cho là nàng cũng chỉ hội báo mộng nói cho Dao nha đầu chiếu cố tốt Chính ca nhi thôi sao. Mạc thị là thứ người như thế nào? Nhị tức phụ lẽ nào lại không biết." Nhị tức phụ là một người thông tuệ như vậy, làm sao lại không phát hiện ra được Mạc thị nội tâm tàn nhẫn.
Trịnh ma ma nghẹn họng nhìn trân trối: "Chuyện này..." Cái này cũng thực không thể tưởng tượng nổi nữa rồi.
Lão phu nhân trầm mặc chốc lát nói: "Ta vốn mặc kệ Chính ca nhi, không chỉ vì đứa bé này xuất thân thấp hèn, hơn nữa là do nó cũng không có chút cơ linh nào, không thể nào thành tài được. Đưa cấp Mạc thị quản, là bởi vì Mạc thị vì thanh danh nhân từ ắt cũng sẽ không thiếu đứa bé kia chén cơm nào. Chờ đến khi Chính ca nhi lớn lên, Mạc thị vì danh tiếng của mình cũng sẽ cho hắn thú một tức phụ. Như vậy đứa bé này cả đời cũng có thể an an ổn ổn rồi. Chỉ là không nghĩ tới Tam nha đầu dĩ nhiên cũng phát hiện, này thực không biết là họa hay là phúc nữa đây." Bà nhưng thật ra tình nguyện Nguyệt Dao liền bị lừa gạt che giấu ở cổ lý, cái gì cũng không biết, vẫn như vậy vui vẻ mà quá. Hậu trạch vốn là thủ đoạn ùn ùn, bây giờ còn có bà ở mới có thể áp chế ở Mạc thị. Một ngày nào đó bà đi rồi, Mạc thị đã có thể là hậu trạch độc quyền rồi. Cái nha đầu kia tuy rằng thông tuệ, nhưng là làm sao đấu hơn được Mạc thị kia chứ!
Trịnh ma ma có chút do dự: "Lão phu nhân, tam tiểu thư dù sao vẫn còn trẻ con chưa biết gì nhiều. Nếu quả thực cùng đại phu nhân nổi lên hiềm khích, chung quy đều là không tốt." Một khi đắc tội đương gia phu nhân, thời gian sau này khẳng định phải chịu khổ sở rồi. Tốt nhất chính là có thể nhịn được thì nhịn. Hơn nữa đại phu nhân mấy năm nay, biểu hiện quả thật không tệ.
Lão phu nhân trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh: "Mạc thị chính là kẻ ăn tươi nuốt sống người khác. Nếu không phải là âm kém dương sai, cho ta vô tình thấy rõ ràng chân nhân diện mục của nàng ta, ta chắc hẳn cũng còn bị vẻ ngoài của nàng ta lừa gạt che giấu rồi. Làm ra những chuyện kia ta cũng không còn gì để nói nữa rồi. Mấy năm nay, nếu không phải còn có ta áp chế ở trên, Liên gia còn không biết đã thành cái dạng gì."
Trịnh ma ma cúi đầu. Bà chỉ có thể nghe, chứ không thể nói chủ tử nói bậy.
Lão phu nhân trong mắt có uể oải: "Lão nhị tại ngoại làm quan nhiều năm, tảo cất một khoản phong phú gia tư. Nhị tức phụ đồ cưới cũng dày. Dĩ vãng Tam nha đầu chính là người thực thà chất phác, ta cũng chỉ hảo đi hạ hạ sách này. Thế nhưng xem Mạc thị bản tính vốn âm ngoan, ta cuối cùng là không thể yên tâm được. Ngươi nói đúng, Dao nhi con bé chỉ là một tiểu nha đầu phụ mẫu không còn, sau này là muốn dựa vào đại phòng. Cùng Mạc thị nổi lên hiềm khích, đến lúc đó thua thiệt cùng là con bé." Lúc trước Tam nha đầu chuyện gì cũng không biết, sự tìnhgì cũng không quản. Chuyện này không thể hảo hảo mà nói cho rõ ràng, nhưng muốn phá hỏng cũng là không thể phá hỏng được. Nhưng là bây giờ, mọi chuyện rõ ràng lại càng khiến cho bà bắt đầu cảm thấy rầu rĩ, ưu phiền hơn nữa rồi.
