Chương 1
Lệ Ngân sinh ra đã vốn là 1 cô bé nhà nghèo với chỉ số iq binh thường 1 người mà cứ tưởng dường như mọi thứ xấu nhất đều dồn lên ,tài thì chả có mà tai ương giang xuống người không biết bao nhiêu là đếm xểu nhưng dù thế ở cô bé vẫn ánh lên 1 vẻ đẹp của tâm hồn lòng lương thiện .Một buổi sáng đẹp trời hôm nay lẽ ra là 1 ngày đặc biệt đối với nó để chúc mừng nó đậu vào trường trung học phổ thông nguyễn thái bình nhờ những tấm vé vớt cuối cùng nhưng không ông trời đã nhẫn tâm cướp đi niềm vui niềm hạnh phúc ấy được người báo tin bà ngoại của ngân đã qua đời vì một cơn đột quỵ . Nghe tin ấy ngân dường như một người mất hồn vì đã quen có bà bên mình bầu bạn , ngân trốn vào buồng khóc những giọt nước mắt vừa mặn vừa chát lăn dài trên đôi má bé nhỏ ấy . Cuộc sống cũng giống như 1 bản nhạc lúc thăng lúc trầm lúc thì sôi động lúc thì yên tĩnh đến lạ lùng .
Ngoại ! tiếng gọi thân thương ấy giờ đây khi phát ra là cả sự mất mát. Đối với nó mà nói thì ngoại có ý nghĩa to lớn trong cuộc đời nó , tưởng như mọi người trên thế giới này đều ghét bỏ nhưng ngoại thì khác lúc nào cũng yêu thương chăm sóc ngân coi như nó là một chú chim sẻ còn đang tập bay cần sự che chở .Nhưng ngoại đi rồi nó sẽ sao đây liệu có còn ai an ủi vỗ về khi bố mẹ mắng hay bị đám bạn chế giễu là vịt con xấu xí cũng chả còn ai lén lút để những món ăn ngon .
Sáng hôm sau thi thể của bà từ bệnh viện X đưa về ngân không dám ra đối mặt với nó vì sự thật quá tàn nhẫn. Vào ngày đưa ngoại đi nó đã lấy hết can đảm nhắn nhủ rằng:“ Ngân à mày không được khóc ,khóc thì ngoại sẽ nuốt tiếc mà ở lại trần thế không lên thiên đường được ngoại cũng đã khổ lắm rồi“. Sau khi gia đinh nó lo liệu tươm tất cho ngoại, nó thu xếp lên thành phố nhập học. Ngày đầu tiên đến nhận lớp, nó chỉ mặc đơn giản bộ quần xanh áo trắng cũ kĩ tóc cột cao đội thêm mũ lưỡi trai nữa bước vào trường với biết bao sự bỡ ngỡ vì chính cảnh vật nơi đây và thấy những đứa cùng tuổi với nó ăn mặc rất xì teen và có bố mẹ đưa đón đến tận cổng trường, ngân chỉ mỉm cười cho qua , trường này diện tích khá rộng mà là lần đầu tiên đến nên không biết lớp 10a2 ở vị trí nào , liền thấy một đám học sinh đi tới vội hỏi:
-Cho mình hỏi lớp 10a2 ở phòng nào ?
Đám học sinh đứng lại Tuấn cười giọng cười gian xảo .”phải chơi con bé này 1 tí“.
-Ô hay 1 con vịt xấu xí phiên bản lỗi , lớp 10a2 hả cứ đi thẳng rẽ trái là tới. lần sau chú ý ăn mặc , mặc đồ như ăn mày , bẩn thỉu quá.
Cả bọn cười ầm lên. Nó bắt đầu tức lên tay nắm lại thành nắm đấm , tự nhủ mình rằng :“ phải nhịn” dồn nén cảm xúc lại mỉm cười nói:
-Chuyện của tôi ăn mặc như thế nào không phiền cậu lo.. Mà có ai dám chắc rằng đồ cậu mặc là hàng tồn kho hay hàng lậu hàng nhái trôi nổi trên thị trường . Tôi khuyên chân thành lấy đồ cậu đang mặc làm ổ cho mấy con cún vừa an toan vừa làm từ thiện tích đức cho đời . Tạm biệt.Nói rồi nó đi với một nụ cười nở trên môi.
Mặt Tuấn chuyển từ trắng sang xám. Cả bọn được dược dịp cười hả hê.
- Hàng hiệu thành hàng lậu, hàng tồn kho
-Sáng nay mà biết thế này thì tụi mình đừng ăn cơm. Ôi cười đau cả bụng.
-Tụi mày im đứa nào cười thì tụi mày biết hậu quả rồi đó.
Đang ồn ào trở về im lặng đến lạ lùng cũng chả ai mà không biết Tuấn một cậu ấm của 1 gia đinh tài phiệt giàu có học giỏi , thay bạn gái như thay áo , rất mê điện tử nên thường gọi là tuấn 3G ( game-gái- giỏi) tính cách khá hòa đồng ẩn đằng sau lớp màng hào nhoáng ấy dường như có 1 nỗi buồn nào đó mà cậu che giấu. Trống kêu tùng... tùng... tùng báo hiệu giờ vô lớp những bước chân vội vã hẳn lên.