Chương 23
Qua Tết Trung thu, sáng sớm ngày hôm sau, Tống Vũ Huy với Lâm Hạo Hi khoác hành lý lên lưng rời đi.Trên đường đi bị ách tắc giao thông mất mấy giờ, trở lại thành phố G đã là hơn năm giờ chiều. Lúc xuống xe, Tống Vũ Huy cùng với Lâm Hạo Hi tới cửa hàng thức ăn nhanh ở lầu dưới dùng cơm tối, ăn xong lập tức trở về trường để tự học buổi tối.
Đợt kiểm tra định kỳ lần trước đã bắt đầu có điểm, mọi người trái phải trước sau cầm theo bài kiểm tra được phát ra bắt đầu thảo luận với nhau. Nào so sánh điểm số với nhau hoặc chỉ vào bài làm mà gào khóc thảm thiết “Cái câu này rõ ràng là tuôi làm được, vậy mà không cẩn thận lại viết sai!”
Tống Vũ Huy nhìn bài kiểm tra ngữ văn được phát. Tổng điểm tối đa là 90 điểm, cậu đạt được 76 điểm.
Ngô Diệu Hàm nghiêng đầu ngó qua “Cho mình xem bài thi tí coi”
Tống Vũ Huy còn chưa đáp lại thì bài kiểm tra liền bị giật đi mất. Ngô Diệu Hàm lướt qua vài lượt trên bài kiểm tra, nhìn thấy điểm số màu đỏ ở góc trên bên phải “Vũ Huy, cậu giỏi ghê nha, chỉ bị trừ có 14 điểm à”
Tống Vũ Huy nói “Điểm này cũng không gọi là cao đâu” Lúc nãy cậu nghe bên cạnh nói chuyện với nhau, có người được hơn 80 điểm.
Ngô Diệu Hàm cầm bài thi của mình đưa cho cậu nhìn một chút “Cao hơn mình nè, mình bị trừ tới 18 điểm lận”
“Thì cũng như nhau thôi”
“Còn kém lắm, mình làm văn nhất định dở hơn cậu. Hồi trước lúc học sơ trung, giáo viên luôn bảo mình toàn viết lan man, cho mình điểm không cao”
Đối với giọng điệu chắc chắn của Ngô Diệu Hàm như vậy, Tống Vũ Huy cũng chẳng biết an ủi thế nào.
Sau đó tới bài kiểm tra Toán được phát ra, Tống Vũ Huy được 118 điểm, bị trừ 32 điểm. Tống Vũ Huy nhìn những chỗ bị trừ điểm trên bài thi thì lấy giấy nháp ra tính thử lại một lần nữa.
Còn chưa bắt đầu tính thì Ngô Diệu Hàm vẻ mặt đau khổ quay qua nói “Vũ Huy, cậu được bao nhiêu điểm toán?”
Tống Vũ Huy thật thà nói “118”
Ngô Diệu Hàm giả khóc ròng nói “Mình được có 102 điểm à” Bộ dạng rất đáng yêu, nữ sinh tóc hơi xoăn đem bài thi đưa tới trên bàn Tống Vũ Huy “Cậu coi nè, cái câu này dễ ẹc như vậy mà mình cũng tính sai mất”
Tống Vũ Huy ừ ừ gật đầu. Ngô Diệu Hàm lại chỉ vào câu ở mặt sau bài kiểm tra “Cậu coi chỗ này đi, mình không đọc rõ câu hỏi, đề yêu cầu tập hợp con, mình lại làm tập hợp thôi, mất toi 5 điểm”
“Không sao đâu, lần sau chú ý là được rồi”
Ngô Diệu Hàm vươn dài tay, ngó qua bài thi của Vương Kim Trác ngồi cùng bàn với Tống Vũ Huy, liếc nhìn thấy điểm số trên đó, 98 điểm, lúc này mới có một chút cảm giác thành công.
