Rung Động Tuyệt Đối

Chương 11

Bệnh viện tư nhân Sương Thành.

Dù là buổi chiều, bệnh viện vẫn tấp nập người ra vào. Tần Lễ Tinh đã đặt lịch hẹn trước qua kênh VIP, hai người vừa đến bệnh viện đã có người chuyên môn dẫn đi làm kiểm tra. Toàn bộ quá trình kiểm tra hoàn tất chưa đến một tiếng đồng hồ.

Sau khi kiểm tra xong, báo cáo sẽ được gửi trực tiếp vào điện thoại của cả hai, không cần phải chờ đợi.

Tần Lễ Tinh nói: "Đi đến khu nội trú thăm bà nội."

Ngu Mãn gật đầu, hai người sóng vai đi ra ngoài.

Liên quan đến chuyện của bà nội, Tần Lễ Tinh không nhịn được dặn dò thêm vài câu: "Lần này tim bà không ổn, cố gắng làm cho bà vui vẻ một chút. Nếu bà hỏi cô cái gì, biết thì trả lời, không biết trả lời cái gì thì đẩy qua cho tôi."

Ngu Mãn ghi nhớ từng điều một, Tần Lễ Tinh liếc nhìn Ngu Mãn: "Không cần quá căng thẳng, bà đối xử với mọi người rất tốt."

Ngu Mãn cảm nhận được Tần Lễ Tinh đang trấn an mình, trong lòng hơi bất ngờ, không ngờ cậu chủ Tần lại quan tâm đến chuyện gia đình như vậy.

Hai người đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, đang định đi về phía khu nội trú thì Ngu Mãn gọi Tần Lễ Tinh lại: "Anh Tần, anh đi trước đi, tôi sẽ đến ngay."

Mặc dù không biết cô muốn làm gì, nhưng Tần Lễ Tinh vẫn nghe lời cô đi về phía khu nội trú, trước khi rời đi còn thúc giục: "Nhanh lên."

Anh nhìn Ngu Mãn đi về phía cổng bệnh viện, khẽ nhướng mày, không phải sợ cô chạy mất, mà chỉ là không hiểu cô muốn làm gì.

Thực ra lúc nãy khi vào bệnh viện, Ngu Mãn đã nhìn thấy có một cửa hàng hoa tươi ở cổng bệnh viện, Tần Lễ Tinh coi trọng gia đình như vậy, cô là "nhân viên", đương nhiên muốn giúp đỡ anh.

Ngu Mãn chọn một bó hoa cẩm chướng, thanh toán xong, ôm hoa đi về phía khu nội trú.

Đến khu nội trú, nhìn thấy Tần Lễ Tinh khoanh tay ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Ngu Mãn bước nhanh tới nói: "Xin lỗi, để anh đợi lâu."

Ánh mắt Tần Lễ Tinh dừng lại trên bó hoa trong tay cô, cũng coi như có lòng, anh đã không nhìn lầm người hợp tác.

Anh đứng dậy: "Đi thôi."

Ngu Mãn gật đầu, ôm hoa đi theo anh về phía thang máy, đi được hai bước cô lại nói: "Anh Tần."

"Lát nữa đến phòng bệnh cô cũng gọi tôi là anh Tần sao?" Tần Lễ Tinh giơ ngón tay thon dài bấm nút thang máy, sau đó quay đầu nhìn Ngu Mãn.

Ngu Mãn chớp mắt, hỏi: "Lễ Tinh, lát nữa bà hỏi chúng ta yêu nhau như thế nào, anh muốn tôi nói sao?"

Lúc này không có nhiều người sử dụng thang máy, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Tần Lễ Tinh bước vào đáp: "Tùy cô, hợp lý là được."

Ngu Mãn gật đầu, trong lòng đã rõ, nhưng cũng không khỏi cảm thán lần nữa, ông chủ Tần là ông chủ ít chuyện nhất mà cô từng gặp.

Thang máy nhanh chóng lên đến tầng tám, hai người bước ra ngoài, Trình Mỹ Trân nằm ở phòng bệnh VIP, Tần Lễ Tinh bước nhanh về phía phòng bệnh, Ngu Mãn đi theo hai bước rồi gọi anh lại: "Tần Lễ Tinh."

