Hôm nay, bầu trời u ám nặng nề, dù ngồi trong xe, Cố Thanh Dao vẫn cảm nhận được áp lực ngột ngạt từ không khí bên ngoài.
Cô ngồi ở ghế sau, trong lòng chất chứa trăm mối suy tư.
Nhiều năm qua, cô cuối cùng cũng đưa ra quyết định sẽ gả cho anh. Trước đây, cô từng do dự không thôi, nhưng lúc này, sâu thẳm trong tim lại dâng lên từng cơn ngọt ngào. Cố Thanh Dao biết rõ, cô thật sự yêu anh!
Năm đó, anh không sai. Suốt những năm qua, anh vẫn luôn cố gắng bù đắp. Quá khứ… hãy để nó trôi vào dĩ vãng đi!
Xe dừng lại trước cổng đại viện, Cố Thanh Dao vừa bước xuống, liền thấy một người phụ nữ chậm rãi đi về phía mình.
Cô ta mặc một chiếc váy liền màu trắng, dù đã có tuổi nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý, ung dung, dáng vẻ đoan trang không thể che giấu.
Đúng là một đại mỹ nhân!
Bạch Du Nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp hơn mình một bậc của Cố Thanh Dao, trong đáy mắt lóe lên tia ghen ghét điên cuồng. Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, cô ta châm chọc:
“Xem ra tâm trạng cô không tệ nhỉ? Ha! Gả cho một kẻ từng cưỡng bức mình mà vẫn có thể chấp nhận được, đúng là có lòng bao dung đấy!”
Cô ta cười khẩy, giọng điệu càng thêm mỉa mai:
“Cũng đúng thôi, một đứa con gái lớn lên ở vùng quê nghèo nàn như cô mà có thể gả vào hào môn Mặc gia, quả thật là phúc khí tu luyện tám đời! May mà năm đó hắn cưỡng bức cô, nếu không, cô lấy đâu ra cơ hội bước chân vào nhà họ Mặc chứ?”
Cố Thanh Dao siết chặt nắm tay.
Đây là cơn ác mộng lớn nhất trong đời cô!
Cũng là vết thương sâu nhất trong tim cô!
Bạch Du Nhiên yêu Mặc Bắc Hàn, nhưng anh lại không hề có tình cảm với cô ta. Vì để có được anh, năm đó, cô ta không tiếc hạ dược.
Nhưng Mặc Bắc Hàn không trúng kế, anh trốn thoát. Khi quay trở về, lại vô tình gặp được cô.
Lúc đó, trời đã khuya. Cả căn phòng chỉ có một mình cô.
Cô nằm trên giường, toàn thân mềm nhũn, giọng nói cũng bị Trương Hiểu Tuệ và Cố Nhược Tình bỏ thuốc đến mức không thể cất lời.
Mặc Bắc Hàn dù đang chịu tác động của thuốc nhưng vẫn còn giữ lại một chút lý trí, không nỡ tổn thương cô.
Anh định rời đi. Nhưng ngay khi bước tới cửa, một người đàn ông khác từ cửa sổ lén lút trèo vào phòng. Hắn ta lao về phía cô, ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ và đê tiện.
Cô hoảng loạn, toàn thân không còn sức lực, muốn chạy cũng không được, muốn kêu cũng không thể.
Chỉ có nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy cô!
May thay, Mặc Bắc Hàn nghe thấy động tĩnh, quay lại cứu cô.
Khi đó, cô mới chỉ mười lăm tuổi.
Giữa đêm khuya vắng lặng, gặp phải chuyện kinh hoàng như vậy, cô bị dọa đến mức thần trí hỗn loạn, ngất lịm đi.
Mặc Bắc Hàn lo lắng cô gặp chuyện, không dám rời đi, đành ngồi trông bên giường. Đến khi thuốc trong người dần hết tác dụng, anh kiệt sức nằm xuống mép giường thϊếp đi.
Sáng hôm sau, mọi chuyện bùng nổ!
Trương Hiểu Tuệ và Cố Nhược Tình dẫn người đến bắt gian!
Lúc ấy là những năm 70, xã hội còn bảo thủ và nghiêm khắc, quan niệm đạo đức vô cùng khắt khe. Nếu không phải Mặc Bắc Hàn đứng ra gánh vác mọi trách nhiệm, cô e rằng đã mất mạng từ lâu.
