Vạn Người Ghét Dựa Vào Tiếng Lòng Chỉnh Sửa Cẩu Huyết Văn

Chương 32: Phần cơm của cậu cứ để chúng tôi

Mọi người đều há hốc mồm mà nhìn Ôn Từ cầm một nắm bột phấn trắng, thoa mạnh lên mặt mình.

Quý Nguyên giật mình, lập tức chạy nhanh chen vào đám người, dùng khăn giấy lau mặt cho Ôn Từ.

Ôn Từ cũng phát giác được hành động của mình. Lúc này, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

[Aaaa! Tôi muốn trốn khỏi trái đất!]

Tiếng thét bi phẫn của cậu vang tận trời xanh, đầu mọi người như muốn nổ tung.

Văn Dật Chu nhíu mày, cảm thấy đau đầu, nhưng rất nhanh chóng thả lỏng nét mặt. Anh tiến đến trước mặt Ôn Từ, lịch sự xin lỗi đạo diễn Lý, người đang ôm đầu vì tiếng hét chói tai:

"Xin lỗi đạo diễn Lý, Ôn Từ cậu ấy quá căng thẳng. Nếu không thì ngài và các vị lão sư khác ra ghế sofa ngồi nghỉ một chút? Ôn Từ sẽ chỉnh trang gọn gàng và chúng ta sẽ quay lại từ đầu."

Đạo diễn Lý vội vàng gật đầu lia lịa, nhìn rau xanh trong tay bị nhặt không ra hình dạng, ông biết mình ở đây cũng làm trở ngại chứ không giúp được gì. Trong lòng ông thầm nghĩ, thôi thì đã tạo cơ hội quay riêng cho cậu ấy rồi, đối phương hẳn là có thể cho mình ăn một ít đi?

Sau một hồi hỗn loạn chuẩn bị lại, Ôn Từ cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trong dáng vẻ nghiêm túc đứng ở trước bệ bếp.

Quý Nguyên và Tɧẩʍ ɖυệ cũng được hưởng ké vinh quang, có cơ hội quay vlog cùng Ôn Từ.

Ba người khẩn trương đứng trước máy quay, ban đầu động tác của Ôn Từ còn tương đối cứng nhắc, nhưng dần dần cậu tìm được cảm giác, quên đi sự hiện diện của ống kính.

Đạo diễn Lý và những người khác đứng ngoài ngửi thấy mùi thịt dê nấu truyền đến từ phòng bếp, ánh mắt thèm thuồng chăm chú nhìn vào trong.

Cuối cùng, khi món ăn cuối được bưng lên bàn, Ôn Từ tháo tạp dề ra. Trên bàn ăn, nhóm đạo diễn đã xếp hàng ngay ngắn, thậm chí còn đặc biệt để lại ghế chủ tọa cho Ôn Từ.

[Tích! Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: Do đồng đội Văn Dật Chu bất hòa không quay chung với cậu, cậu cho rằng anh ta xem thường mình. Vì thế, cậu quyết định mời anh ta ăn món hành tây mà đối phương ghét nhất để trả thù.]

Cả căn phòng bỗng im lặng. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Văn Dật Chu, người đang nghịch điện thoại bên cửa sổ.

Văn Dật Chu xoay đầu lại với vẻ mặt khó tin. Cái hệ thống này bị làm sao vậy? Có bệnh à? Anh chỉ muốn nhường cơ hội quay vlog cho người khác, không muốn cướp hình mà thôi, không hề có ý coi thường ai. Sao chuyện này lại bị hiểu lầm như vậy?

Ôn Từ cũng nhìn về phía Văn Dật Chu, trong tay cầm đĩa hành tây xào mộc nhĩ hỏi:

"Ăn không?"

"Không ăn!"

Văn Dật Chu buột miệng đáp, rồi lập tức xoay mặt đi, gương mặt đen thui vì xấu hổ.

[Cậu xem, anh ta không ăn, thôi bỏ đi. Những người nổi tiếng như bọn họ luôn phải giữ dáng, làm sao có thể cùng chúng tôi ăn những món đầy dầu mỡ đầy muối như này, những thực phẩm ko tốt cho sức khỏe này ăn một miếng vào là sướиɠ đến thăng thiên ngay!]

Những người khác thầm khen ngợi gật gù đồng ý trong lòng. Đúng vậy, đỉnh lưu minh tinh phải nghiêm khắc với bản thân một chút. Nếu không, thật xin lỗi, mỹ thực trước mặt thì ko còn vai vế, một người ăn nhiều hơn, bọn họ sẽ ít đi một phần cơm, thế thì không được!

Tạ lão sư nhìn Văn Dật Chu, hậu bối mà ông vô cùng tán thưởng, đối với việc anh cự tuyệt đồ ăn vô cùng hài lòng, thật xin lỗi, mỹ thực trước mặt thì ko còn vai vế gì cả. Phần cơm của cậu, tôi sẽ thay cậu ăn!

Văn Dật Chu cảm thấy nghẹn đến mức không thở nổi. Anh chỉ không ăn hành tây thôi, những món khác anh vẫn ăn! Anh ở trong lòng thầm hy vọng Ôn Từ sẽ hỏi lại môt câu, lúc này anh nhất định sẽ nhanh chóng đồng ý.

Nhưng Văn Dật Chu vẫn luôn chờ, chờ mãi, chờ đến khi âm thanh chiếc đũa va chạm nhau vang lên, chờ đến khi tiếng mọi người ồn ào tranh nhau đồ ăn vang lên, chờ đến khi sông cạn đá mòn, thời gian như ngừng trôi, cũng không chờ được Ôn Từ hỏi lại một câu:

"Ăn không?"

“Thơm quá, thơm quá! Món thịt bê này mềm đến mức muốn chết! Nếu ăn được một miếng, tôi có chết cũng không tiếc!”

“Trời ạ, Ôn Từ, không ngờ cậu lại có tay nghề nấu ăn đỉnh thế này!”

“Ngon quá! Ăn ngon quá! Lấy thêm cho tôi một bát cơm nữa!”

“Tɧẩʍ ɖυệ! Làm ơn biết kính già nhường trẻ một chút, đưa cái đùi gà trong bát của cậu đây cho tôi!”

Không khí náo nhiệt ấy đều là của bọn họ, dường như chẳng liên quan gì đến Văn Dật Chu. Anh giận dỗi kéo chăn trùm kín đầu, quyết định đi ngủ!

Sau bữa ăn, nhóm đạo diễn lịch sự chào tạm biệt, thậm chí còn giúp rửa chén trước khi rời đi.

Vlog đã quay xong thật hoàn hảo và nhanh chóng được tung ra. Đạo diễn Lý nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy hiển thị rõ ràng 23 giờ, liền cười vang lên một cách đầy toan tính.

Ông muốn mang đến cho các vị khán giả thân mến một món quà bất ngờ chấn động!