Tần Lễ Tinh chậm lại một chút, quay đầu nhìn cô nói: "Lại làm sao?"

Người hợp tác này quả thực rất tốt, chỉ là hơi nhiều chuyện một chút.

Anh đứng tại chỗ, đợi Ngu Mãn đi đến trước mặt mình, cô không nói gì mà đưa một tay ra, nắm lấy tay Tần Lễ Tinh.

Gần như theo bản năng, ngay khi cô vừa nắm lấy, tay Tần Lễ Tinh lập tức rụt lại như bị điện giật, giọng điệu cũng không nhịn được mà cao lên chút: "Cô làm gì vậy?"

Anh vừa lên tiếng, mọi người trong hành lang đều đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

Ngu Mãn vẫn mỉm cười, cô lại đưa tay ra, giọng điệu ôn hòa hỏi ngược lại: "Anh nói xem?"

Tần Lễ Tinh nhìn bàn tay đưa ra lần nữa của cô, tay Ngu Mãn rất đẹp, thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ không trang trí gì cả.

Anh khẽ ho một tiếng, cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, không còn cách nào khác, tuy đã thỏa thuận với Ngu Mãn, nhưng cơ thể vẫn chưa thích ứng được việc mình đã có thêm một người vợ.

Lần này anh chủ động đưa tay ra nắm lấy tay cô, anh nói: "Lần sau báo trước một tiếng."

Ngu Mãn mỉm cười: "Được."

Thực ra cô cũng hơi giật mình trước phản ứng của Tần Lễ Tinh, cô cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, Tần Lễ Tinh nắm tay cô như nắm tội phạm, chặt đến mức không tự nhiên chút nào.

Ngu Mãn nói: "Lễ Tinh."

Tần Lễ Tinh dừng bước, hít sâu một hơi: "Lại làm sao nữa?"

Sao con thỏ này lắm lời thế?

Ngu Mãn nhỏ giọng nói: "Anh nắm đau quá."

Tần Lễ Tinh cúi đầu nhìn, hình như hơi chặt thật, anh hơi nới lỏng tay, hỏi: "Bây giờ được chưa?"

Không khó để nhận ra giọng điệu của Tần Lễ Tinh khi nói câu này có chút thiếu kiên nhẫn, để một cậu ấm như vậy cứ phải dừng lại hết lần này đến lần khác, quả thực hơi khó xử.

Ngu Mãn suy nghĩ, dứt khoát điều chỉnh lại, để mười ngón tay hai người đan vào nhau, chủ động siết chặt ngón tay nắm lấy Tần Lễ Tinh, cô nói: "Bây giờ anh cảm thấy được chưa?"

Hai bàn tay áp vào nhau, các ngón tay khít chặt, giống như một cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm.

Tần Lễ Tinh hoàn hồn: "Cứ như vậy đi."

Anh không muốn tiếp tục trao đổi với Ngu Mãn về vấn đề này nữa, nắm tay Ngu Mãn đi về phía phòng bệnh của Trình Mỹ Trân.

Phòng bệnh của Trình Mỹ Trân ở cuối hành lang, nơi này tương đối yên tĩnh, ánh sáng cũng rất đầy đủ.

Tần Lễ Tinh hạ thấp giọng, dặn dò thêm lần nữa: "Đừng căng thẳng."

Ánh mắt Ngu Mãn dừng lại trên vành tai hơi đỏ của anh, gật đầu: "Ừ, tôi không căng thẳng."

Xem ra, cậu chủ Tần còn căng thẳng hơn cả cô.

Tần Lễ Tinh hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cửa phòng bệnh.

Trình Mỹ Trân đang ngồi trên giường xem TV, người giúp việc đang gọt hoa quả cho bà, nghe thấy tiếng động ở cửa, Trình Mỹ Trân còn tưởng bác sĩ đến kiểm tra phòng, không ngờ lại thấy cháu trai mình dắt một cô gái trẻ đi vào từ bên ngoài.

Mắt Trình Mỹ Trân sáng lên, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười: "Tinh Tinh đến rồi à, bên cạnh cháu là?"

