Dị Giới Hưởng Thụ: Ta Là Tiêu Viêm, Thiên Tài Tuyệt Thế!

Chương 13: Giám khảo trưởng lão Liêu Như Yên

Nữ trưởng lão xinh đẹp mỉm cười chào đón ta, ánh mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ và... một chút gì đó khó tả, có lẽ là du͙© vọиɠ. Ta sử dụng hệ thống để kiểm tra thông tin chi tiết về nàng, một thói quen hữu ích trong hoàn cảnh này.

Hệ thống hiển thị:

- Tên: Liễu Như Yên

- Tuổi: 32 (theo tuổi người thường, tuổi thật sự khó xác định)

- Tu vi: Đấu Hoàng đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là đột phá lên Đấu Tông, một cường giả thực thụ, đủ sức hô mưa gọi gió ở Gia Mã Đế Quốc.

- Ngoại hình: Dung mạo diễm lệ, thân hình nóng bỏng, quyến rũ đến nghẹt thở. Mái tóc đen dài được búi cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần, kiêu sa. Đôi mắt phượng dài, sắc sảo, nhưng lại ẩn chứa nét dịu dàng, cuốn hút, như có thể nhìn thấu tâm can người khác. Nàng mặc một bộ váy màu xanh lam bó sát, tôn lên những đường cong hoàn mỹ, đặc biệt là vòng eo thon gọn và bộ ngực đầy đặn, khiến người ta khó có thể rời mắt.

- Tính cách: Bên ngoài nghiêm nghị, công tư phân minh, luôn giữ vững nguyên tắc, nhưng bên trong lại ẩn chứa một trái tim nhiệt huyết, khát khao yêu thương, sẵn sàng bùng cháy.

- Quan hệ với ta: Trưởng lão phụ trách kiểm tra đấu khí của gia tộc, có chút ngưỡng mộ và kính trọng ta, nhưng ẩn sâu trong đó là một thứ tình cảm phức tạp hơn.

- Mong ước thầm kín: Được trở thành người phụ nữ của ta, được ta yêu thương, che chở, cùng ta chinh phục đỉnh cao của đấu khí đại lục. Nàng nguyện ý dâng hiến tất cả cho ta, kể cả sinh mệnh, chỉ mong có được một vị trí trong trái tim ta.

Ta khẽ nhướng mày, không ngờ vị trưởng lão này lại có suy nghĩ táo bạo, mãnh liệt như vậy. Xem ra, sức hút của "Tiêu Viêm" ta quả thực không thể xem thường.

Ta đưa tay lên, đặt vào viên đá kiểm tra. Một luồng sáng chói lòa, mạnh mẽ như mặt trời ban trưa, bùng lên, bao trùm lấy cả quảng trường. Tiếng xì xào, bàn tán lập tức im bặt, tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi kết quả, ánh mắt dán chặt vào viên đá.

Và rồi, những con số hiện lên trên viên đá, sáng chói đến mức khiến người ta phải nheo mắt lại. Những con số không ngừng nhảy múa, tăng lên chóng mặt, vượt qua mọi giới hạn thông thường, phá vỡ mọi kỷ lục từ trước đến nay, khiến cho tất cả mọi người đều phải hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc đến tột độ.

Kết quả cuối cùng hiện ra, một con số khổng lồ, chói lọi, khiến cho cả quảng trường rơi vào im lặng tuyệt đối, như thể thời gian ngừng trôi, sau đó là bùng nổ trong tiếng hò reo, kinh ngạc đến tột độ, như sóng thần cuộn trào.

Những người chứng kiến không tin vào mắt mình:

- Đấu... Đấu... Đấu Tông?! Không... Không thể nào!

Một người khác thốt lên:

- Đây là... đây là yêu nghiệt phương nào giáng thế?!

Người thứ ba kinh ngạc:

- Trời ơi! Mới có mười sáu tuổi đã đạt tới Đấu Tông! Đây là thiên tài từ cổ chí kim hiếm có của cả đại lục!

Nữ trưởng lão Liễu Như Yên cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, nhưng xen lẫn trong đó là niềm hân hoan, vui sướиɠ tột độ trên khuôn mặt. Nàng tiến đến gần ta, giọng nói có chút run rẩy, vì xúc động:

Liễu Như Yên chúc mừng:

- Chúc mừng thiếu gia! Ngài quả thực là kỳ tài ngàn năm có một! Gia tộc chúng ta, thậm chí là cả Gia Mã Đế Quốc, sẽ nhờ có ngài mà vang danh thiên hạ!

