Chương 1: Hai Đứa Trẻ Bị Ôm Nhầm
Đây là khu biệt thự cao cấp nhất thành phố S.
Trong căn biệt thự tinh tế và trang nhã, trước cửa sổ sát đất ở tầng hai, một ông lão tóc bạc tinh anh ngồi nghiêm nghị, đối diện là đôi vợ chồng trung niên trên ghế sofa. Ông trầm giọng nói:
"Kết quả giám định đã có rồi."
Ông cảm thấy đau đầu trước tình huống này, nhưng với tư cách là gia trưởng, ông buộc phải giữ bình tĩnh.
Ông nhìn con trai trưởng và con dâu đang lo lắng trước mặt, thở dài:
"Gia Thụ thực sự không phải là con ruột của nhà chúng ta."
Người phụ nữ tao nhã, ăn mặc chỉnh tề đối diện sững người, một lúc lâu sau mới thốt lên đầy khó tin:
"Gia Thụ sao có thể không phải là con của chúng ta?"
Nói rồi, cô quay đầu nhìn chồng, như tìm được chỗ dựa, nắm chặt cánh tay anh:
"Tuấn Đình, anh nói gì đi! Chắc chắn có sự nhầm lẫn, Gia Thụ sao có thể không phải con của chúng ta được?"
Tiêu Vy luôn nghĩ mình rất hạnh phúc, có người chồng yêu thương, sự nghiệp thành công, con trai trưởng thành hiểu chuyện, con gái thông minh lanh lợi. Nhưng tất cả đã bị phá vỡ bởi một người anh họ xa của cha chồng, người đã sống ở nước ngoài, mới đây ghé thăm.
Người đàn ông, được cho là giáo sư di truyền học, đã bí mật nói rằng Gia Thụ có thể không phải là con ruột của họ.
Chẳng phải chuyện này thật nực cười sao?
Từ một đứa trẻ đỏ hỏn chưa biết gì, cô đã nuôi nấng Gia Thụ thành con trai trưởng như bây giờ, sao có thể không phải là con của cô được?
Phó Tuấn Đình nắm chặt tay vợ để trấn an, rồi nghiêm túc hỏi cha mình:
"Ba, đã chắc chắn rồi sao?"
"Kết quả DNA đã có." Phó lão gia thở dài. Ông cũng không ngờ người anh họ xa sau bao năm gặp lại lại mang đến tin sốc thế này. Ông đưa kết quả giám định trên bàn cho Phó Tuấn Đình:
"Ba đã điều tra kỹ rồi, cuối cùng xác nhận là sai sót của bệnh viện năm đó."
Phó Tuấn Đình nhận lấy kết quả, cùng Tiêu Vy lật đến trang cuối.
Hy vọng mong manh cuối cùng cũng tan biến.
Tiêu Vy nhìn chồng đầy khó tin, lòng rối bời, hoang mang hỏi:
"Nếu Gia Thụ không phải con chúng ta, thì phải làm sao bây giờ?"
"Đúng rồi!" Cô như nhớ ra điều gì, vội vàng nói với chồng và cha chồng:
"Chúng ta phải giấu Gia Thụ. Thằng bé còn nhỏ, không thể chịu đựng được sự thật này."
Phó lão gia chỉ thở dài, không nói gì, chỉ nhìn con trai mình.
Phó Tuấn Đình tuy cũng rất sốc, nhưng bình tĩnh hơn vợ. Anh hỏi cha:
"Vậy đứa con ruột của nhà mình... đã tìm được chưa?"
Ở một con hẻm nhỏ bẩn thỉu.
Hai bên là những căn nhà cấp bốn xây bằng gạch đỏ, góc tường đã phủ đầy rêu xanh và những vết ố đen không rõ nguồn gốc.