Tần Lễ Tinh liếc nhìn Ngu Mãn, Ngu Mãn buông tay Tần Lễ Tinh ra, chủ động tiến lên nói: "Bà nội, cháu là Tiểu Mãn."

Người giúp việc cầm lấy bó hoa trong tay Ngu Mãn, cô ấy khéo léo nói: "Dì Trình, cháu ra ngoài lấy nước cắm hoa cho dì."

Trình Mỹ Trân gật đầu, bà đưa tay nắm lấy tay Ngu Mãn, ánh mắt tràn đầy vui mừng: "Đã lớn thế này rồi."

Tần Lễ Tinh đi vòng sang phía bên kia chuẩn bị ngồi xuống, Trình Mỹ Trân nhìn anh: "Còn không mau bê ghế cho Mãn Mãn."

Tần Lễ Tinh há miệng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bê ghế cho Ngu Mãn, Ngu Mãn ngồi xuống mới cười hỏi: "Bà nội, sức khỏe của bà đã khá hơn chưa ạ?"

"Khá hơn rồi, bà nói không sao mà, nhưng hai anh em chúng nó cứ nhất quyết bắt bà nằm viện mấy ngày để kiểm tra." Trình Mỹ Trân nhìn chằm chằm vào Ngu Mãn, bà vỗ vỗ mu bàn tay Ngu Mãn, dịu dàng nói: "Đứa bé ngoan, khổ cho cháu rồi."

Lúc Ngu Mãn trở về, Ngu Phong Lâm có tổ chức một bữa tiệc, thiệp mời đương nhiên được gửi đến nhà họ Tần, chỉ là lúc đó sức khỏe Trình Mỹ Trân không tốt, Tần Nho Nguyệt bận việc công ty, Tần Lễ Tinh càng không thể nào đến dự tiệc, nhà họ Tần chỉ cử người mang quà đến.

Đây là lần đầu tiên Trình Mỹ Trân gặp Ngu Mãn kể từ khi cô trở về.

Trình Mỹ Trân đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô, khóe mắt cũng ươn ướt, lại nói: "Khổ cho cháu rồi."

Từ khi Ngu Mãn trở về đến nay, câu nói nghe được nhiều nhất chính là, chúc mừng.

Chúc mừng Ngu Phong Lâm tìm lại được đứa con gái thất lạc đã lâu, chúc mừng cô sau này không phải lăn lộn trong vũng bùn nữa.

Đây là lần đầu tiên có người nắm tay cô nói, khổ cho cháu rồi.

Ngu Mãn mỉm cười, chủ động nắm chặt tay Trình Mỹ Trân: "Bà nội, cháu không khổ đâu ạ, anh Nho Nguyệt và Lễ Tinh cũng là lo lắng cho sức khỏe của bà, đợi kiểm tra xong, chúng ta lại về nhà."

Trình Mỹ Trân liên tục nói mấy tiếng tốt, lúc nãy hai người đi vào tay trong tay bà đã nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng nhìn cháu trai mình đang ngồi vắt chéo chân ở bên cạnh, những lời bà muốn hỏi đến miệng lại không biết có nên hỏi hay không.

Ngu Mãn nhìn thấy hết mọi thứ trong mắt bà, suy nghĩ, bèn nói với Tần Lễ Tinh: "Lễ Tinh, em muốn uống nước."

Tần Lễ Tinh chạm mắt Ngu Mãn, chỉ một ánh mắt này, anh đột nhiên hiểu ý của Ngu Mãn, đứng dậy hỏi: "Uống nóng hay uống ấm?"

"Ấm ạ." Ngu Mãn cười với anh: "Cảm ơn Lễ Tinh."

Tần Lễ Tinh đứng dậy khỏi ghế, đi đến bình nước nóng lạnh lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần rót một ít nước nóng, lại rót thêm một ít nước lạnh, dùng phần hổ khẩu tay cảm nhận nhiệt độ qua thành cốc.

Anh rót đầy một cốc nước, đi đến mép giường đưa nước cho Ngu Mãn, còn cẩn thận nhắc nhở một câu: "Có thể vẫn hơi nóng."

