Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 4: Trọng sinh (4)

Tạ Kim Chi người vẫn luôn theo dõi tình hình trên mạng vội vã chạy đến hiện trường. Nhưng khi vừa tới nơi, thứ đập vào mắt cô là một cảnh tượng khiến máu nóng dồn lên tận óc. Không kìm được, cô quát lớn, giọng đầy uy nghiêm.

Lời quát của cô rốt cuộc cũng có tác dụng. Nhân viên an ninh nhanh chóng xuất hiện, ra tay giữ trật tự.

Lúc này, Đường Thư Hạ đã lâm vào tình trạng thảm hại đến mức không thể nhìn nổi. Cả người cô lấm lem, trên mặt đỏ rực một mảng, chẳng rõ là do nước cà chua hay vì bị đám đông xô đẩy đến mức phát sốt.

Người phụ nữ vừa ném đồ, dù đã bị bảo vệ giữ lại, vẫn không chịu từ bỏ. Cô ta thò tay vào túi, chộp lấy thứ gì đó rồi ném mạnh về phía Đường Thư Hạ.

Nhưng ngay khi món đồ bay khỏi tay, cô ta mới nhận ra… thứ này nặng hơn hẳn quả cà chua trước đó.

Tạ Kim Chi thấy rõ vật đó, suýt nữa nghẹn thở: "Thư Hạ!"

Đường Thư Hạ đang cúi đầu, nghe tiếng gọi liền khẽ nghiêng mặt sang bên, ánh mắt thờ ơ. Nhưng ngay khoảnh khắc cảm giác có thứ gì đó bay về phía mình, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh, đồng thời đưa tay trái ra bắt lấy.

Món đồ vừa rơi vào tay cô là một viên gạch lớn, có vẻ hơi kỳ quái. Lực va chạm không mạnh nhưng chỉ cần bóp nhẹ một cái, bề mặt nó liền xuất hiện một vết nứt, sau đó vỡ ra thành hai mảnh.

Đường Thư Hạ hơi nhướng mày, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, chậm rãi nhìn kẻ vừa ra tay đánh lén, giọng điệu mang theo chút giễu cợt:

"Từ khi nào mà cô học được mấy trò bẩn thỉu của lũ trộm vặt vậy? Định thử tay nghề à?"

Còn chưa dứt lời, cô bỗng khựng lại.

Trước mắt Đường Thư Hạ là những bức tường lấp lánh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, một kiến trúc xoay tròn kỳ lạ, cùng hệ thống thang cuốn tự động vận hành lên xuống. Xung quanh cô, trong phạm vi ba mét, là một đám người ăn mặc kỳ quái, trên tay cầm theo đủ thứ đồ không rõ công dụng.

Đáy mắt cô thoáng hiện lên vẻ hoang mang.

Chỉ một khoảnh khắc trước thôi, cô vẫn còn ở Ma giáo. Hữu sứ Khương Nham, kẻ mà cô luôn tin tưởng bất ngờ vung dao, đâm thẳng từ sau lưng, lưỡi chủy thủ cắm phập vào tim Đường Thư Hạ.

Thanh chủy thủ đó… chính là món quà mà cô từng trao cho hắn.

Theo lý mà nói, dù có thần y Thư Hà kề bên, e rằng cũng không thể cứu cô khỏi lưỡi hái tử thần.

Huống hồ, trước đó cô còn trúng kịch độc "Bảy Ngày Hồng".

Vết thương chí mạng, kịch độc phát tác, đáng lẽ cô không thể sống sót.

Đường Thư Hạ cúi xuống nhìn cơ thể mình, thấy máu đang chảy không ngừng. Nhưng cô lại khẽ nhăn mũi, cảm thấy có gì đó không đúng. Mùi máu không hề giống bình thường, không hề có mùi tanh mà ngược lại, trong không khí còn vương lại một hương vị chua ngọt kỳ lạ.

“Thư Hạ, cô có thể tự đứng dậy không?”

“...”

Đường Thư Hạ khinh bỉ nhìn mảnh ám khí bị vứt trên mặt đất, khiến đám người xung quanh cô vội vàng lùi lại hai bước. Cô liếc về phía người phụ nữ vừa gọi tên mình, ánh mắt dừng lại trên kiểu tóc kỳ dị của đối phương, tóc cắt ngắn đến sát tai. Điều đó khiến cô càng thêm bối rối, đầy nghi ngờ trong lòng:

“Người này là ai? Nơi này là đâu? Tại sao đám người này lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng như vậy?”

Những ánh mắt đó không có sự thù địch rõ ràng, mà lại pha chút "đúng lý hợp tình", giống như những người tự xưng là chính phái nhưng lại luôn tỏ ra đạo mạo, đúng mực.

Ngay từ đầu, Cô đã cảm thấy nơi này không phải là chốn tốt đẹp gì.

Trong đầu Đường Thư Hạ có quá nhiều câu hỏi nhưng cô cố gắng kìm nén sự tò mò, quyết định không nói gì thêm, giữ vững sự tỉnh táo.

Đường Thư Hạ nghĩ rằng mình bị thương nặng nhưng khi đứng dậy, suýt nữa đã mất thăng bằng. Cúi xuống nhìn, cô phát hiện mình đang đi đôi giày kỳ lạ với gót giày sắc nhọn và một cây gậy dài làm điểm tựa. Vừa rồi, việc đứng dậy chỉ là phản xạ tự nhiên của cơ thể nhưng giờ cô đã ổn định được. Cảm giác đau đớn trong người khiến cô nhận ra thân thể mình không có gì nghiêm trọng nhưng đầu cô thì đau như búa bổ, cơn đau như thể có ai dùng rìu đập mạnh vào. Đường Thư Hạ không kìm được mà ôm trán, nhíu mày, "..."

"Thư Hạ, sao vậy? Cô cứ từ từ, để tôi đưa cô đến bệnh viện." Tạ Kim Chi vội vã móc điện thoại ra.

Đường Thư Hạ chỉ nghe thấy tiếng ong ong trong tai như có vô vàn âm thanh đan xen vào nhau, vang vọng từ phía sau và xung quanh. Một đoạn ký ức không thuộc về cô bất ngờ ùa về trong đầu. Để cố gắng nghe rõ những gì người bên cạnh đang nói, cô tập trung nhìn vào khẩu hình miệng của họ. Nhưng kết quả là, mắt cô dần tối lại, cơ thể không còn đủ sức và Đường Thư Hạ đã ngã quỵ.

"Thư Hạ."