Giáo viên chủ nhiệm lớp từ bên ngoài phòng học đi vào, dùng thước dạy gõ vào bục giảng “Bây giờ tới giờ tự học rồi, các em để bài thi đó đợi lát nữa hãy thảo luận”
Bên dưới bục giảng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ lát sau, bắt đầu có người lục tục lật sách ra, bắt đầu là lớp trưởng nhỏ giọng đọc bài, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn.
Tự học được nửa giờ, tổ trưởng tổ Anh văn trong lớp phát bài kiểm tra Anh văn ra.
Phần chọn cậu trả lời đúng tổng cộng 60 điểm, Tống Vũ Huy thê thảm chỉ có 27 điểm, phần nghe chỉ có được 2 điểm, phần điền vào chỗ trống khá hơn được 8 điểm, còn phần viết, một cái được 6 điểm, một cái được 11 điểm.
Ngô Diệu Hàm phần chọn câu trả lời đúng được đến 52 điểm, chỉ bị trừ 8 điểm. Tống Vũ Huy nhìn có chút ước ao, điểm này đã gần gấp đôi điểm của cậu. Lúc này Ngô Diệu Hàm rốt cuộc không ấm ức nữa, nghiêng đầu qua nói “Vũ Huy, môn Anh văn của cậu kém thế nào lại kém nghiêm trọng như vậy”
“Tới sơ trung mình mới bắt đầu học Anh văn”
“Chả trách”
Hơn nữa giáo viên Anh văn ở đấy cũng không có kiến thức tốt lắm, chỗ cậu còn thiếu giáo viên dạy Anh văn, cậu chỉ có thể tự học.
Bảng xếp hạng kỳ thi định kỳ này rất nhanh được công bố. 100 người đứng đầu không ngạc nhiên, đều là học sinh lớp tinh anh và lớp mũi nhọn chiếm giữ, phía sau mới lác đác nhìn thấy tên của học sinh lớp phổ thông được xếp hạng.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp đem thành tích xếp hạng đóng thành một xấp, thứ hạng của cả lớp đều có in trên đấy, có thể tự dò. Chủ nhiệm lớp đưa bảng xếp hạng giao lại cho lớp trưởng, lập tức một đám người vây lại xem thành tích.
Tống Vũ Huy gấp gáp muốn biết mình đứng thứ bao nhiêu, nhưng nhiều người chen quá, cậu không đến chen lại. Ngô Diệu Hàm động tác nhanh nhẹn, ở tổ thứ ba liền quay về tổ thứ 2 của Tống Vũ Huy gọi “Vũ Huy, cậu xếp thứ 623”
Tống Vũ Huy nghe được thứ hạng của mình, trong lòng có chút thất vọng, dù sao lúc học ở sơ trung, thứ hạng của cậu thường trong mười người đứng đầu lớp.
Ngô Diệu Hàm xếp hạng trên 500 người. Điểm Anh văn của cô được 130 điểm, so với Tống Vũ Huy hơn 60 điểm. Mặc dù những môn khác Tống Vũ Huy đều cao hơn một chút, nhưng tổng điểm vẫn thấp hơn cô tới 20 điểm.
Sau khi thành tích được công bố không lâu thì lớp tiến hành sinh hoạt lớp, chủ yếu là khen ngợi những học sinh có thành tích đặc biệt tiến bộ và điểm qua những thiếu sót của lớp trong tháng qua.
Tống Vũ Huy lúc đó mới biết, mười người đứng đầu lớp được tặng học bổng, người thứ nhất được 1000 đồng, người thứ hai 900 đồng, người thứ ba 800 đồng, người thứ tư tới người thứ bảy 700 đồng, người thứ tám tới người thứ mười 600 đồng.
Lớp phổ thông 10 người xếp hạng đầu cũng được tặng thưởng, thế nhưng năm gần đây tặng 10 người vị trí đầu ít đi một chút, người thứ nhất 500 đồng, người thứ hai và người thứ ba 400 đồng, người thứ tư tới người thứ sáu 300 đồng, người thứ sáu tới người thứ mười 100 đồng.