Một số thế lực lớn, từ các gia tộc lân cận, cho đến các tông môn hùng mạnh, thậm chí là đại diện của các đế quốc khác, đều bắt đầu có dấu hiệu rục rịch, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng, muốn lập tức thiết lập mối quan hệ mật thiết với gia tộc và quốc gia của ta. Giá trị mà ta mang lại quả thực quá lớn, vượt xa mọi dự đoán, mọi toan tính.

Gia tộc, dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng, cũng là cha của thân thể này, đã nhanh chóng đưa ra quyết định, dành cho ta rất nhiều ưu đãi và đặc quyền, chưa từng có tiền lệ, vượt xa tất cả các đệ tử từ trước đến nay.

Liễu Như Yên, với tư cách là trưởng lão phụ trách kiểm tra, được giao nhiệm vụ đưa ta vào trong kiệu, trở về phủ nghỉ ngơi. Nàng mỉm cười, làm động tác mời, ánh mắt đầy ẩn ý:

Liễu Như Yên nhẹ giọng:

- Thiếu gia, mời lên kiệu.

Ta gật đầu, bước vào trong kiệu. Bất ngờ, Liễu Như Yên cũng bước theo vào, mỉm cười nói, giọng điệu có chút mờ ám:

Liễu Như Yên đề nghị:

- Để ta đi cùng thiếu gia, tiện thể trò chuyện, giúp thiếu gia thư giãn trên đường về.

Nàng ngồi xuống bên cạnh ta, không gian trong kiệu bỗng trở nên chật chội, và... có chút ám muội, khiến tim ta đập nhanh hơn một nhịp.

Bên ngoài kiệu, tiếng tung hô, chúc mừng vẫn vang lên không ngớt, nhưng bên trong, bầu không khí lại hoàn toàn khác, tĩnh lặng đến lạ thường. Liễu Như Yên bắt đầu xoa bóp vai, tay cho ta, kỹ thuật điêu luyện, thuần thục, khiến ta cảm thấy vô cùng thoải mái, mọi mệt mỏi dường như tan biến.

Sau đó, nàng dần dần tiến lại gần ta hơn, hơi thở nóng bỏng phả vào tai ta, giọng nói nhỏ nhẹ, đầy quyến rũ, như rót mật vào tai:

Liễu Như Yên thì thầm:

- Thiếu gia, ngài có muốn... thư giãn thêm một chút nữa không?

Nói rồi, nàng chủ động ngả vào lòng ta, bắt đầu một màn "thư giãn" đầy nóng bỏng, khiến ta không thể cưỡng lại, khiến cho quãng đường trở về phủ của ta ngập tràn trong kɧoáı ©ảʍ, vượt xa mọi trải nghiệm trước đây của ta.

...

Khi về đến phủ, kiệu dừng lại, Liễu Như Yên bước ra ngoài, hai má ửng hồng, xinh đẹp động lòng người, hơi thở vẫn còn hơi gấp gáp, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự thỏa mãn. Nàng nép vào lòng ta, mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như sao:

Liễu Như Yên thì thầm:

- Thiếu gia! Người quả nhiên xứng danh là thiên tài tuyệt thế! Ta... Thực sự khâm phục, ngưỡng mộ rồi! Hi hi!

Nói rồi, nàng rướn người lên, thơm trộm vào môi ta, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy lưu luyến:

Liễu Như Yên nũng nịu:

- Sau này nếu muốn thư giãn, chỉ cần gọi một tiếng! Ta sẽ lập tức có mặt!

Ta nháy mắt với nàng, mỉm cười đồng ý, khiến nàng vui vẻ ra mặt, ánh mắt lấp lánh đầy hạnh phúc, như một cô gái nhỏ vừa nhận được món quà mình yêu thích.

Nhìn bóng lưng Liễu Như Yên rời đi, uyển chuyển, quyến rũ, ta khẽ mỉm cười. Cuộc sống ở thế giới này, xem ra còn thú vị hơn ta tưởng tượng rất nhiều, và ta, Tiêu Viêm, sẽ tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất.