Kiều Kiều Kiều nghe vậy ánh mắt hơi trừng.
【Đây là đang xử lý chuyện nha đầu bò giường? A a a, nha đầu kia không thực hiện được đấy chứ! Nương hiện tại thế nào!】
【Chờ chút, Hoa Đại! Cái tên này tầm thường như vậy, nhưng lại trí mạng như thế!】
Nghe đến đó, Kiều Trung Quốc lập tức nhấc cao trái tim, Kiều Thiên Kinh và Kiều Địa Nghĩa ngồi xuống cũng bất động thanh sắc liếc nhau.
Chuyện nội trạch vốn đều là Kiều phu nhân xử lý, chỉ là hôm nay bà còn ở cữ.
Mấy người Kiều Trung Quốc cố ý chờ tan triều, để chuyện ở trong phủ lên men trọn vẹn cả buổi sáng, lúc này mới công khai xử lý.
Về phần ôm Kiều Kiều, Kiều Trung Quốc cũng có thái độ thử một lần.
Vạn nhất Kiều Kiều còn biết trong phủ có chuyện gì, liền cùng xử lý.
Hôm nay thời tiết cuối thu mát mẻ, thời tiết rất thoải mái, nhưng Kiều Kiều Kiều dù sao còn quá nhỏ, Kiều Trung Quốc cố ý dặn dò người ta niêm phong cửa sổ, còn đưa bình phong tới.
Kiều Kiều Kiều vơ vét trí nhớ của mình, rốt cục đào ra tin tức về Hoa Đại.
【Mẹ nó, người này không thể giữ! Cả nhà này cũng không thể giữ!】
【Hoa Đại này bởi vì nữ nhi bị xử tử, luôn ghi hận trong lòng đối với phụ thân, ông ta có một nhi tử quét dọn ở trong viện đại ca, âm thầm thu thập rất nhiều bản thảo không dùng của đại ca!】
【Sau đó khi đại ca bị vu hãm, chính là Hoa Đại này giao những bản thảo không dùng kia cho đối thủ một mất một còn của đại ca!】
Kiều Thiên Kinh nghe đến đó, trong nháy mắt cả người toát mồ hôi lạnh.
Con người hắn luôn thích múa văn đùa mực, hứng thú làm thơ, viết văn cũng có.
Nhưng sau đó luôn cảm thấy không hài lòng, sẽ để hạ nhân trong viện cầm đi đốt.
Ai biết một hành động nho nhỏ như vậy, lại đưa đến đả kích trí mạng cho mình sau này!
Giờ khắc này Kiều Trung Quốc vô cùng may mắn, ông ấy ôm Kiều Kiều lại đây.
Sau một khắc ông ấy trầm giọng nói: "Hoa Đại, ngươi tới trả lời.”
“Dạ dạ dạ! Mời lão gia nói.” Hoa Đại sợ hãi đến cực điểm.
Kiều Trung Quốc cố ý làm bộ trầm ngâm một phen, lúc này mới hỏi: "Một nhà các ngươi ở Kiều phủ hơn ba mươi năm, trong nhà còn có những nhân khẩu nào, ở nơi nào làm việc?"
Kiều Kiều Kiều nghe vậy trong nháy mắt hai mắt tỏa sáng.
【Phụ thân ta thật sự có tầm nhìn xa trông rộng! Quả thực tinh tế như tóc, nhìn rõ mọi việc!】
【Không sai, đúng là phải tra cả nhà bọn họ, nhổ tận gốc, không để lại một chút tai họa ngầm!】
Kiều Trung Quốc nghe thấy khuê nữ nhà mình khích lệ, không khỏi vui mừng hiện rõ trên mặt.
Hắc hắc, áo bông nhỏ của phụ thân, phụ thân hái sao trăng trên trời cho con hết!
Bên kia, Hoa Đại không dám giấu diếm, đã nơm nớp lo sợ bắt đầu trần thuật.
Chuyện này không hỏi không biết, vừa hỏi thật sự là giật nảy mình!
Hoa Đại và thím Cố đều là người cũ trong phủ, hai phu thê bọn họ một người ở tiền viện, một người ở hậu viện.
Qua nhiều năm như vậy, lại an bài việc cho toàn bộ chị em dâu, tỷ đệ, cháu trai cháu gái ở trong phủ.
Hơn nữa, đại nhi tử của ông ta quả nhiên làm việc ở Thanh Trúc viện của Kiều Thiên Kinh!
Kiều Trung Quốc nghe đến đó, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.
Nếu không phải cố kỵ trong lòng còn có Kiều Kiều Kiều, lấy tính tình nóng nảy của Kiều Trung Quốc, đã sớm đập bàn đứng lên.
Ông đè nén lửa giận trong lòng, hừ lạnh một tiếng: "Những năm gần đây, ta ngược lại là mắt mù, thì ra Kiều phủ này là của Hoa đại gia ngươi!"
Hoa Đại nghe đến đó, sợ tới mức run chân, quỳ rạp trên mặt đất.
“Không dám! Lão gia! Chúng ta không dám!”
Lúc này trong viện còn đứng quản sự các viện trong phủ, nghe đến đó đều biết, một nhà Hoa Đại không giữ được.
Hiển nhiên, hôm nay công khai xử hình chính là vì muốn cảnh cáo những hạ nhân bọn họ này.
Kiều Trung Quốc chậm rãi đứng dậy, ông đến tuổi trung niên vẫn oai hùng, lập tức lạnh giọng nói:
“Lừa trên gạt dưới, kiếm lời riêng, dạy con vô phương, mặc cho người thân làm loạn, quá to gan!”
"Người đâu, đuổi toàn bộ một nhà Hoa Đại ra khỏi Kiều phủ, một xu tiền, một tờ giấy mực cũng không được cầm đi!"
"Còn có, đi tới nhà Hoa Đại xem thử, nhìn xem nhiều năm như vậy có tay chân không sạch sẽ, có cầm đồ về hay không, để ta tự mình xem!"
Sau một khắc, trong sân liền vang lên tiếng cầu xin tha thứ và tiếng khóc lóc gào thét, những người khác câm như hến, không dám ngẩng đầu.
【Oa oa oa! Thế này gọi là mạnh mẽ vang dội, một giọt nước cũng không lọt, ân uy cùng xem trọng! Phụ thân già mau nhận rắm cầu vồng* của ta!】 (*khen ngợi, nịnh nọt).
Kiều Trung Quốc: "...”
Khuê nữ ị à?
Ông cúi xuống ngửi.
Tuyệt đối không thối, khuê nữ của ta rất thơm!
Trải qua chuyện sáng nay, ba phụ tử Kiều gia đã tâm phục khẩu phục đối với năng lực dự đoán của Kiều Kiều.
Nàng mới sinh ra hai ngày, ngay cả nhi tử Hoa Đại làm việc ở đâu cũng biết, đây chỉ có thể nói là thần tích!
Mà tin tức nàng tiết lộ lần này đối với Kiều Thiên Kinh mà nói càng quan trọng.
Lúc này trong lòng Kiều Thiên Kinh cảm thấy may mắn, lại tràn đầy yêu thương và cảm kích Kiều Kiều.
“Phụ thân, con cũng muốn ôm tiểu muội một cái.”
Kiều Trung Quốc vốn luyến tiếc, nhưng ngẫm lại Kiều Kiều giúp đại nhi tử chuyện lớn như vậy, đại nhi tử lại hoàn toàn không biết, ôm một cái cũng là nên.
Lúc Kiều Thiên Kinh nhận Kiều Kiều Kiều, Kiều Kiều Kiều vừa vặn lầm bầm một tiếng.
【Ca ca ta cũng nên cưới cái vợ rồi, đồ trong viện cũng không ai thu nhận, tiện tay liền ném cho hạ nhân, thế này ra dáng sao được!】
【Nên có một đại tẩu quản thật tốt, quản hắn!】
【Hắc hắc hắc, ta đã nghĩ tới dính dính cọ cọ đại tẩu xinh đẹp hào phóng, thơm thơm mềm mại lắm rồi!】
Lời vừa nói ra, bả vai Kiều Thiên Kinh chợt run lên.
Hắn vất vả lắm mới thuyết phục phụ thân mẫu thân tha cho hắn vài năm!
Cũng may, phụ thân căn bản không nghe được tiếng lòng của Kiều Kiều.
Kiều Địa Nghĩa chế nhạo liếc Kiều Thiên Kinh một cái, cười đến hả hê khi người gặp họa.
Phía trước hắn dù sao vẫn còn có đại ca chống đỡ, không vội!
Mà lúc này, Kiều Trung Quốc đưa lưng về phía hai huynh đệ trong nháy mắt hai mắt tỏa sáng.
Chủ ý này hay lắm!
Lần này nếu là lấy lý do nhà Hoa Đại thu gom bản thảo không dùng của hắn này, sẽ nói tới mức hắn á khẩu không trả lời lại được!
Đúng rồi, lão Nhị cũng mười lăm rồi, nên lên kế hoạch rồi.
Hai ca ca không biết mình đã bị tiểu muội nhà mình hãm hại, còn dốc hết sức trêu chọc nàng vui vẻ.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm nơm nớp lo sợ.
“Lão gia, lão gia và phu nhân Mạnh gia dẫn theo tiểu thư của bọn họ đến thăm hỏi cảm tạ.”
Kiều Kiều Kiều vốn lại bắt đầu buồn ngủ, vừa nghe đến hai chữ Mạnh gia, trong nháy mắt giật mình, cả người đều tỉnh táo!
【Nữ chính! Nữ chính đến rồi! Mẹ ơi, quá khẩn trương!】
Nữ chính?
Trong lòng ba phụ tử đồng thời hiện ra một dấu chấm hỏi.
【Nữ chính mới mười tuổi, nam chính hẳn cũng mới mười ba tuổi, hiện tại hẳn là còn đang giấu tài, chỉ là nói vậy đã bước đầu thành lập lên thế lực của mình.】
Phụ tử ba người nghe đến đó trong nháy mắt liền hiểu, nữ chính nói hẳn là Mạnh Cốc Tuyết, vậynam chính là ai?
【Lúc ấy nhìn bọn họ ngược cặn bã cảm thấy rất sảng khoái, hiện tại cặn bã biến thành chính mình, thật sự muốn một quyền đấm chết bọn họ!】
【Nếu như không phải nữ chính luôn lấy tri thức người hiện đại trợ giúp Tĩnh Vương, Kiều gia chúng ta mới sẽ không lần lượt bị Tĩnh Vương tính kế, cuối cùng cả nhà không được chết tử tế!】
Kiều Trung Quốc nghe vậy trong nháy mắt hoảng hốt trong lòng, ông không nghĩ tới, kẻ địch lật đổ Kiều gia bọn họ bây giờ vậy mà mới mười tuổi!
Hơn nữa lão nhị còn có ân cứu mạng với nàng ta!
Còn nữa, Tĩnh Vương?
Trong số hoàng tử của thánh thượng ngoại trừ Thái tử, mấy vị khác vẫn chưa phong vương mà.
Chờ đã, mười ba tuổi!
Vậy không phải là đương kim nhị hoàng tử sao!