Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ

Chương 40

Chương 40
Tới 6h, Lý Nghị đưa Tống Vũ Huy ra cửa, đi ở trên sân trường thu hút không ít ánh mắt nhìn tới. Mọi người đều đang bàn luận từ lúc nào mà trường mình lại có một đại mỹ nữ cao gầy như thế này chứ.

Tống Vũ Huy chẳng dám ngẩng đầu lên, một mạch theo Lý Nghị ra khỏi trường lên taxi. Ngồi ở trên taxi, Lý Nghị căn dặn Tống Vũ Huy, nói “Đêm nay cậu chính là bạn gái của anh trai cậu, cậu phải nhớ kỹ thân phận của chính mình đó, có khác với bình thường là cậu không được mở miệng nói chuyện, nếu không sẽ bị cười đấy có biết chưa?”

Tống Vũ Huy mím môi gật đầu.

Đến quảng trường thành phố thì trời đã tối đen.

Lâm Hạo Hi mặc một cái áo khoác màu đen, trên cổ choàng một cái khăn quàng màu đen, đứng bên cạnh đài phun nước, tất cả đèn neon ở xung quanh đều bị sự nổi bật của hắn làm mất đi sắc thái.

Nhìn thấy cách đó không xa có một nam một “nữ” đi tới, Lâm Hạo Hi thoáng ngẩn người. Người bên cạnh Lý Nghị mặc một chiếc váy màu đỏ, đầu cúi thấp, “nữ sinh” này trông thật quen mắt, hơn nữa lại có một loại cảm giác quen thuộc, rốt cuộc là ai vậy?

Chờ Lý Nghị đến gần, ánh mắt Lâm Hạo Hi rơi vào “nữ sinh” mặc chiếc váy đỏ trên người đứng bên cạnh Lý Nghị, vô cùng kinh ngạc. Lý Nghị cười nói “Biểu muội tao đó, thế nào, đẹp chứ hả?”

Lâm Hạo Hi nhìn về phía Lý Nghị, “Tiếp theo?”

“Hôm nay sinh nhật mày nên tao đem biểu muội tới cho mày mượn làm bạn gái một buổi tối.” Lý Nghị tiến đến bên tai Lâm Hạo Hi nói “Sao hả, món quà sinh nhật này có thấy thoả mãn không?”

Lâm Hạo Hi ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi “Mày có tin tao thiến mày không.”

Lý Nghị trong nháy mắt cảm thấy có một cái vị trí nào đó rất đau, cười gượng lui về phía sau hai bước, bàn tay đặt lên vai Tống Vũ Huy “Hôm nay là sinh nhật Hạo Hi, đêm nay cậu nhất định phải cố gắng phục vụ nó nghe chưa.”

Tống Vũ Huy nghe mà xấu hổ vô cùng, khẽ đưa mắt nhìn Lâm Hạo Hi một chút, đúng lúc Lâm Hạo Hi cũng nhìn sang cậu, vừa bị hắn nhìn như thế, Tống Vũ Huy lập tức lại cúi đầu xuống, hai tay chẳng biết nên để ở chỗ nào.

“Thôi tao đi trước, chúc hai người chơi vui vẻ.”

Ngay sau đó Lý Nghị liền lập tức rời đi. Còn lại Lâm Hạo Hi cùng Tống Vũ Huy ở bên cạnh hai đài phun nước đứng mặt đối mặt với nhau, trong ngực Tống Vũ Huy tim đập ầm ầm, cậu vẫn không dám ngẩng đầu lên.

Lâm Hạo Hi đi về phía trước một bước, đưa tay nắm lấy cằm của cậu nâng lên, ánh mắt ở trên khuôn mặt của hắn mang vẻ băn khoăn, Tống Vũ Huy mím môi, đôi mắt không biết nên mở to hay là nhắm lại, Lâm Hạo Hi nhẹ nhàng nở nụ cười.

Tống Vũ Huy mở miệng “Ca.” Tựa hồ rất bất mãn vì Lâm Hạo Hi lại cười chế nhạo cậu.

“Rất đẹp” Lâm Hạo Hi nói, sau khi đi đến trước mặt Tống Vũ Huy thì hắn cũng đã nhận ra đó là cậu.

“Phải, là Nghị ca nói phải mặc.”

Lâm Hạo Hi hỏi “Nó còn nói cái gì nữa?”

“Anh ấy bảo em giả làm nữ sinh…”

“Để làm bạn gái của tôi?”

“Hả?”

“Vậy em có đồng ý không?”

Tống Vũ Huy mím môi “Em nghe lời anh.”

“Thế thì làm người yêu của tôi một lần, xem như là tặng cho tôi một món quà sinh nhật khác.” Thanh âm của Lâm Hạo Hi giống như những ngày trời đông giá rét lại được ở bên cạnh lò sưởi vậy.

Hai gò má trên mặt Tống Vũ Huy tự nhiên lại ửng hồng khi đối mặt với hắn, dần bắt đầu đỏ bừng bừng lên, Lâm Hạo Hi không nói từ bạn gái, từ mà hắn nói chính là người yêu.

Điện thoại trong túi quần Lâm Hạo Hi chợt reo lên một tiếng, trên màn hình là một tin nhắn Lý Nghị gửi: Tao đặt chỗ trước ở nhà hàng đồ Tây Rian rồi, cách đấy không xa.

Lâm Hạo Hi cất điện thoại vào, nhìn Tống Vũ Huy “Ăn cơm chưa?”

Tống Vũ Huy lắc lắc đầu “Vẫn chưa”

“Vậy trước tiên chúng ta đi ăn cơm.” Lâm Hạo Hi cởϊ áσ khoác ra khoác trên người Tống Vũ Huy “Mặc vào đi.”

Tống Vũ Huy nhìn trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo len cổ chữ V cùng với áo sơmi trắng bên trong “Ca, em không thấy lạnh, anh khoác vào đi.”

Cậu làm động tác muốn cởϊ áσ khoác ra thì Lâm Hạo Hi ngăn lại “Đừng cởi ra, cứ mặc đi.”

“Đến đây” Lâm Hạo Hi đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.

“Hả?” Tống Vũ Huy không hiểu ý của hắn.

“Không phải đêm nay em muốn làm người yêu của tôi sao, đưa tay cho tôi”

Tống Vũ Huy lấy tay đặt ở lòng bàn tay của hắn, Lâm Hạo Hi giữ chặt tay cậu, nắm tay cậu đi về phía trước. Trong mắt những người bên ngoài thì bọn họ chính là một đôi kim đồng ngọc nữ, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp.

Đêm Giáng Sinh, trên đường phố phát ra những bài hát Giáng Sinh giai điệu nhẹ nhàng, các cửa hàng trang sức trên đường đi lấp lánh ánh đèn màu trên cây thông Noel, trên cửa kính dán vào những bông hoa tuyết, nơi cửa còn treo lên chuông gió.

Lâm Hạo Hi nắm tay Tống Vũ Huy đi qua đường, chân bước từng bước rất chậm, lúc bắt đầu là một trước một sau, đi một lúc thì hai người liền đã biến thành sóng vai nhau mà đi, ở giữa là hai tay nắm chặt lại khăng khít.

Đi vào nhà hàng đồ Tây, Lâm Hạo Hi đứng trước quầy tiếp tân để ghi danh, sau đó nhân viên phục vụ hướng dẫn hai người đi đến ngồi ở một vị trí tốt. Sau khi ngồi vào chỗ, nhân viên phục vụ đưa lên hai bản thực đơn.

Tống Vũ Huy mở ra, bên trong là song ngữ Trung – Anh. Vừa mới định mở miệng nói cho Lâm Hạo Hi để hắn chọn, nhưng lại nghĩ đến bộ dạng hiện giờ của chính mình, vẫn là nhịn xuống không mở miệng.

Lâm Hạo Hi biết Tống Vũ Huy không tiện mở miệng nên tuỳ tiện nói với người phục vụ gọi ra hai phần.

Tống Vũ Huy nhìn một vòng xung quanh, mỗi bàn đều có một nam một nữ ngồi, trên bàn đặt ba đóa hoa hồng lớn trang trí, khắp nơi mịt mờ phấn hồng tán tỉnh, quả thực có thể nói đây là nhà hàng tình nhân.

Ngón giữa cùng ngón trỏ của Lâm Hạo Hi nhẹ nhàng gõ gõ ở trên mặt bàn, Tống Vũ Huy hết nhìn đông tới nhìn tây nghe được âm thanh đó vội đem ánh mắt thu hồi lại, đối mặt với ánh mắt của Lâm Hạo Hi.

“Vào lúc này thì em nên nhìn tôi” Ý cười trong mắt Lâm Hạo Hi dường như giống hai hạt châu đoạt hồn vậy. Bị hắn nhìn như thế khiến Tống Vũ Huy cảm giác toàn thân như có một luồng điện lưu chạy thoáng qua.

“Ca.” Tống Vũ Huy lên tiếng nói.

Lâm Hạo Hi giơ ngón trỏ lên làm dấu hiệu im lặng, nhìn cậu cười cười “Đừng quên hiện giờ em đang mặc váy.”

Tống Vũ Huy trên mặt có chút ngượng ngùng, hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng hỏi “Chuyện này, nếu như em muốn đi vào nhà vệ sinh thì phải làm sao bây giờ?”

Lâm Hạo Hi bị vấn đề này làm khó, phòng vệ sinh trong nhà hàng thông thường có phân nam nữ, Tống Vũ Huy trong tình huống này, nếu như đi vào nhà vệ sinh nam sẽ gây ra chuyện cười, mà đi vào nhà vệ sinh nữ thì trong lòng cậu nhất định sẽ không chịu.

Tống Vũ Huy cũng biết vấn đề này có hơi phiền toái, liền nhỏ giọng “Không có chuyện gì đâu, em chỉ là hỏi thử một chút thôi chứ em không vội.”

Lâm Hạo Hi cười “Có thể chịu được nửa giờ không?”

Mặt Tống Vũ Huy hơi nong nóng “Ừm.”

Người phục vụ đẩy toa ăn đến, đem từng món ăn bưng lên đặt trên bàn, món chính là bò bít tết, Tống Vũ Huy không phải lần đầu tiên ăn bò bít tết, thế nhưng mỗi lần ăn đều cảm thấy khổ sở.

Một tay cầm dao nhỏ, một tay cầm nĩa ăn ở trên đĩa ăn, chẳng biết phải phối hợp chúng như thế nào. Lâm Hạo Hi dùng thức ăn Tây động tác luôn tao nhã, nhìn về đối diện thấy Tống Vũ Huy tay chân vụng về luống cuống, lại cảm thấy rất đáng yêu.

Dùng bữa trong nửa tiếng là xong, hai người rời khỏi nhà hàng đồ Tây, Lâm Hạo Hi tiếp tục nắm tay cậu ở trên đường đi. Gần đấy có một có một quán Starbuck diện tích không lớn lắm, Lâm Hạo Hi nắm tay Tống Vũ Huy đi vào, hương vị cà phê phủ khắp toàn bộ gian quán. Bên trong quán cà phê trang hoàng đậm cảm giác Giáng Sinh.

Lâm Hạo Hi ở trước quầy lấy cho Tống Vũ Huy một ly sôcôla nóng, còn mình lấy một tách cà phê, chọn một góc ngồi xuống. Quán Starbuck này không lớn lắm nên chỉ có một phòng vệ sinh dùng chung cho cả nam lẫn nữ.

Đầu tiên Tống Vũ Huy đi vào nhà vệ sinh rồi đến Lâm Hạo Hi, sau đó hai người mang thêm mỗi người một cốc đồ uống nóng rời khỏi quán cà phê, tay nắm tay đi trên đường.

“Ở đây có một công viên, có muốn đến đó không?”

Đang đi trên đường cái nên Tống Vũ Huy không dám mở miệng nói chuyện, chỉ gật đầu ra hiệu.

Lâm Hạo Hi nhìn cậu, buông tay cậu ra “Chờ một chút.”

Tống Vũ Huy còn chưa biết chuyện gì, chỉ thấy Lâm Hạo Hi đi tới đứng trước mặt cậu, dùng tay vuốt chỗ tóc bên trán cậu, đem mớ tóc rối ngổn ngang xoã trước mặt cậu chỉnh lại gọn gàng đẹp đẽ, lại đem phần tóc dài buông xuống trên vai sửa lại một chút.

Đây chính là đang ở trên đường cái! Tống Vũ Huy lén lút nhìn xung quanh, có rất nhiều người đều đang ngoái lại nhìn, còn có người nghiêng đầu ghé tai người bên cạnh nói “Cái anh chàng đẹp trai kia thật chu đáo, thật biết cách đối tốt với bạn gái nha.” (Jian: I’m FA and I’m GATO =.=)

Khuôn mặt Tống Vũ Huy ửng đỏ lên, liếc nhìn Lâm Hạo Hi ở trước mặt một chút, cậu cũng cảm thấy người kia rất rất đẹp trai.

Lâm Hạo Hi chỉnh xong phần tóc rối của cậu lại khoác lại áo khoác ở trên người cậu, trong lòng Tống Vũ Huy có một loại cảm giác nói không nên lời, đó là loại cảm giác khiến người ta mặt đỏ tim đập, cảm thấy trong lòng có thứ gì đó tan chảy, ấm áp.

“Được rồi, đi thôi.” Lâm Hạo Hi đưa tay ra, Tống Vũ Huy một cách tự nhiên mà đem tay của chính mình giao cho hắn.

Công viên rất đông người, đa số đều là những đôi nam nữ trẻ tuổi, ngược lại không có nhiều trẻ em. Lâm Hạo Hi mua vé, cùng Tống Vũ Huy ngồi lên vòng xoay ngựa gỗ, Tống Vũ Huy vì mặc váy nên chỉ có thể ngồi ở chỗ phía sau, Lâm Hạo Hi ngồi sau cậu. Theo vòng chuyển động xoay tròn của ngựa gỗ mà âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe của bài hát Giáng Sinh phát ra “Phá tan gió to tuyết lớn, chúng ta ngồi ở trên xe trượt tuyết, chạy băng băng nhanh qua ruộng đồng, chúng ta vui cười và ca hát, tiếng chuông ngựa kêu đinh đang khiến cho tinh thần mọi người được nhiều vui vẻ, đêm nay chúng ta trượt tuyết thật là vui sướиɠ, đem bài ca trượt tuyết hát lên. xướng. Leng keng là leng keng, tiểu tinh linh nhiều người biết tới, đêm nay trượt tuyết thật vui vẻ, chúng ta ngồi ở trên xe trượt tuyết, leng keng là leng keng coong…” (Jian: cái bài hát gì đây =)) )

Lâm Hạo Hi một tay cầm điện thoại di động lên đưa về phía Tống Vũ Huy, rắc một tiếng, trong nháy mắt một tấm hình lưu lại hình ảnh vui vẻ hạnh phúc. Trong hình Tống Vũ Huy hơi đỏ mặt ngượng ngùng, trông như một thiếu nữ vừa mới biết yêu.

Rời xuống vòng xoay ngựa gỗ, hai người đến ma thiên luân. (vòng đu quay)

Ma thiên luân xây ở bờ sông trông như một guồng nước to lớn không ngừng xoay tròn. Đây là lần đầu tiên Tống Vũ Huy được ngồi Ma thiên luân, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trên mặt sông một chiếc lại một chiếc du thuyền trang trí đèn neon rực rỡ chạy qua, làm màu sắc phản chiếu dưới mặt sông không ngừng biến hóa, phi thường huyền diệu.

“Ca, anh xem, có nhiều canô thật đấy.” Tống Vũ Huy chỉ vào canô trên mặt sông nói.

Lâm Hạo Hi ghé lại gần, theo hướng cậu chỉ mà nhìn sang “Em có muốn đi ngồi một chút không?”

“Anh muốn hả?”

Ngón trỏ của Lâm Hạo Hi ấn ấn vào chóp mũi của cậu “Tôi đang hỏi em mà, sao em lại hỏi ngược lại tôi?”

“Nếu như anh muốn đi thì em cũng đi.”

Lâm Hạo Hi bất đắc dĩ cười, nuôi một em trai biết nghe lời đến như thế, hắn không biết có nên cao hứng hay không nữa “Được rồi, cứ coi như là tôi muốn ngồi đi.”

Tống Vũ Huy nhìn xuống xem “Ngồi ở đâu cơ?”

“Xung quanh đây có điểm bán vé, đợi lát nữa chúng ta đi xem còn vé hay không.”

“Ừm.”