Trịnh ma ma suy nghĩ một chút sau thưa: "Lão phu nhân, bất kể mọi chuyện có như thế nào. Tam tiểu thư rốt cuộc cũng không phải hài tử của đại phòng, mà việc hôn nhân đã được định ra rồi kia, đến lúc cập kê gả đi liên đồ cưới đều không cần phải chuẩn bị. Đại phu nhân chắc sẽ không đối tam tiểu thư làm nên chuyệ gì, người nới phá hư đi nữa thì cũng có thể phá chỗ nào, lão phu nhân người xem ý này của lão nô nói có đúng hay không." Có đồ cưới của nhị phu nhân, cũng đủ dư sức cho tam tiểu thư phong quang mà gả đi rồi.
Lão phu nhân lắc đầu. Sợ là sợ Mạc thị lòng tham không đáy, lại nghĩ muốn tham toàn bộ đồ cưới củanhị tức phụ. Đây chính là nhất bút tiền tài khổng lồ. Tam nha đầu trước kia là không đem chút tâm tư đặt ở trên này, cái này cũng liền thôi đi. Bây giờ đem tâm tư cũng đã trở lại rồi, nha đầu kia chắc chắn sẽ không dễ dàng gì mà để người khác lừa gạt qua cho được. Đều nói con gái giống mẹ, Mã thị vốn không phải chủ nhân có thể dễ dàng lộng quá dụ dỗ như vậy. Tam nha đầu tuổi vẫn còn nhỏ, tính tình cũng đơn thuần, lại không kinh qua sự đời, không biết nhân tâm hiểm ác đáng sợ như thế nào. Thế nhưng nha đầu này thông tuệ, lại là vãn bối, còn có Mã gia làm hậu thuẫn, nếu là thật cùng Mạc thị tranh phong. Mặc kệ cuối cùng ai thua ai thắng, nhưng chắc một điều là đến lúc đó danh tiếng của Liên gia nhất định cũng sẽ chịu nhiều liên lụy. Đã có không ít thanh quý nhân gia bị hủy đi danh tiếng tiền đồ, mà trước tiên cũng là do những chuyện tranh đấu ở hậu viện này.
Trịnh ma ma chần chờ: "Lão phu nhân, đại phu nhân, bà ấy chắc hẳn cũng không phải hạng người như vậy..." Chính bản thân Trịnh ma ma cũng đã quan sát Mạc thị nhiều năm như vậy, bà cũng thực không nhìn ra đại phu nhân có chỗ nào là không thích hợp.
Lão phu nhân trào phúng: "Đến cả ngươi cũng bị nàng ta lừa gạt xoay quanh như vậy, có thể thấy được nàng ta ẩn nhẫn gian giảo cỡ nào. Có câu "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Nhiều năm như vậy ta mắt lạnh nhìn nàng ta hành sự, nếu không phải bây giờ đương có ta ở trên đè nặng, ép nàng ta vào khuôn khổ thì, hừ. Vốn cửa hôn sự này ta không đồng ý cũng là lão thái gia cũng cố ý muốn thành hôn sự này. Làm hại ta đây cũng đã một bó tuổi lớn lại vẫn phải thao lao khổ cực trông lo sự vụ trong phủ kia chứ.” Có thể làm bộ mắt nhắm mắt mở không nghe không thấy bỏ mọi chuyện ngoài tai ngoài mắt, toàn tâm toàn ý làm một lão nhân gia vui vẻ ngậm kẹo đùa cháu, bà làm sao lại nguyện ý thao lao cực khổ như vậy . Bà là thực không yên lòng về Mạc thị. Thế này mới phải bất đắc dĩ nắm giữ mọi chuyện trong tay. Ngay cả hai tôn tử, bà lúc đó cũng phải nghĩ hết mọi biện pháp để đem đại tôn tử giao cho lão thái gia giáo dưỡng. Nhị tôn tử cũng là do tự tay mình nuôi dưỡng bên người. Chỉ vì sợ để Mạc thị dạy sẽ đem dạy dỗ sai lệch. Dù là vậy, bà vẫn còn lo lắng cách hành sự của Mạc thị sẽ rước mầm tai vạ về cho Liên gia ( nghĩ lão thái thái thực là người có nhìn xa trông rộng ).
Trịnh ma ma lúc này thật không biết nên nói cái gì cho phải. Bà vẫn biết lão phu nhân luôn không thích đại phu nhân, vốn cho đây ắt hẳn là tranh đấu giữa bà tức. Nhưng bà thực không nghĩ lão phu nhân lại cố kị đại phu nhân đến mức này. Cũng không biết đây có phải là buồn lo vô cớ hay không nữa. Có lẽ là do người già thích suy nghĩ nhiều thôi.
Lão phu nhân xem bộ dạng Trịnh ma ma: "Ngươi đừng nghĩ rằng ta đang nói chuyện giật gân. Mạc thị luôn luôn chỉ biết đến cái lợi trước mắt, lại không biết cái hại sau lưng,không chịu phóng tầm mắt đến tương lai. Hành sự lại không biết trước sau sâu cạn, một khi bị người có địa vị ghen ghét, Liên gia ắt sẽ có đại phiền toái. Phải biết vua cũng thua thằng liều. Liên gia vốn là thế gia thư hương môn đệ. Nếu thực để xảy ra điều gì dạng gièm pha, danh dự trăm năm của Liên gia đều sẽ bị phá hủy, sau này Liên gia cũng không còn chốn yên ổn để dung thân nữa rồi. Ta có xuống dưới cửu tuyền, cũng không thể nào nhìn mặt liệt tổ liệt tông."
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nha hoàn mang thuốc tới. Trịnh ma ma đi nhận lấy thuốc bưng vào: "Lão phu nhân, trước đem thuốc uống hết đã."
Đợi lão phu nhân uống xong, Trịnh ma ma mới an ủi: "Lão phu nhân, người đừng lo lắng quá, đại phu nhân sinh đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia, còn có nhị tiểu thư, cũng đều đối tốt với tam tiểu thư."
Lão phu nhân híp mắt, không nói lời nào. Lão phu nhân vốn không thích đại phu nhân, sau lại thấy Mạc thị cũng coi như cung kính hiếu thuận, trong lòng cũng có chút buông lỏng. Cự tuyệt ở phía sau đã biết một chân tướng, Mạc thị để có được đồ cưới phong phú, phong phong quang quang giá đáo đến Liên gia mà giựt giây thân mẫu đem muội muội thứ xuất trong nhà bán cho gia đình thương hộ. Nếu là bán cho thương hộ vi chính thê thì thôi bà không nói gì, hết lần này tới lần khác thương hộ này ở lão gia vốn đã có chính thê. Sau nói là bình thê, quan gia chỗ nào chấp nhận một cái bình thê, nói trắng ra chính là một cái quý thϊếp mà thôi. Người như thế vì lợi ích của mình làm ra sự tình bỉ ổi như vậy, thực làm cho lão phu nhân nhìn không vừa mắt. Bởi vậy, lão phu nhân mới không muốn nhìn mặt nàng ta.
Lão nhân gia bà thực lo lắng tương lai Mạc thị có thể hay không lại vì lợi ích mà đem tôn nữ Liên gia đều bán đi. Mạc gia vốn là nhà giàu mới nổi, làm như vậy tối đa cũng chỉ bị người châm biếm đôi lời. Nhưng Liên gia thì không như vậy, thư hương môn đệ thế gia nếu thực dám đem nữ nhi gả cho thương hộ, sẽ bị thế nhân chỉ vào mũi mà thóa mạ. Cũng sẽ liên lụy đến tiền đồ của các vị thiếu gia.
Trịnh ma ma cũng thôi không nói đến Mạc thị, chỉ cười trấn an: "Lão phu nhân, coi như đại phu nhân không để ý thể diện đối xử lạnh nhạt với tam tiểu thư. Không phải còn có đại lão gia sao? Lão phu nhân người nên khoan tâm dưỡng bệnh, không cần suy nghĩ những chuyện này. Mọi chuyện hết thảy đều sẽ tốt thôi."
Lão phu nhân uống thuốc xong, nằm xuống sau liền nói: "Mong là do ta lo lắng quá mức mà thôi. Bất quá vẫn phải để tâm phòng bị một ... hai ...." Bà hay lúc này vẫn nên vì con trai mình mà tính toán nhiều hơn. Lão đại nhất tâm đều đem dặt lên sĩ đồ không quan tâm đến nội viện, Mạc thị, khụ, sớm biết sẽ như thế này thì lúc đầu bà dù có liều mạng cũng phải cự tuyệt mối hôn sự này. Thế nhưng thiên hạ vốn là không cóthuốc hối hận. Bây giờ bà chỉ hy vọng có thể bỏ thêm nhiều công phu hơn một chút, không cầu hai hài tử đại phú đại quý, chỉ cầu chúng nó có thể bình yên lớn lên. Sau này thuận lợi cưới gả, đều có gia đình riêng, bà xuống dưới cửu tuyền cũng không thẹn với nhi tử rồi.
Nguyệt Dao lúc này cũng không biết, lão phu nhân đang vì tương lai của nàng mà suy tính. Bây giờ toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt ở trên người Chính ca nhi.
Trên đầu Chính ca nhi lúc này toàn là rận. Hoa lôi xem mà lo lắng Nguyệt Dao sẽ ghét bỏ Chính ca nhi, không nghĩ rằng Nguyệt Dao còn tới giúp nàng bắt rận ni!
Nha hoàn bên dưới cũng lăn qua lăn lại hơn nửa ngày mới làm được không sai biệt. Theo sau là người mạc thị sai đưa tới quần áo và đồ dùng hàng ngày. Đưa tới hai bộ xiêm y, một bộ y phục màu xanh đen, một trạm lam ( màu xanh da trời).
Nguyệt Dao nhìn bộ y phục trạm lam, mi tâm đều nhăn thật chặt. Tỷ đệ các nàng còn đang trong hiếu kỳ, đâu có thể mặc y phục màu sác tươi sang như vậy. Cũng không biết Mạc thị lại bày ra cái tư tâm gì nữa. Bất quá dù trong lòng nàng phỉ nhổ bà ta hết mức, nét mặt cũng không lộ có chỗ nào khác thường. Đỡ bị người khác nói không biết cảm ơn.
Nhưng là vài cái nha hoàn còn không có cản chế ra y phục mới, Nguyệt Dao cũng không có cách nào, chỉ có thể để cho Chính ca nhi mặc y phục đại thanh kia mà ứng phó.
Mạc thị dù nói y phục có chút cũ, thế nhưng hai bộ y phục này đều có bảy phần mới. Chính ca nhi gầy nên mặc lên người, trông có chút rộng thùng thình. Chính là xoay một vòng xong, Chính ca nhi giống như thay đổi thành một người khác.
Nguyệt Dao nhìn Chính ca nhi như biến thành người khác mà sững sờ. Hắn nước da trắng nõn, lại hợp với đôi mắt hoa đào long lanh ngập nước, sau nay lớn lên tuyệt đối là một mỹ thiếu niên. ( lời của editor: sao nghe tác giả miêu tả ta lại thấy em giống con gái quá đi)
Nguyệt Dao vuốt nhẹ đầu Chính ca nhi, hài tử này lớn lên đẹp như vậy làm cái gì, lớn lên đẹp quá mức cũng không phải chuyện tốt a! Khụ, sau này lại phải lo lắng nhiều thêm một tầng. Bất quá nàng rất nhanh đem những ý niệm này quăng qua đầu.
Đều ca nhi kéo tay áo Nguyệt Dao, tiểu tâm dực dực kêu: "Tỷ tỷ." Từ lúc nhìn thấy Nguyệt Dao đến bây giờ, hắn vẫn luôn nghĩ là mình nằm mơ. Hắn thực lo lắng mọi thứ trong nháy mắt liền tiêu thất. Hắn vẫn phải ngây ngốc đứng ở trong tiểu viện, bị di nương bà tử chửi rủa.
Nguyệt Dao biết là Chính ca nhi đang sợ hãi, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ đáp ứng Chính ca nhi, sau này tuyệt đối sẽ không bỏ mặc đệ nữa. Chính ca nhi không phải sợ, về sau vạn sự đều có tỷ tỷ ở đây. Có chuyện gì, đề đều nói cho tỷ tỷ, biết không?"
Đều ca nhi nhu thuận gật đầu.
Mộ Thu cùng Hoa Lôi đưa tới hồng đậu cao. Nguyệt Dao tùy ý lấy một khối đưa cho Chính ca nhi. Chính ca nhi xua tay, đẩy tay về phía của Nguyệt Dao: "Tỷ tỷ, tỷ ăn đi."
Nguyệt Dao cười mà lấy một khối: "Vậy tỷ đệ chúng ta cùng nhau ăn, được chứ !" Trong mắt nhưng là có thêm lệ quang. Chính ca nhi có lẽ không phải là đứa trẻ cơ linh, thế nhưng tâm tư lại đơn thuần. Một đệ tốt như vậy, đời trước lại bị nàng bỏ qua, khiến cho hắn sớm chết yểu trong hậu viện. Đều là lỗi của nàng.
Chính ca nhi không biết vì sao Nguyệt Dao lại khóc, lấy tay nhỏlau nước mắt cho Nguyệt Dao: "Tỷ tỷ, không khóc, không khóc."Hắn cũng không biết làm sao để an ủi Nguyệt Dao.
Hoa Lôi cùng Mộ Thu không biết Nguyệt Dao vì cái gì mà lại khóc, lại tưởng bởi vì trước đây nàng bỏ qua Chính ca nhi, thế nên mới hối hận áy náy: "Tiểu thư, chuyện quá khứ đều đã qua rồi. Sau này hảo hảo được là tốt rồi."
Qua thật lâu Nguyệt Dao mới bình phục được tâm tình.