Còn có thưởng cho người có tiến bộ, lấy thành tích nhập học đối chiếu với thành tích hiện tại, nếu tiến bộ 100 hạng trở lên thì có thưởng.
Nghe được tặng học bổng, Tống Vũ Huy không thể không thừa nhận bản thân tham lam. Nếu có thể nhận được, chính mình có thể giúp Lâm Hạo Hi một phần nhỏ tiền.
Thời gian của Tống Vũ Huy trôi qua trong những việc đọc sách, lên lớp nghe giảng, làm bài tập. Trong nháy mắt, lại phải lo chuẩn bị cho đợt thi giữa kỳ sắp tới.
Lâm Hạo Hi mang theo laptop cùng Tống Vũ Huy tới một quán cà phê gần đấy, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Tống Vũ Huy ngồi ở đối diện lật sách đọc, sách này là lấy ở giá sách trong quán cà phê. Lâm Hạo Hi mắt nhìn màn hình laptop, tay gõ phím, Tống Vũ Huy im lặng đọc sách.
Người phục vụ đem hai tách cà phê đến. Tống Vũ Huy nhìn cái tách to như cái nắm tay, trong thoáng chốc cảm thấy không đáng. Chỉ một tách cà phê thế này thôi làm sao phải mất tới 32 đồng chứ, chỉ hớp mấy ngụm là uống hết. Nếu như là ở cantin trường học, 32 đồng tiền ấy có thể ăn được mấy ngày.
Lâm Hạo Hi ngẩng đầu liếc một cái, hắn bưng tách cà phê lên hớp một ngụm, lại đặt xuống, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Tống Vũ Huy, mắt hắn tựa hồ như có nét cười “Sao thế?”
Tống Vũ Huy nhìn xung quanh, xác nhận là không có người phục vụ ở đây mới e dè nói “Ca, lần trước em nhìn thấy ở siêu thị bán 1 đồng 1 bịch cà phê, chỗ này tới 32 đồng, đắt quá đi”
Hai khuỷu tay Lâm Hạo Hi chống trên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, nhìn cậu “Nếu chỉ là một ly cà phê thì đúng là đắt thật, nhưng cậu thử nghĩ một chút xem, khung cảnh trang trí của nơi này rồi nhân viên phục vụ, đều là chi phí đúng không?”
Tống Vũ Huy nghĩ thầm, nơi này đúng là được trang trí rất đẹp, trong quán còn có âm nhạc vang lên, có rất nhiều sách có thể tùy ý xem.
Lâm Hạo Hi chỉ vào tách cà phê trước mặt Tống Vũ Huy “Cậu uống thử một hớp xem”
Tống Vũ Huy bưng tách cà phê lên, chỉ thử nhấp nhấp một chút. Lâm Hạo Hi nhíu mày nhìn cậu “Uống không được sao?”
“Hơi đắng”
Lâm Hạo Hi chỉ lọ đường đặt bên cạnh bình hoa “Thêm đường vào đi”
Tống Vũ Huy cho hai viên đường vào tách cà phê, dùng muỗng quấy quấy rồi nhấp một chút, cái đắng vẫn không bớt đi. Thế nhưng cái tách cà phê này giá tới 32 đồng nhân dân tệ, cho dù có khó uống hơn nữa thì vẫn phải uống.
Lâm Hạo Hi nhìn vẻ mặt của cậu khẽ cười, mắt tiếp tục nhìn màn hình mà gõ bàn phím.
Qua trung thu, thời tiết ở miền nam dần trở nên mát mẻ. Tống Vũ Huy ở trường học gần như mỗi ngày đều mặc đồng phục học sinh, còn ở nhà thì mặc áo ngắn tay.
Lâm Hạo Hi đưa cậu ra ngoài mua quần áo, tới một trung tâm tương đối cao cấp, Lâm Hạo Hi còn giúp cậu chọn áo để cậu mặc kết hợp, ở trên người cậu ướm thử. Tống Vũ Huy vừa nhìn mác giá, thấy con số 656 viết bằng chữ, có chút choáng váng, chỉ là một cái áo đơn thôi mà, sao mắc quá vậy!
