Tôi Ghét Cô, Đồ Đáng Yêu!

Chương 17

Chương 17
Hôm nay trời khá nắng. Ánh nắng chói chang chiếu rọi lên người Phong khiến bóng hắn kéo dài ra. Tôi len lén đi theo Phong ra sân bóng phía sau trường học. Giờ này đang là ra chơi nhưng trời lại nắng gắt như vậy nên ngoài đây chỉ lác đác vài người.

Phong ngồi trên một cái ghế đá dưới tán cây, im lặng nhìn đi xa xăm. Tôi không biết hắn đang nhìn gì nhưng cảm thấy dường như hắn rất cô đơn. Qua đoạn nói chuyện của Phong và hiệu trưởng, hình như họ không được hòa hợp cho lắm. Nhìn một hồi lâu, tôi không nhịn được liền ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Có lẽ Phong mãi miết nhìn về phía xa nên không hề nhận ra tôi đang ngồi kế bên, tôi liền lên tiếng nói chuyện với hắn:

” Chuyện hồi nãy xin lỗi nha!”

Nghe giọng tôi, Phong hơi giật mình quay đầu nhìn tôi rồi khẽ 'Ừ' một tiếng, sau đó lại tiếp tục im lặng. Hai chúng tôi cứ im lặng như thế cho đến lúc Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí:

” Chuyện lúc nãy cậu nghe được đừng kể ai nhé!”

Tôi hơi ngạc nhiên vì câu nói ấy. Rõ ràng lúc đó tôi đã nép sang một bên ấy mà hắn vẫn nhận ra được. Không để tôi trả lời, Phong liền đứng dậy rồi quay đầu về phía tôi:

” Về lớp thôi, sắp vào học rồi!”

Nói rồi Phong liền quay đầu đi trước. Tôi ngây người nhìn theo hắn một lúc lâu rồi vội vàng đuổi theo sau.

Hắn đang rất buồn thì phải? Đang lúc tôi không để ý thì Phong đột nhiên đứng lại khiến đầu tôi đâm sầm vào lưng hắn. Vì tiếp xúc khá gần nên tôi nhận ra hình như hắn đang thở gấp. Bả vai Phong run nhè nhẹ cùng với hơi thở gấp gáp như đang kìm nén khiến tôi lo lắng định hỏi thăm thì hắn lại quay đầu đi về hướng khác.

Phong bước đi rất nhanh, gần như là chạy khỏi đó. Tôi không kịp phản ứng, chỉ đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng đang rời đi ấy. Bóng lưng ấy trông rất đơn độc. Dường như là đang trốn chạy.

Sau khi quay đầu lại, tôi trông thấy hiệu trưởng. Ông ấy đang nói chuyện cùng một người phụ nữ và một cậu con trai. Chẳng biết họ nói gì mà ai nấy đều cười vui vẻ, tựa như một gia đình hạnh phúc...

Gia đình hạnh phúc...

Đã gần hai tuần kể từ ngày tôi sống xa ba rồi. Từ đó trở đi, tôi không gặp lại hay liên lạc gì được với ông cả. Tôi chỉ biết tình hình của ba qua lời kể của mẹ: ba con ra nước ngoài rồi!

Tôi nhớ ông ấy, nhớ da diết. Mà không chỉ riêng tôi, ngay cả mẹ cũng nhớ. Tôi hay thấy mẹ ngồi ngây người nhìn bức ảnh chụp gia đình trong phòng ngủ. Mẹ nhìn lâu lắm, nhìn cho đến khi hai mắt lại đỏ hoe lần nữa. Lúc trước dù đối với hành động tối đó của ba, tôi có chút căm hận thì bây giờ tôi không còn cơ hội để giận ông nữa rồi. Bởi lần này ba đi luôn, không quay về nữa!

” Này, đứng ngây người làm gì vậy?”

Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu. Khi có cánh tay đập vào bả vai tôi mới khiến tôi hoàn hồn trở lại. Tôi quay đầu sang, thì ra là Tuấn. Cậu ấy nhìn thấy tôi quay đầu lại thì nở một nụ cười rất tươi. Còn chói hơn cả nắng. Trên tay cậu ta cầm một chai nước, chắc là vừa đi rót nước xong.