Khi đó, chẳng ai quan tâm giữa cô và Mặc Bắc Hàn có thực sự xảy ra chuyện gì hay không. Thanh danh của cô hoàn toàn bị hủy hoại!
Những năm tháng thiếu nữ, sống trong một thời đại phong kiến bảo thủ, tin đồn như thế đã đủ giày vò cô đến phát điên. Kể từ ngày đó, cô luôn sợ hãi đàn ông, ngay cả Mặc Bắc Hàn cũng không ngoại lệ.
Mặc Bắc Hàn đã dùng rất nhiều năm để bù đắp tổn thương đó. Cô cũng mất ngần ấy thời gian để có thể chấp nhận anh, nguyện ý gả cho anh!
Bạch Du Nhiên…
Cố Thanh Dao cố gắng giữ bình tĩnh. Không thể mắc bẫy cô ta!
Cô khẽ nhếch môi, đối diện với ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Bạch Du Nhiên, giọng điệu thong dong:
“Nghe giọng điệu này của cô, xem ra trong lòng ghen tị đến phát điên rồi nhỉ? Tôi đoán, trong thâm tâm cô hẳn là đang ước gì năm đó người bị hắn cưỡng bức là cô, như vậy cô mới có thể gả cho anh ấy, đúng không?”
“Cô…” Sắc mặt Bạch Du Nhiên thoáng chốc méo mó vì tức giận.
“A đúng rồi!” Cố Thanh Dao cười nhạt, ánh mắt càng thêm sắc bén:
“Tôi còn phải cảm ơn cô nữa chứ! Nếu năm đó không phải cô hạ dược cho anh ấy, tôi – một con nhóc nông thôn như tôi – e là cả đời cũng chẳng có cơ hội gả vào Mặc gia đâu nhỉ? Cô đúng là người tốt đấy!”
“CÂM MIỆNG!”
Bạch Du Nhiên nhớ đến chuyện cũ, ghen ghét đến mức toàn thân run rẩy. Đặc biệt là khi thấy Cố Thanh Dao còn có thể ung dung đùa cợt, cô ta hoàn toàn mất kiểm soát.
“Tiện nhân! Cô nghĩ cô là ai? Chẳng qua chỉ là một con bé nhà quê, vậy mà cũng dám mơ tưởng gả cho Bắc Hàn ca? Cô không xứng! Cô không xứng!”
Cô ta lao lên, đẩy mạnh Cố Thanh Dao.
Nhưng phía sau chính là lòng đường!
Một chiếc xe hơi đang lao tới, Cố Thanh Dao muốn tránh, nhưng đã không kịp.
“Dao Dao!”
Một tiếng thét xé lòng vang lên.
Khoảnh khắc bị đâm, cô trơ mắt nhìn người đàn ông mà mình muốn ở bên cả đời lao về phía cô.
“Không được…”
“Không được…”
Một giọng là của Cố Thanh Dao.
Một giọng là của Bạch Du Nhiên.
Đều là đang ngăn Mặc Bắc Hàn đừng chạy tới!
Rầm!
Tiếng va chạm dữ dội vang lên, hai người đồng loạt bị hất văng!
“Không…”
Bạch Du Nhiên tận mắt nhìn thấy Mặc Bắc Hàn cũng bị đâm trúng, hét lên trong hoảng loạn. Cô ta nhào đến, nhưng ngay lúc đó, một chiếc xe tải chạy tới, bóp còi inh ỏi.
Cố Thanh Dao nằm trên mặt đất, tận mắt nhìn Bạch Du Nhiên bị đâm bay lên không trung. Xe tải chở hàng nặng, ngay cả phanh cũng không kịp dừng.
Khi rơi xuống đất, phần thân dưới của Bạch Du Nhiên đã bị bánh xe cán nát!
Gương mặt xinh đẹp cũng bị kéo lê trên mặt đường, máu me đầm đìa.
Cố Thanh Dao thở dài. Cô ta có thể sống, nhưng cuộc đời sau này sẽ chẳng khác gì địa ngục!
Trước khi mất đi ý thức, cô nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Mặc Bắc Hàn gắt gao nắm chặt tay cô, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định:
“Dao Dao… Kiếp sau, anh nhất định cưới em!”