Tống Vũ Huy kéo kéo áo Lâm Hạo Hi, nhỏ giọng nói “Ca, chúng ta đi chỗ khác đi”
“Hả? Cậu không thích gian này?”
Tống Vũ Huy dùng sức lắc đầu “Không thích”
Lâm Hạo Hi cầm áo trên tay giao lại cho nữ nhân viên bán hàng, nói với Tống Vũ Huy “Vậy chúng ta tới gian khác, lầu trên còn có 2 gian chuyên bán trang phục nam”
Tống Vũ Huy theo Lâm Hạo Hi rời khỏi gian bán quần áo, đang muốn đi về phía thang máy “Ca, khỏi tới đó xem đi, quần áo ở đây đều đắt quá”
Lâm Hạo Hi lúc này mới vỡ lẽ, hóa ra cậu nói không thích chỉ vì nó quá đắt “Sợ cái gì, có đắt cũng là ca trả tiền cho cậu mà”
“Không được, anh phải tiết kiệm tiền chi tiêu chứ”
Lâm Hạo Hi khẽ cười một tiếng “Nhanh như vậy đã muốn xót tiền của tôi rồi sao?” (Jian: Anh có hơi ám chỉ em nó là vợ quản tiền của chồng =)) )
Tống Vũ Huy muốn nói, thật ra cậu luôn cảm thấy rất xót của, bình thường Lâm Hạo Hi đi siêu thị mua thức ăn, hai trái ớt lớn có đóng dấu “thực phẩm xanh sạch” giá 3, 4 đồng trong khi ra ngoài chợ bỏ 1 đồng ra liền có thể mua được a.
Lâm Hạo Hi hỏi “Cậu muốn đi chỗ nào mua?”
“Chỗ nào cũng được, chỉ cần giá rẻ một chút là được”
“Tụi bay coi, hóa ra nhà quê cũng tới chỗ thế này cơ!” Tống Vũ Huy theo âm thanh kia nhìn sang, Trương Vĩ Đông cùng 3 anh em của hắn đi thang cuốn từ trên lầu xuống, chỉ vào Tống Vũ Huy, vừa cười vừa nói “Bởi tao nói sao mà ở đây lại nghe thấy có mùi phân heo, hóa ra là tên nhà quê đang ở gần đấy”
Lâm Hạo Hi theo tầm mắt của Tống Vũ Huy nhìn sang, cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là nghe bọn kia nói chuyện với nhau, trong lòng phát hỏa, nhìn về phía Tống Vũ Huy “Cậu biết bọn nó?”
Không nghĩ là ở nơi này sẽ gặp phải bọn người Trương Vĩ Đông, Tống Vũ Huy có chút luống cuống mà lắc đầu “Không có quen, bọn họ nhận nhầm người” Nói dối xong có chút hoang mang, Tống Vũ Huy liền kéo cánh tay Lâm Hạo Hi theo hướng đi xuống lầu “Ca, chúng ta đi chỗ khác xem đi”
Phía sau còn có tiếng cười của mấy người bọn Trương Vĩ Đông, Tống Vũ Huy kéo Lâm Hạo Hi, đưa hắn xuống lầu dưới. Lâm Hạo Hi rút tay hắn ra khỏi tay cậu, nhìn thẳng vào mắt Tống Vũ Huy “Tiểu Huy, đừng có nói dối tôi, rốt cuộc mấy đứa vừa nãy kia là ai, có quan hệ gì với cậu?”
Tống Vũ Huy mím môi nhìn Lâm Hạo Hi một chút, im lặng giây lát mới quanh co nói “Bọn họ… bọn họ là bạn học cùng lớp với em”
Mi tâm Lâm Hạo Hi nhíu lại “Vậy sao lúc nãy cậu nói không quen biết?”
Tống Vũ Huy cúi đầu, không nói nữa, cậu chỉ là không muốn để cho Lâm Hạo Hi biết mình bị bọn người Trương Vĩ Đông bắt nạt, không muốn để cho hắn lo lắng.