Trình Mỹ Trân kinh ngạc nhìn cháu trai mình, đây có phải cháu trai bà không vậy?

Bà rõ tính tình của Tần Lễ Tinh như lòng bàn tay, từ bao giờ lại hầu hạ người khác như vậy?

Ngu Mãn nhận lấy cốc nước, hơi ngẩng đầu cười với anh, nũng nịu trách móc: "Vừa nãy em đã nói em muốn nước ấm rồi mà."

Tần Lễ Tinh hừ một tiếng: "Nói nữa thì đừng uống, tự đi mà rót."

Ngu Mãn làm nũng với Trình Mỹ Trân: "Bà nội, bà xem anh ấy kìa."

"Tinh Tinh." Trình Mỹ Trân nghiêm nghị nói: "Sao lại nói chuyện với Mãn Mãn như vậy."

Tần Lễ Tinh không nói gì, trở về ghế ngồi, vắt chéo chân dường như còn không vui vì Trình Mỹ Trân phê bình anh.

Trình Mỹ Trân quay lại nhìn Ngu Mãn, mỉm cười nói: "Sau này nếu nó dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với bà, bà đánh nó cho cháu, đánh một trận là ngoan ngay.”

"Bà nội." Tần Lễ Tinh nói: "Cháu mới là cháu trai của bà."

Trình Mỹ Trân nói: "Cháu trai không nghe lời, đánh thì đánh thôi."

Tần Lễ Tinh cười gượng: "Được rồi, Phật tổ có biết bà bạo lực như vậy không?"

Trình Mỹ Trân không để ý đến anh, lại kéo Ngu Mãn hỏi chuyện trước đây của cô, Ngu Mãn đều trả lời.

Tần Lễ Tinh dựa lưng vào ghế nhìn Ngu Mãn đang ngồi bên giường bệnh, cô nhập vai nhanh hơn anh tưởng tượng, từng lời nói ra đều khiến Trình Mỹ Trân vui vẻ.

Quan trọng hơn là, cô hiểu được ý tứ trong lời nói của Trình Mỹ Trân, rất tự nhiên bịa ra màn kịch hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Tần Lễ Tinh nhớ lại câu nói lạnh lùng "Trả rồi" của Ngu Mãn tối hôm trước.

Bộ dạng đó trông không giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên chút nào.

Ngu Mãn nhận thấy ánh mắt Tần Lễ Tinh nhìn mình, cô cũng nhìn qua hỏi: "Sao vậy Lễ Tinh?"

Tần Lễ Tinh tiếp lời: "Bà nội cần nghỉ ngơi, chúng ta đi trước thôi."

Vở kịch hôm nay diễn đến đây là được rồi.

Trình Mỹ Trân gật đầu: "Đúng vậy, cháu và Tinh Tinh đi chơi đi, đừng quan tâm đến bà già này."

"Vậy bà nội, ngày mai cháu lại đến thăm bà." Ngu Mãn nói: "Bà nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá mệt nhọc."

Nụ cười trên mặt Trình Mỹ Trân cả buổi chiều không hề tắt: "Không cần không cần, cháu và Tinh Tinh đừng cứ đến bệnh viện, đây không phải là nơi tốt lành gì, hai đứa cứ đi chơi đi. Nếu Tinh Tinh dám bắt nạt cháu, cứ việc bắt nạt lại nó, bà nội chống lưng cho cháu."

Ngu Mãn nhìn Tần Lễ Tinh, cười nói: "Vâng, cháu biết rồi bà nội."

Người giúp việc cũng rất trùng hợp quay trở lại, trên tay cô ấy ôm bình hoa, bên trong cắm bó hoa cẩm chướng mà Ngu Mãn mang đến.

Ngu Mãn đi đến bên cạnh Tần Lễ Tinh, khoác tay anh, hai người nhìn nhau, Ngu Mãn lại nhìn về phía Trình Mỹ Trân: "Bà nội, chúng cháu đi trước đây ạ."

Trình Mỹ Trân gật đầu, nhìn theo hai người rời khỏi phòng bệnh. Đợi cửa phòng đóng lại, bà lập tức chắp hai tay, miệng lẩm bẩm: "Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ."