Chương 8
Lúc gần ra khỏi biệt thự thì Ôn Uyển mới kéo kéo vạt áo Quyền Thiên Trạm.“Chúng ta đi trước như vậy có được không? Em còn chưa chào tạm biệt bác trai bác gái.”
“Ba anh biết.”
“Anh có việc gấp?”
“Có một chút.”
Ôn Uyển nghĩ là chuyện làm ăn nên cũng không hỏi nữa.
Chẳng qua là khi xe chạy nhanh ra khỏi biệt thự thì cô không nhịn được quay đầu lại, liếc nhìn ánh đèn ấm áp của biệt thự, nhớ lại từng câu nói ấm áp của Mã Hạ Lan.
Phải có cha mẹ vui vẻ như vậy thì anh mới hạnh phúc chứ?
Chân Ôn Uyển không khỏi hâm mộ nhìn Quyền Thiên Trạm sau đó liền cúi đầu, lấy ra một cuộn len trong túi tiếp tục đan. Cô nhân lúc rãnh rỗi đan một cái khăn choàng cho bạn tốt nhưng gần đây còn có Quyền Thiên Trạm, cho nên cô quyết định đan một đôi bao tay cho anh
Ôn Uyển chuyên tâm đan len, bất tri bất giác quên đi thời gian cho đến khi Quyền Thiên Trạm lái xe vào nhà xe thì cô mới giật mình.
Cô tranh thủ cất đồ, đang định mở cửa xe thì Quyền Thiên Trạm lại nhanh hơn vòng qua đầu xe, giúp cô mở cửa, sau đó dùng sức mạnh hơn bình thường kéo cô ra ngoài.
“Thiên Trạm?” Túi đồ của cô bị rơi, cô còn chưa kịp nhặt lên.
Quyền Thiên Trạm không lên tiếng, chỉ ôm ngang cô lên.
“A!” Cô bị động tác của anh làm hết hồn: “Thiên Trạm, sao vậy? Anh...”
Cô còn chưa kịp nói hết thì bị động tác tiếp theo của Quyền Thiên Trạm làm giật mình. Anh mở cửa lớn ra, nhanh chóng lướt qua phòng khách, đi về phòng anh.
Khi cô nhìn thấy chiếc giường lớn thì gương mặt nhỏ nhắn như muốn bốc cháy.
Thời gian qua cô luôn ngủ cùng anh trên chiếc giường lớn này, mỗi đêm mặc cho anh đem cô làm cho mất khống chế, sức cùng lực kiệt.
Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, cô muốn đưa tay che kín hai mắt anh.
“Anh thích em vì anh đỏ mặt.” Anh nhếch miệng, nhẹ nhàng thả cô lên giường.
“Tại sao đột nhiên anh...” Cô xấu hổ chống đỡ ngực anh.
“Anh cũng thích bộ dạng của em ngồi trong nhà anh.” Vừa khẩn trương vừa xinh đẹpm như một đóa hoa bách hợp cao quý thuần khiết, đóa hoa chỉ thuộc về anh.
Ôn Uyển gần như nín thở.
“Còn nhiều thứ nữa...”
“Nhưng mà, anh thích em cười hơn.” Anh nhanh chóng cúi đầu hôn cô.
Ôn Uyển không thể chống đỡ nổi, mỗi lần bị anh hôn là cô không thể nào suy nghĩ được, để mặc anh xâm chiếm.
Anh giống như người hai mặt, ban ngày lạnh lùng nhưng ban đêm lại điên cuồng.
Anh sẽ hôn cô đến ngạt thở, dùng giọng nói khan khan trìu mến nói anh thích cô như thế nào. Mọi động tác của anh đều làm cô mất hồn.
Cô níu lấy chăn, run rẩy thở dốc vì nụ hôn của anh, thân thể vì làʍ t̠ìиɦ mà đỏ mê người.
Anh nhìn cô ý loạn tình mê, đôi mắt thâm thúy trở nên sâu thẳm.
Anh nhanh chóng cởϊ qυầи áo của hai người ra, đè cô dưới thân. Anh hôn mắt côn, chân mày, gò má, môi của cô. Lưu lại từng dấu vết của anh trên người cô.
Mấy hôm nay, anh luôn hứng thú với công việc này. Khi dấu vết trên người cô biến mất, anh lại làm nó xuất hiện một lần nữa…
Đây là ký hiệu thuộc về anh, cũng chứng cứ xác minh cô là của anh.
“Ừ... Thiên Trạm...” Ôn Uyển ngẩng đầu lên, rốt cục không cách nào kềm chế được mà rêи ɾỉ.
Bàn tay chai sạn chợt tách hai chân cô ra.
“A, không...” Khi cô phát hiện ra thì anh đã hôn lên cánh hoa ướŧ áŧ của cô.
Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm cho cô mất khống chế.
Cả người cô như dây cung, không ngừng rung động, anh lại càng thêm càn rỡ, bú ʍúŧ trêu chọc cô làm thùy triều của cô trào ra, anh liếʍ không sót một giọt…
Cuối cùng, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa thì cô không thể nói nên lời.
Toàn thân cô tỏa ra hơi thở quyến rũ, gương mặt đỏ bừng, ngực phập phồng không ngừng thở dốc.
“Lần này, anh muốn em ở phía trên.” Anh nhẹ nhàng nói bên tai cô.
“Hả?” Cô không hiểu anh nói gì, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh.
“Anh muốn em vì anh mà động, vì anh điên cuồng, vì anh mất khống chế....” Anh ôm chặc cô, nhanh chóng xoay người.
“A!” Ôn Uyển chưa chuẩn bị tinh thần thì trời đất quay cuồng, khi cô nhận thức được thì mặt cô đỏ bừng: “Thiên… Thiên Trạm?” Cô muốn rời đi nhưng lại bị anh chặn lại.
Cô bị anh khuấy đảo mà điên cuồng, cô chỉ có thể chống hai tay lên người anh.
Anh nhân lúc này lưu loát ôm cô ngồi dậy, nâng mông tròn của cô lên, nhắm ngay chính giữa đi vào…
“Oh!” Ôn Uyển nhanh chóng ngửa đầu về phía sau, mái tóc dài như suối vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp trong ánh trăng nhàn nhạt.
Bắp thịt toàn thân anh căng lên, cả người thấm đẫm mồ hôi, nhưng mà anh vẫn khống chế không chạy nước rút. Anh cẩn thận quan sát gương mặt xinh đẹp của cô dưới ánh trăng cho đến khi thấy cô không còn run sợ nữa mới nắm eo thon của cô, từ từ luật động.
“Thiên... Trạm... Em... Em...” Ôn Uyển không biết làm sao vịn cánh tay của anh khóc khẽ.
“Không phải sợ, tin tưởng anh, em thật là đẹp, thật là đẹp... Thật là đẹp.” Anh vừa than thở, vừa tăng nhanh tốc độ chạy nước rút.
Trong nhiều đêm, anh vô số lần mê luyến vẻ đẹp của cô, không ngừng mãnh liệt đòi hỏi cô. Cho dù bao nhiêu lần, anh vẫn vĩnh viễn cảm thấy không đủ.
“Không... Em không cần...” Ôn Uyển muốn chạy trốn, muốn tránh nhưng không được.
Trong bóng tối, chỉ có tiếng cơ thể va chạm vào nhau.
Anh chạy nước rút, cô giãy dụa, anh gào thét, cô rêи ɾỉ... Anh và cô, dây dưa không dứt, cả đời không chia lìa.
Cuối cùng, đúng như anh nói, cô bị mất không chế, không ngừng điên cuồng.
Anh giống như con ngựa hoang mất cương, bừa bãi luật động trong cơ thể cô. Đâm đến nơi sâu nhất, cho đến khi ánh sang chói lóa trong màn đêm.
Vô cùng cô tận, theo từng bước chạy nước rút của anh không ngừng bắn ra. Mà cô cũng nhanh chóng đạt đến cao triều. Anh chui vào trong cổ cô, gầm nhẹ một tiếng, đem dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn thẳng vào trong.