Chương 2-4
Cô nhìn Quyền Thiên Trạm trước mặt miễn cưỡng nặn ra nụ cười."Tôi rất khỏe, cám ơn anh." Cô giả bộ như không có chuyện gì nhưng vừa đứng dậy thì hai chân mềm nhũn. May có anh kịp thời đỡ nếu không cô đã ngã trên sàn nhà.
"Em có thể dựa vào anh." Anh không để ý cô cậy mạnh, anh vòng tay qua eo cô, chống đỡ thân thể cô, không hề làm gì quá đáng.
Vậy mà hành động của anh lại làm cô khó chịu.
Đầu tiên là bị bỏ rơi, sau đó là bệnh nặng, bây giờ còn bị bạn trai cũ dọa cho sợ đến chân mềm nhũn. Ngay cả cô còn thấy mất mặt, chắc anh cũng thấy như thế.
"Thật xin lỗi, cám ơn anh." Cô vội vàng cám ơn một lần nữa cũng cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Cô không ngờ một động tác đơn giản như vậy cũng không làm được.
Sau khi bệnh nặng cho dù là tâm lý hay sức khỏe đều rất suy yếu, lại them bị Quách Tuyển uy hϊếp, bóng ma trong lòng cô lại càng lớn. Vết thương do cha cô để lại quá lớn, hôm nay lại them Quách Tuyển, toàn thân cô dường như đều run lên…
Một đôi tay cường tráng kéo cô vào trong ngực, đồng thời đem tất cả mọi sợ hãi của cô đi hết.
Một người không có nơi nương tựa như cô trong nháy mắt liền chấn động.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu, lại ngoài ý muốn rơi vào một đôi mắt kiên định.
Anh nhìn cô, trong mắt không có sự đùa giỡn, không có thương hại, chỉ có lo lắng cùng dịu dàng.
"Không phải sợ." Anh nỉ non nói, giọng nói nhẹ nhàng lại dễ dàng đi vào lòng cô
Đầu cô trống rỗng, chỉ có thể nhìn anh chằm chằm.
"Anh vẫn sẽ luôn ở bên em, cho nên em không cần sợ." Anh thương tiếc sờ lên vết thương trên cổ tay cô. Cô run rẩy muốn tránh khỏi bàn tay anh.
Anh như cây tùng vững chãi, ung dung lien cường đối mặt với khó khăn. Khi anh ôm cô vào lòng, tất cả mọi tổn thương như bay xa. Anh sẽ bảo vệ cô…
Có vài giây, cô gần như quên đi sự sợ hãi, yên tâm dựa vào anh cho đến khi chợt nhớ ra, hai người chẳng qua là bạn bè của bạn bè, anh… anh…
Căn bản là anh không có lý do bảo vệ cô.
Ôn Uyển rút tay lại, lảo đảo nghiêng về phía sau. Anh lại nhanh hơn mộ bước, vững chãi ôm cô vào trong ngực, cũng nhìn thẳng vào ánh mắt hốt hoảng của cô.
Ánh mắt của anh như là đã hiểu rõ mọi chuyện, cô yếu ớt, cô cậy mạnh, ngay cả quá khứ của cô…
"Không..." Cô há mồm thở dốc, hoảng hốt muốn tránh khỏi ngực anh.
"Không phải sợ." Anh lại cố chấp không chịu buông tay, vẫn nỉ non bên tai cô: “Cho dù cả thế giới vứt bỏ em, anh vẫn sẽ luôn ở bên em, cho nên em không cần sợ…” Anh ôm cô thật chặc, thấp giọng an ủi cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có một mình.
Cô sớm đã hình thành thói quen sống một mình, tự kiên cường, tự chịu đựng nỗi buồn. Anh dịu dàng như vậy làm cô chịu không nổi.
Mỗi một câu nói của anh như mang theo sức mạnh to lớn, đánh tan vỏ bọc ngụy trang yếu ớt của cô…
"Không... Muốn..." Cô không ngừng lắc đầu.
Cô giãy giụa muốn chạy trốn nhưng nước mắt vẫn nhanh chóng rơi xuống.
Khi một tiếng nghẹn ngào từ môi mỏng bật ra, sự tuyệt vọng khi bị vứt bỏ, sự tổn thương đau đớn khi còn bé, tất cả như cơn lũ ào đến.
Sau đó nước mắt cứ tuôn rơi.
Nước mắt đau buồn cứ như cơn mưa, một giọt lại một giọt rơi xuống. Ôn Uyển cũng không thể che giấu sự yếu ớt của mình, cô khóc rống lên.