” Không có gì đâu!” Tôi đáp lại Tuấn rồi quay đầu đi lên lớp. Tuấn thấy vậy liền đuổi theo sau.

” Cậu có chuyện buồn à?” Sau khi quan sát tôi một hồi cậu ấy liền mở miệng. Tôi không trả lời câu hỏi của Tuấn mà quay sang hỏi một câu khác:

” Tuấn nè, bạn biết rõ về Phong không?”

” Hửm?” Cậu ấy hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng trả lời: “ Phong ấy hả? Tên ấy nhìn có vẻ bất cần vậy thôi chứ đáng thương lắm!”

” Đáng thương?”

” Ừ! Tớ chơi với nó từ hồi tiểu học đến giờ nên rõ tính nó. Hồi Phong còn bé thì bố mẹ tên ấy li dị. Sau vài tháng thì mẹ nó tái hôn cùng một người đàn ông khác. Ừm... nói sao nhỉ? Từ bé, trong mắt cậu ta, bố cậu ta là người tuyệt vời nhất, là thần tượng mà cậu ta muốn noi theo. Ông ấy và mẹ mình li dị, đương nhiên đó là một nhát dao chí mạng của cậu ấy!”

Tôi hoàn toàn ngây ngốc trước lời kể của Tuấn. Tôi hiểu nỗi đau khi phải sống xa người thân yêu của mình huống hồ lúc ấy Phong chỉ mới là một đứa trẻ. Một đứa trẻ mà bị bắt rời xa người mà nó luôn ngưỡng mộ và yêu quý thì chẳng khác nào bị cắt đứt tia hy vọng trong nó cả!

” Ba ruột của Phong có phải là...”

” Đúng thế! Thầy hiệu trưởng đấy!” Tuấn dường như đoán được tôi sẽ nói gì liền trực tiếp ngắt lời tôi, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Vì chắc hẳn cậu đã biết nên mới hỏi như vậy nên tớ nói rõ luôn. Nhưng mà đây là bí mật, cậu nhất định không được nói ra đâu đấy nhé!”

” Ừ, tui không nói đâu...” Tôi nhỏ giọng đáp lại rồi tiếp tục bước về lớp.

Về lớp rồi lại không thấy bóng dáng của Phong đâu. Tôi ngó quanh một vòng chỉ thấy Trân với Trâm Anh đang ngồi tán dóc. Trân trông thấy tôi đầu tiên liền la lên:

” Ê đi đâu giờ mới về vậy?”

Trâm Anh cũng nhìn về phía tôi lên tiếng chỉ trích:

” Đã bảo là đi ăn mừng rồi mà lại chạy!”

Tôi cười trừ rồi bước về chỗ ngồi. Ngồi xuống rồi tôi mới phát hiện cái cặp kế bên đã biến đâu mất. Tôi liền quay sang hai đứa ấy hỏi:

” Cặp Phong đâu?”

” Phong ấy hả? Nó xách cặp đi về rồi!” Trâm Anh thản nhiên đáp rồi hỏi thêm một câu: “Sao thế?”

” Không có gì!” Tôi đáp lại nó.

Ngay lúc ấy thì chuông vào học vang lên. Trâm Anh đứng bên tạm biệt chúng tôi rồi đi về lớp.

” Này, lúc nãy trông mặt thằng Phong nhợt nhạt lắm! Có khi nào bí mật của nó bị bại lộ rồi nên bị đả kích không? Mà mày nữa, ai bảo mà rêu rao là nó yếu sinh lý làm gì!”

Đột nhiên Trân sáp lại gần tôi rồi lãi nhãi một hồi. Tôi lười phải trả lời nó liền ngoảnh mặt làm ngơ. Nó bị tôi ngó lơ nên không quấy rầy nữa. Hiện tại trong đầu tôi chỉ đang thắc một một điều là rốt cuộc Phong đã xảy ra chuyện gì?